Lúc trước, nguyên chủ bị cải tạo thành vũ khí hình người y như vậy, không ngờ hiện giờ Quý Tu và Vân Đóa cũng phải nếm trải kết cục bi thảm mà nguyên chủ đã từng chịu.
“Không phải chứ, các người đều thích làm loại chuyện này à?” Thời Sênh vuốt cằm, giọng đầy kỳ quái, “Các người tự xưng là sinh vật cao cấp, khinh thường loài người, sao lại cứ thích dùng thân thể con người thế?”
Tự vả mặt không thấy đau à?
“Kết cục cô không quay về cùng tôi chỉ có một.” Trưởng quan như không nghe thấy những lời Thời Sênh vừa nói.
“Kết cục gì?” Thời Sênh cười nhạo, “Chết à?”
Trưởng quan nhìn chằm chằm Thời Sênh, đề tài lại một lần nữa thay đổi, “Tộc loại của chúng ta sinh sản rất nhiều nhưng tỷ lệ sống sót lại rất thấp.

Nơi chúng ta sinh sống đã không còn thích hợp để tồn tại nữa.

Nếu không làm gì, chúng ta chỉ có thể chờ diệt vong.”
“Đúng lúc chúng ta tuyệt vọng thì lại phát hiện ra tinh cầu xa xôi này.

Trình độ khoa học ở đây rất lạc hậu, nhưng hoàn cảnh lại rất thích hợp cho chúng ta cư trú.

Hơn nữa sinh vật ở đây lại rất thích hợp để chúng ta dưỡng đời sau của mình.”
“Khoan khoan, không phải chúng ta chuẩn bị đánh nhau sao?” Thời Sênh kêu dừng, người các ngươi cũng gọi ra rồi lại còn đi phổ cập kiến thức cho ông đây, có hiểu quy củ không thế hả? Ông không thèm nghe!
Trưởng quan không để ý tới lời của Thời Sênh, lại tiếp tục nói: “Isba đã dẫn theo tộc loài của hắn tới bá chiếm nơi này.

Nền văn minh của bọn ta tiên tiến hơn nhưng số lượng thì không nhiều như bọn họ, không thể nổi lên xung đột chính diện được, vì thế mới có sự tồn tại của các cô.”
Bọn chúng đang chờ, chờ một thời cơ.

Mà không lâu trước đây, thời cơ bọn chúng chờ đã tới.
“Rốt cuộc các người có đánh hay không đây?” Nói lời vô nghĩa lắm thế làm gì, đại kiếm của bản cô nương không nhịn được cơn khát nữa rồi.
Trưởng quan liếc nhìn Thời Sênh một cái, nghiêng đầu ra mệnh lệnh cho Quý Tu và Vân Đóa: “Gϊếŧ cô ta cho tôi.”
Hắn đã nói nhiều như thế là muốn thử phản ứng của cơ thể của Thời Sênh khi ám chỉ hành động nhưng lại chẳng nhận được một chút phản ứng nào.
Trưởng quan không biết, linh hồn đã thay đổi nên việc ám chỉ đương nhiên không còn tác dụng nữa.
Hắn vừa ra lệnh thì Vân Đóa và Quý Tu đồng thời khởi động, một trái một phải tấn công Thời Sênh.
Thời Sênh: “…”
Kiếm của ông đâu?
Trải qua cải tạo, hơn nữa còn có dị năng, thực lực của Vân Đóa và Quý Tu tăng lên ít nhất hai lần, hơn nữa còn có áo giáp trên người nên Thời Sênh không thể nào chém được bọn họ.
Mọe!
Mọe mọe mọe!
Thời Sênh chém hai nhát không được liền lấy cầu năng lượng ra, ném về phía bên đó đúng kiểu không cần tiền.
Sau mấy tiếng nổ mạnh, trên mặt đất chỉ còn lại mấy cái hố to cùng vô số tia chớp vẫn đang lan truyền trong đó.
Thời Sênh nhanh chóng liếc về phía bên kia, không ngờ cả Vân Đóa và Quý Tu đều tránh được, hiện tại còn đang tăng tốc xông về phía cô.
Mẹ kiếp, đã như thế này rồi thì làm gì còn hào quang của nhân vật chính nữa?
Tức giận nha!
Thời Sênh xách kiếm ngang ngược chém về phía Vân Đóa đã tới gần trước tiên.
Thiết kiếm chém lên khôi giáp tạo ra âm thanh chói tai, trên khôi giáp xuất hiện vết rách nhưng lại nhanh chóng liền lại, hoàn mỹ như lúc ban đầu.
Thời Sênh hơi kinh ngạc, tài liệu tái sinh?
Mẹ nó!
Thứ này là đồ tốt đấy!
Tài liệu tái sinh dùng để chế tạo khôi giáp hay vũ khí thì chỉ cần không bị vỡ vụn thì nó sẽ lập tức khôi phục lại diện mạo ban đầu.
Ánh mắt Thời Sênh nhìn Vân Đóa trở nên rừng rực, tài liệu tái sinh có thể đoạt được bằng hai cách, một là lấy ra từ khoáng vật đặc thù, hai là lấy từ trên người Trùng tộc.
Hai phương pháp này, cái trước khó tìm khoáng vật, cái sau khó tìm Trùng tộc.
Tổng kết thành một câu, thứ này vô cùng quý hiếm.
Dù ở thời đại của cô nó cũng là vật phẩm cực phẩm, trăm năm cũng chưa chắc có thể gặp được một lần.
Không ngờ giờ lại gặp ở đây…
[Ký chủ, đây là thế giới giả thuyết.] Dù cô có thể mang tới thế giới sau thì cũng tuyệt đối không mang về thế giới hiện thực được.
Thời Sênh: “…”
Tự nhiên có cảm giác bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu là sao?
Thời Sênh rất rõ ràng về quy tắc này.

Chiếc đồng hồ cô chế tạo kia cũng vậy, ngoại trừ điêu khắc ban đầu thì tài liệu điêu khắc đều là của cô, những linh kiện khác cũng là của cô.

Vừa rồi nhìn thấy thứ này nên vui quá mà quên thôi.
Thời Sênh lập tức vứt bỏ suy nghĩ kia đi, vòng ra phía sau Vân Đóa.

Tài liệu tái sinh phải đánh nát chỉ trong một lần, nếu không nó sẽ lại hoàn hảo trở lại.
Vân Đóa cũng chuyển động theo cô, khi cô ta vừa chuyển tới trước mặt Thời Sênh, ánh sáng đỏ hiện lên trong mắt cô ta, một âm thanh ghê rợn vang lên bên tai.
Suy nghĩ hỗn loạn của cô ta tựa như đã lắng xuống, cũng nhìn rõ người trước mặt.
“Cứu…” Vân Đóa còn chưa nói hết, thanh kiếm bên kia đã đâm thủng khôi giáp, xuyên vào da thịt cô ta.
Thanh kiếm kia như xoay tròn trong cơ thể cô ta một vòng, khôi giáp vốn đã liền với da thịt hiện tại lại bị tróc ra.
sự đau đớn này chắc không hề nhẹ nhàng hơn lúc khôi giáp dung hợp với cơ thể.
“A!”
Vân Đóa không chịu nổi sự đau đớn này, thất thanh hét lên.
“Cứu tôi!” Hai tròng mắt cô ta đầy tơ máu, nhìn Thời Sênh trừng trừng, cứu cô ta, cứu cô ta…
Nhưng người bên kia lại lùi về sau.

Chỉ trong chớp mắt, cô ta đã chẳng nhìn thấy người đâu nữa.
Tại sao?
Lúc trước, nếu cô ta là người được đưa vào phòng thí nghiệm thì bây giờ người trở nên lợi hại là cô ta chứ không phải Khương Đàn.
Khương Đàn, tại sao cô không chết, tại sao cô vẫn còn sống?
Tại sao…
Lại không cứu tôi…
Vân Đóa nhìn chằm chằm về phía Thời Sênh biến mất với vẻ không cam lòng, giây tiếp theo, cả người cô ta đột nhiên nổ tung, một cơn mưa máu trút xuống.
Thu phục xong Vân Đóa thì chỉ còn lại Quý Tu.
Quý Tu mạnh hơn Vân Đóa, lúc Thời Sênh đối phó với hắn cũng phải cố hết sức, hơn nữa vì có khôi giáp làm từ tài liệu tái sinh nên càng lãng phí thời gian hơn.
Đôi con ngươi của Quý Tu vẫn toàn là khí chết, không nhìn ra nửa tia sự sống nào, hắn chỉ biết tấn công với xu thế nhất định dồn Thời Sênh vào chỗ chết.
“Bùm!”
Tiếng nổ mạnh phân tán sự chú ý Quý Tu.

Thời Sênh nhân cơ hội đó lấy ra một quả cầu năng lượng ném về phía hắn.
Cầu năng lượng nện lên khôi giáp rồi nổ tung.
Vụ nổ làm cho sóng khí xộc tới mang theo một cỗ lực lượng làm người ta sợ hãi.
“Ầm ầm ầm…”
Thời Sênh nhìn về phía bầu trời, không trung toàn là một màn đen, hoàn toàn không thấy bất kỳ ánh sáng nào, mây sà xuống rất thấp.
“Mẹ nhà nó!” Trong lòng cô không ngừng mắng chửi.
Bên kia, tro bụi lắng xuống, mặt Quý Tu bị vụ nổ làm cho máu thịt lẫn lộn, nhưng thân thể lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, tay chân vặn vẹo phát ra tiếng kêu răng rắc.

Lúc Thời Sênh còn đang mải nhìn lên trời, hắn lại bắn về phía cô như đạn pháo.
Trong chớp nhoáng, sét từ trên trời cũng bổ xuống.
Quý Tu và sét cùng đánh tới, trên người Thời Sênh lại chẳng có trang bị gì, nhưng cô cũng không muốn bị đánh cháy thành than nên chọn tránh khỏi tia sét.
Quý Tu lập tức đụng vào cô, cô bị bắn bay lên không trung.
Sét lại đánh xuống một lần nữa.
Thời Sênh bắt lấy thiết kiếm, cố gắng hạ mình xuống thấp, sét bổ xẹt qua người cô, rơi xuống vùng núi rừng bên dưới, lửa lớn đột nhiên bùng lên.
Trong lúc nhất thời, Quý Tu không nhìn thấy Thời Sênh đâu cả.

Hắn ngó nghiêng tìm khắp nơi.

Đúng lúc này, trước mặt hắn đột nhiên tối sầm, thiết kiếm mang theo khí lạnh bổ xuống từ trên đỉnh đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play