Liễu Thư không hiểu tại sao Thời Sênh lại mang thứ này ra ngoài, nhìn đã thấy tởm rồi.
Liễu Thư khó khăn nuốt nước bọt.
“Cô Khương Đàn… Cô bắt nó làm gì thế?”
Thời Sênh trả lời cực kỳ nghiêm trang: “Cho anh xem còn gì.”
Không, tôi không muốn xem, thật đó cô Khương Đàn à, cô mau lấy ra đi.
Đây là ý mà Liễu Thư muốn biểu đạt.
Hắn chỉ hận không thể chia năm xẻ bảy con quái vật này.
Thứ ghê tởm như thế có gì đẹp đẽ đâu chứ?
Thời Sênh kéo con quái xúc tu xuống, “Sau này đừng nói chưa nhìn thấy bao giờ, phải có kiến thức.”
Liễu Thư: “…” Không muốn có kiến thức thì sao đây?
Liễu Thư nhìn Thời Sênh gϊếŧ chết con quái vật xúc tu rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Khương, chúng ta có thể lái phi thuyền này được không?” Không bao lâu sau, lực chú ý của Liễu Thư lại chuyển sang chiếc phi thuyền sau lưng Thời Sênh, hai mắt tỏa sáng.
Đây chính là phi thuyền đấy!
Không phải bay ở trên trời mà là ngừng ở trước mặt hắn… được rồi, là rơi xuống.
“Không thể.” Thời Sênh phá vỡ ảo tưởng của hắn không hề lưu tình, biểu tình lạnh nhạt, “Loại phi thuyền này…” Thời Sênh nghĩ ngợi cố tìm ra từ hình dung chuẩn xác nhất, “Đã liên kết với bọn chúng rồi, chỉ chúng mới có thể điều khiển được.”
Ừm, đại khái là như vậy.
Dù sao loại phi thuyền này cũng chỉ chủng tộc này mới có thể lái, người khác đừng mơ tưởng sử dụng lại.
“A…” Mặt Liễu Thư đầy thất vọng, còn tưởng sẽ được thử một phen, ai ngờ lại không thể dùng được.
Thời gian sau đó, Thời Sênh không có việc gì nên dẫn bọn họ đi đánh phi thuyền, thỉnh thoảng còn gϊếŧ đám người tới tìm chết.
Đương nhiên, cũng có vài dị chủng tìm tới cô giống như trước đây, dù sao kết cục cũng giống y như nhau, chết đến không thể chết lại.
Con người cũng không bị hút hết lên trên, vẫn còn một nửa dân số tồn tại.
Việc Vân Đóa và Quý Tu nói dối về chuyện đánh rớt căn cứ của dị chủng cũng đã được đám người sống sót truyền ra.
Tin tức này tới không rõ ràng nên mọi người đều tỏ ra nghi ngờ, nhưng dị chủng cũng đã bắt gϊếŧ gần hết loài người.
Còn hai người đã từng được cho là Chúa cứu thế thì đừng nói là tin tức, ngay cả mặt cũng chẳng lộ ra.
Những người sống sót bắt đầu dao động.
Mà lời đồn ư?
Đều là anh truyền cho tôi một phiên bản, tôi lại kể cho anh một phiên bản khác, đến cuối cùng hoàn toàn không còn bộ dáng ban đầu nữa.
Thời Sênh phát hiện ra, vẫn còn dị năng giả tồn tại trong thế giới loài người.
Nói cách khác, chỉ cần ở bên dị năng giả thì sẽ không bị dị chủng bắt lên trên.
Dị chủng cần những dị năng giả đó.
Thời Sênh đoán không sai, dị chủng tìm cô càng lúc càng thường xuyên, nhưng bọn chúng không đánh, chết một tên thì lại có một tên khác tới.
“029, trưởng quan triệu hồi cô trở về.”
Những lời này Thời Sênh đã nghe tới mức lỗ tai sắp thành kén rồi.
Cô ngoáy tai, nhìn về phía dị chủng đang khoác bộ da người, kiêu ngạo đáp lời, “Bảo trưởng quan của tụi bây tới gặp ta.”
Là một người chơi có phong cách, sao có thể cúi đầu trước NPC chứ, tuyệt đối không!
“029, đây là thông điệp cuối cùng!” Dị chủng đối diện không có thái độ gì, vẫn lạnh nhạt nói tiếp.
Thời Sênh: “…”
Sợ các người nha!
Có bản lĩnh thì tới đây đánh nhau!
Lắm lời làm khỉ gì?
Thời Sênh đảo kiếm, nâng tay lên, dị chủng cứ thế lại treo.
Rốt cuộc, đến khi Thời Sênh xử lý tên dị chủng thứ 39, người bên trên không thể ngồi yên nữa, trực tiếp truyền vào đầu Thời Sênh một câu.
“Cơ hội cuối cùng.”
Cơ hội cuối cùng ư?
Ai da, khẩu khí cũng lớn nha!
Ông sợ “wá” đi mất thôi!
Thời Sênh lại tấn công đối phương lần nữa, nhưng lần này đối phương có chuẩn bị, lúc Thời Sênh chuẩn bị công kích liền ngắt kết nối.
Rác rưởi!
Thời Sênh lặng lẽ dựng ngón giữa với không trung, lá gan đối đầu chính diện cũng không có mà còn dám gọi ngang hàng với bản cô nương.
Cũng không biết vì Thời Sênh quá mức trâu bò hay đối phương có ý đồ khác mà sau đó, Thời Sênh không bị dị chủng tìm tới nữa.
Thời Sênh cũng chẳng nhận được mệnh lệnh kỳ quái nào, giống như lời nói tàn nhẫn ngày đó chỉ là nói đùa vậy.
Đúng lúc Thời Sênh còn đang kỳ quái thì ngoài biên cảnh lại đột nhiên có biến động.
Dị chủng nổ tung biên cảnh.
Một đám dị chủng còn chưa bị tiêu diệt hết liền xông ra ngoài rồi tiến vào thế giới loài người ở bên ngoài.
“Giờ thì bên ngoài hay bên trong cũng như nhau rồi.” Liễu Thư và đám đàn em không hề tỏ ra lo lắng vì biên cảnh bị công phá, ngược lại còn khá vui sướng khi thấy có người gặp xui xẻo.
Người của thành phố giáp ranh đều ít nhiều hận người bên ngoài.
Bọn họ có thể ở ngoài đó sinh hoạt vui vẻ và hạnh phúc đều do người trong thành phố dùng sinh mạng đánh đổi.
Bọn họ cũng nên được thể nghiệm cuộc sống của những người trong thành phố giáp ranh mới được.
Cho nên mới nói, người của thành phố giáp ranh chẳng có ai là bình thường hết.
Dị chủng mở toang biên cảnh.
Từ đây, đại chiến toàn diện lại bùng nổ một lần nữa.
Quái vật xúc tu lấy đám dị chủng trước kia làm quân tiên phong, bắt đầu từ thành phố giáp ranh khuếch trương ra bên ngoài.
Không khác Thời Sênh suy đoán là bao, người như cô có rất nhiều, bọn họ như virus gây bệnh, những người thông qua bọn họ có được dị năng đều trở thành quân cờ của dị chủng.
Con người còn tưởng rằng mình có được vũ khí trâu bò.
Trên thực tế vũ khí đó đã sớm bị người ta ký tên lên rồi.
Nhân loại còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã lại làm trâu làm ngựa cho kẻ khác.
Toàn bộ dị năng giả đều nằm trong vòng điều khiển của dị chủng.
Dị chủng và họ chẳng mất gì đã có thể nắm được quyền điều khiển thế giới này.
“Những sinh vật này thật yếu ớt.”
“Còn không phải sao? Nhưng mà cũng may kế hoạch của trưởng quan chu toàn, nếu không chúng ta không thể tiếp quản nơi này nhanh như vậy được.”
Con người ở đây tuy rằng yếu ớt nhưng bọn họ cũng có tác dụng của mình.
“Còn một chút nữa thôi.” Một gã đàn ông mặc quân trang nhìn cảnh tượng thảm thiết bên dưới, biểu tình lạnh nhạt y như những người khác.
“Trưởng quan, người kia rất khó đối phó.” Người phía sau lập tức nói, “Cô ta hoàn toàn không nghe chúng ta chỉ huy.”
Bọn họ thả xuống nhiều người như thế nhưng chỉ có cô gái này không chịu khống chế.
Trưởng quan muốn biết rõ lý do tại sao nên vẫn luôn không làm gì cô ta.
Người đàn ông được xưng là trưởng quan híp mắt lại, “Vậy thì… hủy diệt đi.”
Dù là nguyên nhân gì thì giờ cũng không còn quan trọng nữa, nơi này đã là vật trong tay hắn.
“Trưởng quan, không ổn rồi.”
Mọi người nhìn về phía người đột nhiên vọt vào.
Sắc mặt người kia tái nhợt, dưới cái nhìn chăm chú của một đám người mắt cá chết, mặt không biểu tình, gằn từng chữ một truyền ra tin tức: “Căn cứ bị hủy rồi.”
Cái bàn dưới tay trưởng quan đột nhiên gãy vụn: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Không biết, căn cứ đột nhiên nổ tung, y hệt như căn cứ của… đám người Isba.” Bọn họ tận mắt nhìn thấy căn cứ lớn như thế bị nổ sụp xuống, tràng cảnh vô cùng chấn động.
“Lễ mừng thống nhất thiên hạ, có thích không?”
Trong đầu trưởng quan đột nhiên vang lên một câu nói.
Hắn đột nhiên bóp chặt kẻ tới báo tin, tay siết thật chặt.
Một loạt tiếng răng rắc vang lên, cổ người kia bị bẻ gãy, một con quái vật xúc tu bò ra, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Mắt thấy đã sắp tới cửa, thân thể nó đột nhiên phình lên rồi nổ mạnh.
Đám dị chủng có mặt đều vội vàng cúi đầu xuống, sợ lửa giận này sẽ đốt tới người mình.
Đã lâu lắm rồi trưởng quan chưa tức giận như thế.