“Ừm, cô ta phát hiện ra tôi rồi… ừm, tôi tạm thời ứng phó được rồi, nhưng cô ta có hơi kỳ quái, thân thủ cũng rất khá, còn theo dõi nữa sao? Chuyện này… vậy được thôi.”
Kẻ theo dõi tắt điện thoại, vẻ mặt băn khoăn.

Hắn thu lại tâm trạng, xoay người đi ra khỏi con ngõ không người đó.
Thân hình hắn đột nhiên ngưng lại, một bóng người phản chiếu trong đôi đồng tử của hắn.
Cô nữ sinh dựa vào bức tường rách nát, chân trái chống lên nền đất phía sau, chân phải hơi hướng về phía trước, hai tay khoanh trước ngực, cà lơ phất phơ nhìn hắn cười, gương mặt không mang ý tốt rõ rệt.
Cổ họng kẻ theo dõi trượt lên xuống, chân hắn lùi về phía sau một bước, một giây sau đã quay người chạy mất.
Nhưng con ngõ này là đường cụt, hắn không thể chạy thoát được.
Cô nữ sinh bên kia ung dung đi tới, nhẹ nhàng giống như đi dạo ở vườn hoa.
Cô ta theo dõi hắn nhưng tại sao hắn không hề phát hiện ra? Cô ta đã đi theo bao lâu rồi? Đã nghe được bao nhiêu rồi…
Lúc này trong lòng kẻ theo dõi đang vô cùng hỗn loạn, lưng hắn áp sát vào tường, hai chân đã mềm nhũn.
Hắn đang gặp phải một kẻ giả mạo nữ sinh đúng không?
Thời Sênh giơ tay sờ cằm, “Cho ngươi cơ hội sống sót, nhưng ngươi lại không cần mà cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Ngươi nói xem ngươi có phải là đồ thiểu năng hay không cơ chứ?”
Vẫn luôn có người cảm thấy mình là người gặp may, nhưng đáng tiếc không phải ai cũng gặp may được.
Kẻ theo dõi: “…” Ai mà biết được cô lại đi theo dõi ngược lại ông chứ!
Tròng mắt kẻ theo dõi chuyển động một vòng, gầm lên với Thời Sênh, “Tôi… tôi nói, tôi sẽ nói hết cho cô biết.”
Nữ sinh đối diện thấp giọng cười, tiếng cười trong trẻo, vang vọng trong căn ngõ u tịch, “Không, tôi không tin anh.”
***
Ong ong ong.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, một bàn tay trắng nõn quơ lên trên bàn, mò mấy lần mới cầm được điện thoại.
Thời Sênh ngẩng đầu từ trong chăn lên, nhìn màn hình điện thoại, mắt hơi cay, ánh sáng chói mắt trên màn hình khiến cô nheo mắt lại.

Tối qua vì còn phải xử lý thi thể, cho nên cô ở con ngõ nhỏ đó cắn hạt dưa hơn nửa ngày trời, đợi đến khi trời tối mới mang xác chết đi xử lý.
Khi trở về kiểm tra, đến vừa rồi mới chợp mắt được một lát.
Tô Đồ: Cô ấy không phụ trách.
Thời Sênh nhìn thấy năm chữ ấy có chút mơ hồ, trượt lên mấy lần mới phản ứng lại kịp, hắn đã trả lời lại cô kìa.
Thời Sênh nhoài lên trên bàn, chống cằm ngáp một cái, rồi chầm chậm trả lời.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Anh giai nhỏ, sao anh không hỏi xem tôi là ai?
Cứ trò chuyện với một người xa lạ như vậy, hắn ta không cảm thấy kỳ lạ hay sao?
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Hai vạn, bao anh một tiếng.
Tô Đồ: Năm vạn.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp, còn mặc cả nữa!!!
Năm vạn một tiếng sao anh không đi cướp luôn đi!
Thời Sênh nhìn mức giá 500 một chữ ở bên trên, hình như 5 vạn cũng không đắt lắm.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Chuyển số tài khoản cho tôi.
Tô Đồ không gửi số tài khoản cho cô, mà là Tô Diệp Diệp gửi số tài khoản cho cô.
Tô Diệp Diệp: Thổ hào nha! Cô lại dám tiêu 5 vạn chỉ để mua một tiếng đồng hồ của Tô Đồ thôi sao? Sao cô không mua của tôi đây này?
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Cô không phải là Tô Đồ.
Tô Diệp Diệp: …
Tô Diệp Diệp: Cô muốn báo án ai?
Tô Diệp Diệp nhìn tên Thời Sênh vừa đổi, vô thức hỏi một câu.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Muốn biết không? Năm vạn! Bảo đảm cô lập được đại công với Cục Cảnh sát.
Tô Diệp Diệp:…
Thế này là mất đi trên người Tô Đồ nên muốn đòi lại ở Cục Cảnh sát sao?
Hai người này hợp tác với nhau để hố Cục Cảnh sát đúng không?

Tô Diệp Diệp nghèo đến phải cạp đất mà ăn, cô không có tiền mua người báo án, cho nên vô cùng thức thời không hỏi nữa.

Cô liền coi như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Cuộc đời mà, khi cần vui vẻ hết mình, khi cần giả ngốc thì phải giả ngốc.
Thời Sênh chuyển tiền đến số tài khoản Tô Diệp Diệp đưa, tên tài khoản cũng là Tô Diệp Diệp.

Tô Đồ sợ cô điều tra được hắn sao?
Cũng cẩn thận quá rồi đấy!
Tô Đồ: Bây giờ là 8 giờ 26 phút sáng, cho đến 9 giờ 26phút, thời gian của tôi đều thuộc về cô.
Tiền vừa chuyển đi, Tô Đồ nói liền một tràng dài như vậy.
Có tiền thì có thể khiến cả quỷ cũng phải mở mồm đấy!!!
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Có trò hỏi phải trả lời không?
Tô Đồ: Những câu hỏi đặc biệt sẽ phải thêm tiền.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Anh nghèo lắm à?
Tô Đồ: Không nghèo.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Không nghèo sao trong mắt anh lại chỉ có tiền?
Thân là đại BOSS chắc chắn là không nghèo, chỉ là thiết lập này thực sự có độc.
Tô Đồ: Một chữ ngàn vàng.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Anh muốn nói là nói chuyện với anh thì bắt buộc phải tiêu tiền, như vậy sẽ thể hiện rằng anh rất có giá, không phải ai cũng nói chuyện được với anh đúng không?
Tô Đồ: Cũng có thể hiểu là như vậy.
Thời Sênh trầm mặc, cô đứng dậy rót một cốc nước, uống một ngụm rồi mới trả lời.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Ai tiêu tiền cũng nói chuyện được với anh sao?
Mẹ kiếp, nếu hắn dám trả lời là đúng chắc chắn cô sẽ gϊếŧ hắn.

Khoảng một phút sau Tô Đồ mới trả lời lại.
Tô Đồ: Không phải.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Câu hỏi này khó lắm à? Sao cần chần chừ lâu như vậy?
Tô Đồ: Mạng kém.
Khóe miệng Thời Sênh co giật, ngồi chém với Tô Đồ suốt nửa tiếng.

Chỉ cần Thời Sênh gửi tin nhắn, hắn sẽ trả lời ngay lập tức, thế nhưng trong đáp án của hắn vẫn không có bất cứ thông tin hữu dụng nào.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Anh có đối tượng chưa?
Tô Đồ: Vấn đề riêng tư, mười vạn.
Phụt!
Thời Sênh suýt nữa thì làm rơi điện thoại, mười vạn sao anh không đi cướp luôn đi!!!
Bây giờ trong tài khoản thẻ của cô chỉ còn hơn mười vạn, chuyển phát này xong là lại nghèo rớt mùng tơi luôn rồi.
Tô Đồ: Không có.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Có ngại thêm một đối tượng không?
Tô Đồ: Tôi đã gửi bảng báo giá cho cô rồi.
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Anh bán thân như thế đấy à?
Tô Đồ: Cô không muốn có sao?
Tâm Trạng Không Tốt Muốn Báo Án: Vậy ai có tiền thì anh bán cho người đó luôn à?!
Người đàn ông đang ở nước T xa xôi dựa vào bàn khẽ cười.

Hắn liếc mắt nhìn chiếc bàn.

Trên bàn tùy ý đặt mấy trang tư liệu, nổi bật nhất là bức ảnh của một cô gái.
Cô gái đứng trong một đám người đang kêu gào thảm thương, hống hách đến chói mắt.
Hắn thu hồi lại ánh mắt, nhìn thời gian trên màn hình, 25 sắp nhảy đến 26.
Tô Đồ: Hết giờ.
Tô Đồ thoát khỏi giao diện trò chuyện, ném điện thoại lên trên bàn, trong giao diện danh sách trò chuyện của hắn cũng chỉ có hai người.
Lạc Thù

Tô Diệp Diệp

Thời Sênh rầu rĩ không thôi nhìn điện thoại, ý nghĩ muốn trói người này lại không ngừng nảy nở trong đầu cô.

Cô lập tức mở máy tính kiểm tra vị trí của hắn, sau khi mở khóa tầng tầng lớp lớp ngụy trang, cuối cùng cũng định vị trên bản đồ.
Chính là ở đây rồi.
Còn dám đùa với ông, ông đây gϊếŧ chết ngươi.
Thời Sênh thoát khỏi bản đồ, nhìn file tài liệu đã mở ra, bên trên có tài liệu về Phương Tiểu Huân, cũng có một số tài liệu về thế lực xã hội đen ở dưới trướng cô ta.
Phương Tiểu Huân phái người theo dõi cô, người đó đã mất tích, chắn chắn lúc này Phương Tiểu Huân cũng biết tin rồi.
Vậy thì…
Để cô ta bận rộn hơn là được.
Thời Sênh nén những tài liệu đó lại gửi cho một thế lực xã hội đen, ra giá 50 vạn.
Mức giá này đã coi là thấp rồi, phải biết rằng trước khi về nước Phương Tiểu Huân đã phái người tới.

Nay cô ta đã được coi là thế lực xã hội đen tương đối lợi hại ở trong thành phố rồi.
Cô ta bỗng nhiên ngoi ra tranh giành địa bàn, đám người vốn đang ở đây liệu có đồng ý không?
Đương nhiên là không rồi!
Thế nhưng người của ROSE hành sự cẩn trọng.

Họ vẫn luôn không nắm được cơ hội, không thể làm gì được họ.
Lúc này có cơ hội, đương nhiên phải cược một ván.
Chủ yếu nhất là trên tay Thời Sênh có tư liệu đen của họ, nếu họ không mua thì cô sẽ đi báo án, không thể không mua!
Vụ mua bán cưỡng chế dã man như vậy đấy.

Số điện thoại đường dây nóng của Bộ Công thương là bao nhiêu thế?
Họ muốn báo án!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play