“Hỏi nhanh lên.”
“Dạ dạ.” Ngón tay Tô Diệp Diệp nhanh chóng gõ ra một dòng chữ.
Tô Diệp Diệp: Lúc đó anh có mặt ở hiện trường? Người nổ súng ở phía sau là anh đúng không?
Tôi Là Người Báo Án: Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Lớn chuyện rồi nha tổ tông của tôi ơi!
Tô Diệp Diệp: Anh làm vậy là phạm pháp.
Tôi Là Người Báo Án: Người đưa đến tận mặt rồi mà các người còn không bắt được, muốn bắt được tôi sao, nằm mơ.
Tô Diệp Diệp: “…”
Người này thật là đáng ghét quá điiiiiii!
Chưa từng gặp ai hung hăng kiêu ngạo như vậy! Ăn gan hùm rồi sao!
Cục trưởng thấy câu trả lời khẳng định của Tô Diệp Diệp, sắc mặt càng đen hơn khi nãy, “Truy tìm cho ra hắn ta cho tôi.”
Tô Diệp Diệp vẻ mặt khổ sở, “Không được đâu Cục trưởng, đồng nghiệp phụ trách kỹ thuật của chúng ta hoàn toàn không thể truy tìm được tung tích của hắn ta.”
Nếu có thể tìm được người này thì họ đã bắt người từ lâu, chứ cần gì phải ở đây nói chuyện phiếm với hắn ta thế này.
“Tô Đồ đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Gọi cậu ta lại, bảo cậu ta giúp đỡ điều tra.”
“Cục trưởng… chi phí mời được Tô đại thiếu gia rất đắt, Cục Cảnh sát chúng ta không đủ kinh phí.” Mời được Tô Đồ một lần, toàn bộ Cục Cảnh sát phải cạp đất ra mà ăn một tháng liền.
“Không phải cô là em gái của cậu ta sao? Ngay cả chút đặc quyền nhỏ tí cũng không có, tôi nuôi cô làm cái gì!” Cục trưởng ở bên này lại nhảy dựng lên.
“Cục trưởng… chuyện này dù là anh em ruột cũng không tính toán rõ ràng được.
Ông cũng biết con người anh trai tôi rồi đấy, không có tiền không làm việc, tâm trạng không vui không làm việc.
Thứ nhất kinh phí của chúng ta có hạn.
Thứ hai vừa nãy khi anh ấy vừa đi tâm trạng không thoải mái cho lắm.
Nói tóm lại, bây giờ muốn mời được anh ấy khó hơn lên trời.”
“Tôi mặc kệ, cô gọi cậu ta lại đây cho tôi, nếu không tôi sẽ trừ lương của cô!” Cục trường gầm xong câu nói đó liền hung dữ cúp điện thoại.
Tô Diệp Diệp hoang mang giơ điện thoại lên.
Cô làm thế nào bây giờ!
Cục trưởng, ông tùy hứng như vậy có được không hả?
Tô Diệp Diệp gọi điện cho Tô Đồ, người ta còn không thèm nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, gọi điện về nhà, người nhà nói hắn chưa về nhà, không biết đi đâu rồi.
Tô Diệp Diệp vô cùng tuyệt vọng, lương ơi mi đi đâu rồi…
Tô Diệp Diệp: Anh, anh hai à, rốt cuộc anh là thần thánh phương nào thế?
Tôi Là Người Báo Án: Tôi đến để cứu vớt thần linh của các người.
Tô Diệp Diệp: “…” Mẹ kiếp, thằng cha bệnh hoạn này mọc ở đâu ra vậy?
Còn thần linh, đồ thần kinh thì có!
Tô Diệp Diệp: Tôi đã đề xuất lên cục rồi, sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh, đương nhiên điều kiện tiền đề phải là anh không phạm phải những tội khác.
Như vậy anh có thể đến Cục Cảnh sát một chuyến được không?
Anh ta là người báo án, lần này lại điều tra được nhiều súng ống như vậy, trên người anh ta chỉ cần không liên quan đến án mạng hay những vụ án hóc búa khác, thì Cục trưởng cũng có thể xử lý được.
Tôi Là Người Báo Án: Không đến, bận.
Tô Diệp Diệp: Bận chuyện gì?
Tôi Là Người Báo Án: Bận kiếm tiền.
Tô Diệp Diệp: Tiền bẩn à?
Tôi Là Người Báo Án: Tiền thưởng báo án của tôi khi nào thì chuyển khoản cho tôi?
Tô Diệp Diệp: …
Cuối cùng Thời Sênh dùng chiến thắng của “tính chiến lược” uy hϊếp Tô Diệp Diệp thành công, lấy được tiền thưởng báo án.
Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cô dùng vào trang đầu tư tài chính xueqiu.
Dù sao cô cũng không phải làm chuyện gì lớn, cứ từ từ kiếm.
***
Thứ sáu, Thời Sênh đến sân đấu bóng rổ trong con mắt chứng kiến của hàng nghìn người.
“Sao cô ta cũng đến đây làm gì? Chẳng phải trước đây cô ta rất coi thường mấy thứ này sao?”
“Cậu nhìn lại những chuyện cô ta làm hai ngày nay xem.
Tôi thấy nhất định là cô ta có bệnh về thần kinh, chúng ta nên tránh xa cô ta ra thì hơn.”
“Đúng vậy đúng vậy…”
Thời Sênh đột nhiên nghiêng người qua, “A, có ma kìa!”
Mấy em gái bị Thời Sênh bỗng nhiên áp sát đến dọa cho sợ thất thanh.
Nguyên nhân họ kêu la rốt cuộc là vì có ma hay bởi vì dáng vẻ đáng sợ của Thời Sênh thì không được rõ.
Mấy em gái vội vã dịch ra, những người trước sau trái phải cũng lần lượt dịch ra ngoài.
Đến mức trong nhà thi đấu bóng rổ đầy ắp người bỗng xuất hiện một khoảng không kỳ dị khiến mọi người liên tục quay đầu nhìn.
Cho đến khi Giang Trần Cảnh đưa người vào sân, đám fan não tàn mới bắt đầu reo hò trở lại.
Sắc mặt Giang Trần Cảnh không được tốt lắm, trong mắt có vệt đen rõ rệt.
Hắn không thèm để ý đến những tiếng reo hò trong nhà thi đấu, đi thẳng đến ghế nghỉ ngơi.
Đến lúc sắp khai mạc Phương Tiểu Huân mới đến.
“A a a, nam thần kìa!!”
“Nam thần nhìn sang bên này, nam thần…”
Phương Tiểu Huân miễn cưỡng nở nụ cười với đám fan não tàn, nhìn thấy Thời Sênh đang ngồi độc chiếm một khoảng trên hàng ghế khán giả, đáy mắt cô ta trào lên một luồng nộ khí, nhưng rất nhanh chóng đã bị ép xuống.
Không biết tại sao lúc này Phương Tiểu Huân có cảm giác nhếch nhác.
Nữ sinh trên đó thần sắc lạnh nhạt, tư thế cao ngạo, tựa như vị quân chủ cao cao tại thượng.
Còn cô ta lúc này biến thành thằng hề diễn kịch cho cô ta xem.
Phương Tiểu Huân nắm chặt nắm đấm, cô ta không có gì cả, cô ta có tư cách gì để bày ra dáng vẻ cao ngạo đó cơ chứ?
Lạc Thù, chúng ta cứ chờ xem.
Phương Tiểu Huân đứng thẳng lưng, đi thẳng về phía Giang Trần Cảnh.
Do ở cách quá xa, đám fan não tàn lại reo hò quá lớn, Thời Sênh không nghe rõ được họ đang nói gì.
Đến khi bắt đầu trận đấu, đám fan não tàn càng reo hò dữ dội hơn.
Cả nhà thi đấu bóng rổ đều sôi sục lên.
Phương Tiểu Huân bị thương ở cánh tay, Giang Trần Cảnh cũng bị đau chân, hai người đánh bóng có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng còn sai sót.
Đám fan não tàn thấy tình hình ấy cũng thấy vò đầu bứt tai khó hiểu, nhưng không thể tránh được họ bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, có nhan sắc, cho dù họ có cầm trái bóng đứng đó không làm gì cả cũng đủ để khiến đám fan não tàn sục sôi cả lên.
Đúng là Phương Tiểu Huân vẫn rất soái khí, mái tóc ngắn khiến gương mặt cô ta hoàn toàn phô bày ra.
Người không biết chuyện nhìn thoáng qua có lẽ còn cho rằng cô ta là một mỹ nam.
Hai mỹ nam đánh bóng rổ, nói thực đúng là vô cùng mãn nhãn.
Thế nhưng Thời Sênh không hề cảm thấy hứng thú gì hết.
“A!!”
Những tiếng hò reo vang lên đồng thời khiến Thời Sênh giật mình suýt nữa thì bật ra khỏi ghế.
Cmn chứ, reo cũng đồng thanh như thế làm gì chứ!
Cô ngẩng đầu nhìn lên sân đấu, Giang Trần Cảnh hình như đã bị trẹo chân, đang ngồi dưới đất.
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, Giang Trần Cảnh không hề có chút manh mối nào, bỗng dưng bị đánh ngất, rồi bị tiếng súng đánh thức dậy, sau đó phát hiện chân vô cùng đau nhức, giống như đã bị thứ gì đó đập phải.
“Trần, có sao không?” Hàn Mặc dìu Giang Trần Cảnh dậy, “Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
Vừa rồi Phương Tiểu Huân không cẩn thận đụng trúng Giang Trần Cảnh một cái, ai ngờ hắn ta lại ngã xuống như vậy.
Lúc này cô ta cũng không biết có nên tiến lên hay không.
Giang Trần Cảnh vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, không nói được gì.
Hàn Mặc dìu Giang Trần Cảnh đi ra ngoài, khi đi qua Phương Tiểu Huân, nhíu mày nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt đó rõ ràng là tỏ ý không thích.
Hàn Mặc là cánh tay phải của Giang Trần Cảnh, trước giờ hắn vẫn luôn luôn không thích Phương Tiểu Huân.
Đứa con gái này xuất hiện quá đột ngột, có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng Giang Trần Cảnh lại rất có hứng thú với cô ta.
Hắn chỉ đành đứng bên cạnh không ngừng nhắc nhở Giang Trần Cảnh.
Biến cố này là điều tất cả mọi người đều không thể ngờ tới, nhưng đám fan não tàn của Giang Trần Cảnh đã nhìn thấy rất rõ Phương Tiểu Huân đụng trúng Giang Trần Cảnh.
Đám fan hai bên dưới hàng ghế khán giả bắt đầu chửi mắng công kích lẫn nhau.
Bảo vệ idol vô điều kiện chính là bản năng.
“Phương Tiểu Huân rõ ràng là cố ý.
Cô ta là một nữ sinh nhưng các người ngày nào cũng gọi cô ta là nam thần, có thấy buồn nôn không hả? Bây giờ còn cố ý va chạm với Trần Cảnh nhà chúng tôi nữa, rác rưởi.”
“Các người mới buồn nôn ấy, cả nhà cô buồn nôn.
Nam thần nhà chúng tôi lợi hại nhất.
Vừa nãy chắc chắn không phải là cô ấy cố ý va chạm.
Các người đừng có ở đó ăn nói hàm hồ, cố tình bôi đen nam thần nhà chúng tôi nữa.”
“Ta nhổ vào, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, ai thèm bôi nhọ! Phương Tiểu Huân cố ý, giở thủ đoạn hạ lưu như vậy, có thấy ghê tởm không hả?”
“Cô nói lại lần nữa xem nào …”
Đám fan não tàn bên trên bắt đầu chửi mắng ầm ĩ rồi chuyển sang động tay chân.
Thời Sênh lắc đầu đứng lên, có lẽ là tức giận rồi, cho dù là ai, dù sao chỉ cần động vào là được, lần này Thời Sênh rất không may bị liên lụy rồi.