Hổ có khả năng nhìn được trong đêm.

Năng lực này ở người thú lại càng mạnh hơn, cho dù là đêm đen tăm tối như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ.
Cha Bạch Tuyên thuần thục đi vào trong, thu dọn những thứ chắn đường trong hang động, sau đó mới mời Thời Sênh đi vào.
Trong hang động có hai tảng đá lớn được ghép thành mặt phẳng.

Bạch Tuyên nằm trên chiếc giường đá nhỏ.

Hắn được đặt nằm sấp xuống đó, để lộ ra vết thương dữ tợn trên lưng.
Vết thương đó nhìn có vẻ như chưa được xử lý, không biết đã đưa về bao lâu rồi?
“Chưa bôi thuốc sao?”
Cha Bạch Tuyên lắc đầu, “Nhà ta không có thuốc, vừa nãy ta định đến cầu xin thủ lĩnh xem có xin được một chút hay không, nhưng…”
Hắn đã bị từ chối.
Ở thời đại này thuốc là thứ vô cùng khan hiếm, không phải vì thiếu nguyên liệu làm thuốc, mà bởi vì họ không nhận biết được những thứ thảo dược đó.
Thảo dược có công hiệu đối với vết thương đều được truyền từ đời này sang đời khác.

Mọi người đều dùng cách này, loại thảo dược đó chắc chắn sẽ rất khan hiếm.
Ở một bộ lạc, người thủ lĩnh có thể dùng được thuốc đã là tốt lắm rồi.
“Múc nước vào rửa vết thương cho hắn đi.”
“Nhưng…” Cha Bạch Tuyên chần chừ, nước đó dùng để uống, sao có thể dùng để rửa vết thương.
“Ngươi muốn nhìn thấy hắn chết sao?”
Cha Bạch Tuyên lập tức lắc đầu, lấy đồ đựng nước đi ra khỏi hang.

Cùng lắm thì sáng sớm ngày mai ra sông múc trả lại là được.
Thời Sênh chỉ huy cha Bạch Tuyên xử lý vết thương cho Bạch Tuyên, sau đó lấy cồn trong không gian ra để sát trùng tiêu độc.
Vừa đổ cồn lên vết thương, Bạch Tuyên đã đau đớn đến mức tỉnh lại, khiến cha hắn sợ hãi run tay.

Rượu cồn lại bị đổ lên miệng vết thương của Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên rên hừ hừ rồi ngất đi.
Đến khi cha Bạch Tuyên rửa vết thương cho Bạch tuyên xong, cả người ông ta đều đã mệt lử.
Cửa hang có tiếng động, ông ta quay đầu lại nhìn.
Thời Sênh ôm một đống thực vật xanh mướt đi vào.

Ông ta không để ý Thời Sênh đi ra ngoài lúc nào nữa.
Thời Sênh ném chỗ thảo dược đó xuống, xem xét chọn lựa một hồi, “Nghiền nát mấy thứ này ra rồi thoa lên vết thương của hắn mỗi ngày một lần.

Số còn lại thì sắc… thôi cho hắn ăn trực tiếp đi.”
Trong bộ lạc vốn không hề có đồ để sắc thuốc.
Dù sao họ cũng phải là người, cứ ăn trực tiếp chắc cũng được.
Thời Sênh dặn dò mấy thứ đó xong, xoay người rời đi, “Nếu chết thì chỉ trách hắn xấu số.”
Thời Sênh đi ra khỏi hang, cha Bạch Tuyên đuổi theo, “Linh Khê, cảm ơn ngươi.”
Cha Bạch Tuyên cũng nghi ngờ không biết những thứ Thời Sênh nói có tác dụng hay không.
Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ ung dung bình tĩnh của Thời Sênh, ông ta lại cảm thấy có thể thử xem sao.
Dù sao thì…
Bây giờ ông ta cũng không còn cách nào khác.


Họa vô đơn chí, Bạch An còn chưa thoát khỏi mối nguy hiểm về tính mạng, ba con khỉ đã dẫn đại quân đến tấn công ngọn núi.
Đội quân tấn công núi không chỉ có đại quân của ba con khỉ, mà còn có cả bộ lạc Rắn Đen trước kia.

Thủ lĩnh của bộ lạc Rắn Đen để ý đến Lâm Thất Thất, trước đây từng bị Bạch An dạy cho một bài học.

Lần này nhân cơ hội cấu kết với Vượn Đuôi Dài, hắn quyết tâm tiêu diệt bộ lạc Bạch Hổ.
Còn nghe nói nguyên nhân ba con khỉ đó đánh nhau với Bạch An cũng là vì Lâm Thất Thất.
Cho nên lần này thực sự là một cuộc chiến vì một người phụ nữ.
Lật bàn!
Nữ chính đúng là hồng nhan họa thủy, tại sao không có ai làm mấy chuyện này vì cô chứ?
Tướng mạo của cô không đủ để làm hồng nhan họa thủy sao?
[…] Với tính cách của Ký chủ, không có thực lực thì ai dám xông lên chứ?
#Chi tiết mời tham khảo cẩm nang tự sát trong một giây của Mộ Bạch#
Thời Sênh: “…”
Thôi bỏ đi, có một là đủ rồi.
Thời Sênh đá văng những suy nghĩ kỳ quái đó ra khỏi đầu, tiếp tục suy nghĩ nghiêm túc chuyện vừa nãy.
Nếu lần này đánh thắng thì thủ lĩnh Vượn Đuôi Dài và thủ lĩnh Rắn Đen sẽ phân chia Lâm Thất Thất thế nào nhỉ?
Đến lúc đó có khi vẫn phải đánh một trận nữa.
Bạch Nguyên dẫn một số người thú trong bộ lạc xuống núi, những người khác đang vây quanh một bãi đất trống trong bộ lạc bàn bạc.
Hiện giờ Bạch An bị thương, quân địch đến bao vây, đám người thú không đi xuống núi rõ ràng đang vô cùng kinh sợ.

Bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài có chuẩn bị kỹ càng mới đến đây.

Đến lúc chạng vạng tối, đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ rút lên núi.
Đám người thú đợi tin tức ở bãi đất trống lập tức vây lại.
“Tình hình sao rồi?”
“Đã đánh thắng chưa? Có phải bọn chúng bỏ đi rồi không?”
Bạch Nguyên ra hiệu cho mọi người yên lặng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đợi hắn phát biểu ý kiến.
Ánh mắt Bạch Nguyên quét qua đám người thú, hắn thấp giọng nói: “Bọn chúng quá đông, có lẽ chúng ta phải tạm thời tránh đi.”
Không gian thoáng trầm mặc mất vài giây, tiếp đến là tiếng ồn ào huyên náo, có người thú hét lên muốn xuống núi liều mạng một phen với chúng.
Khó khăn lắm Bạch Nguyên mới vỗ về được mọi người dịu lại, “Thủ lĩnh bị thương.

Trước tiên chúng ta phải để thủ lĩnh bình phục lại.

Những chuyện khác đợi thủ lĩnh bình phục tự nhiên sẽ đòi lại được, mọi người đừng kích động như vậy.”
Bạch Nguyên tận tình khuyên bảo rất lâu, đám người thú đó mới chấp nhận quyết định tạm tránh mặt chờ cơn sóng gió này qua đi, ai nấy về hang thu dọn đồ đạc.
“Linh Khê, mau về thu dọn đồ đạc đi.” Bạch Nguyên thấy Thời Sênh vẫn ngồi ở cửa hang, không khỏi nhắc nhở một tiếng.
Thời Sênh liếc hắn một cái, rồi bĩu môi, “Chẳng có gì để thu dọn cả.”
Cái hang động trống không thì có gì để thu dọn, chẳng lẽ cô phải mang cả hang động đi sao?
Bạch Nguyên thở dài, vội vã đi làm việc của hắn.
Đến khi mọi người thu dọn xong, Bạch Nguyên tập hợp tất cả người thú lại, hai người thú dìu Bạch An, Lâm Thất Thất vẻ mặt mệt mỏi đứng bên cạnh Bạch An.
“Chúng ta đi ra sau núi rời đi, mọi người nhớ phải cẩn thận.”
“Không xong rồi, không xong rồi, đường trên dưới núi đã bị bộ lạc Rắn Đen chặn hết rồi.” Một người thú hớt hải chạy từ sau núi lên.
Sắc mặt Bạch Nguyên trắng bệch, túm lấy tên người thú đó, “Ngươi có nhìn rõ không?”
Người thú liên tục gật đầu, “Nhìn rõ mà, tất cả những nẻo đường có thể đi đều bị chặn lại cả rồi.”

Những người khác lập tức lên tiếng.
“Liều mạng với chúng đi!”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không sợ gì cả.

Đây là địa bàn của chúng ta, sao có thể để chúng hỗn xược như vậy được.”
“Không sợ bọn chúng, liều mạng đi!”
Dù sao cũng là hổ trắng, đám người thú này cũng có cốt khí.
“Bạch Nguyên đại ca, bây giờ cũng không còn cách nào khác, chúng ta nên bàn cách để chống lại bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài thì hơn.” Lâm Thất Thất cũng phụ họa theo.
Bạch Nguyên nhìn Bạch An, “Đưa thủ lĩnh về đi.”
Bạch Nguyên và Lâm Thất Thất ở bên ngoài bàn chiến lược cùng đám người thú.

Lâm Thất Thất đưa ra hai chiến thuật, sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định nghe theo Lâm Thất Thất.
Khi bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen phát động đợt tấn công tiếp theo, chiến thuật của Lâm Thất Thất đã phát huy tác dụng, đánh lui được chúng.
Lâm Thất Thất nhận được sự nhất trí khen ngợi của đám người thú.
So với Thời Sênh nãy giờ đều ở bên cạnh đứng nhìn không làm gì hết, đám người thú đương nhiên sẽ có cảm tình với Lâm Thất Thất hơn.
Thời Sênh dùng cành cây vẽ một đường nhằng nhịt dưới đất, ánh mắt băng lạnh nhìn về đám người thú đang náo nhiệt ở phía xa.
Chiến thuật của Lâm Thất Thất tuy có tác dụng, nhưng đó là vì đám người thú bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài không ngờ đến.
Lần thứ hai khi chúng đã có sự chuẩn bị, liệu chúng còn dễ dàng mắc bẫy như vậy không?
Đương nhiên Lâm Thất Thất hiểu rõ lý này, cho nên cô ta bảo mọi người không dùng cách cũ đó.

Nhưng đám người thú cảm thấy cách đó tốt như vậy, tại sao lại không dùng.
Nên ngoài mặt chúng đồng ý với Lâm Thất Thất, nhưng lại ngầm trao đổi với nhau không từ bỏ cách đó.
Vậy nên ở lần đọ sức thứ hai, đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ không những không đánh lui được kẻ địch mà còn tổn thất mất mấy người thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play