Bày trò hồi lâu hóa ra là đến hỏi chuyện quần áo à?
Vậy thì ngươi còn nói chính nghĩa lẫm liệt như thế làm gì chứ!
Làm như ngươi thực sự suy nghĩ cho bộ lạc Bạch Hổ vậy, suýt nữa thì bản cô nương tin rồi.
“Liên quan gì đến ngươi.” Thời Sênh phỉ nhổ một hồi xong mới lạnh nhạt thốt ra mấy chữ.
“Linh Khê, có phải muội đã gặp loài người rồi không?”
“Liên quan gì đến ngươi.”
Mặt Lâm Thất Thất đen sì, cho dù cô ta hỏi gì, Thời Sênh cũng chỉ dùng mấy chữ đó để trả lời cô ta.
Cuối cùng không thể hỏi được nữa, cũng có lẽ là cô ta sợ bị lộ sơ hở nào đó, Lâm Thất Thất đành phải ấm ức đi ra ngoài.
Ngươi ấm ức cái quái gì chứ!
Bà đây còn chưa làm gì ngươi nhá, đúng thật là…
Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng Bạch An đưa người trở về.
Bên ngoài ồn ào giây lát, Bạch An đột nhiên nổi giận xông vào, hét lớn với Thời Sênh, “Linh Khê tại sao muội lại ức hϊếp Thất Thất?”
Thời Sênh: “…”
Ê đợi đã!
Bản cô nương ức hϊếp nữ chính lúc nào thế?
Nói có lý chút được không?
Ờ đúng! Cầm thú không biết nói lý lẽ!
“Muội mau ra đây cho ta.” Bạch An thấy Thời Sênh không phản ứng gì lại càng tức giận hơn, “Mau xin lỗi Thất Thất.”
“Ngươi bảo ta ra thì ta phải đi ra à?” Thời Sênh trợn mắt.
Cô không làm gì nữ chính cả, xin lỗi cái gì chứ? Có bệnh à?
“Bạch An, muội không sao.” Lâm Thất Thất từ bên ngoài chen vào, giải thích: “Vừa nãy là muội bị bụi bay vào mắt thôi mà, muội không sao cả.”
Bạch An nghiêng đầu, sắc mặt dịu đi, “Thất Thất, muội đừng có bao biện cho nó, hôm nay ta phải dạy dỗ nó cho tử tế mới được.”
“Thật sự không liên quan gì đến Linh Khê mà.” Lâm Thất Thất hơi cuống lên, kết quả vành mắt càng đỏ hơn, giống như sắp khóc vậy.
Nữ chính sắp khóc rồi, lợi hại quá.
Bạch An vội vàng ôm lấy Lâm Thất Thất dỗ dành, “Muội đừng sợ, Linh Khê là em gái của ta, nhưng ta sẽ không dung túng cho nó ức hϊếp muội.
Có ta ở đây, nó cũng không dám tạo phản đâu.”
“Ngươi biết được ta có dám tạo phản hay không cơ à.” Thời Sênh nói chen vào rất phá không khí.
“Linh Khê, lát nữa ta sẽ xử lý muội sau.” Bạch An tức giận trừng mắt nhìn, ôm Lâm Thất Thất nhảy đến hang bên cạnh.
“Ôi sợ quá đi mất, mẹ cái đồ thiểu năng.”
Chẳng bao lâu sau Thời Sênh đã nghe thấy âm thanh từ hang động bên cạnh truyền đến.
Đây gọi là dỗ dành dỗ dành rồi dỗ lên giường luôn sao?
Lợi hại quá đi mất anh choai của ta!
Có thể tìm một nơi không có người được không hả?
Hiệu quả cách âm kém quá đấy có biết không hả?
Cô vẫn còn là trẻ vị thành niên đó có biết không hả?
Thời Sênh chỉ có thể thôi miên bản thân, truyện người thú chân chính chắc chắn không phải như thế này, đây là một thế giới bị sụp đổ.
Tất cả đều chỉ là giả.
Đều là giả mà thôi.
Đến khi màn vận động kịch liệt bên cạnh kết thúc, tiết tấu vang lên liên tục bên tai Thời Sênh cũng dừng lại.
Bạch An không đi đến chỗ cô mà triệu tập mấy đại tướng trong bộ lạc Bạch Hổ đến bàn bạc.
Bộ lạc Bạch Hổ tuy nói là một bộ lạc, nhưng thực ra cũng chỉ có mấy con hổ, chiếm cứ một ngọn núi.
Đại đội chiếm cứ ở giữa sườn núi, còn núi sau thực ra chính là đỉnh núi.
Bạch An dũng mãnh thiện chiến, rất nổi danh ở vùng này, là đối tượng giao phối lý tưởng của rất nhiều con cái.
Dù sao cũng có thể biến hình, không tồn tại tình trạng khác chủng loại không thể giao phối.
Đương nhiên, người thú bình thường vẫn không thể tiếp nhận việc giao phối khác chủng loại, dù sao việc này cũng gây ảnh hưởng đến đời sau.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản các con cái đưa Bạch An vào danh sách đối tượng giao phối lý tưởng nhất.
Không có được thân thể của hắn, chẳng lẽ không thể ảo tưởng một chút hay sao?
“Linh Khê, ăn thôi.” Ở cửa hang có người thú mang đồ ăn đến.
Giờ cơm trưa, không biết là do họ quên hay do Bạch An căn dặn mà không mang đồ ăn đến cho cô.
Người thú còn chưa đi vào, Thời Sênh đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Người thú để đồ ăn ở ngoài rồi đi về, nhờ ánh sáng bên ngoài còn chưa tối hết, Thời Sênh loáng thoáng nhìn thấy trong đó là một miếng thịt đầy máu.
Còn đó là thịt gì…
Xin lỗi, cô không nhận ra được.
Lại đưa đồ sống cho cô ăn sao?
[Người thú ăn thịt đều ăn thịt sống.] Hệ thống ló đầu ra, có vẻ vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác.
“Nhị Cẩu Tử, chúng ta phải nói chuyện về cuộc đời.”
[…] Không không không, Ký chủ, tôi bận lắm, tôi không nói chuyện đâu.
Hệ thống lập tức log out.
Nhị Cẩu Tử thiểu năng.
Thời Sênh ngồi trong giây lát đã ngửi thấy mùi thịt nướng từ bên ngoài truyền vào.
Cô đi ra cửa hang nhìn ra ngoài, xa xa trên một mảnh đất bằng, có ánh lửa nhóm lên, hai bóng người đang ngồi trước đống lửa.
Căn cứ vào tỷ lệ một lớn một nhỏ đó rất dễ dàng nhận ra đó là ai.
Thời Sênh bĩu môi, rồi lại nhìn bữa tối là miếng thịt sống còn đầm đìa máu đó của mình, cô quyết định… gặm quả rừng.
Chế độ đãi ngộ của nữ chính cô không mơ tưởng được.
Pháo hôi đáng thương như vậy đấy.
Còn chưa gặm xong quả rừng, Bạch An đã đi tới.
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, chỉ có một đống lửa ở xa xa, chập chờn như ma trơi.
Bạch An lặng lẽ đi vào, Thời Sênh suýt nữa thì một kiếm đâm chết hắn.
Bạch An ngồi lên chiếc ghế đá trong hang, bên cạnh là chiếc bàn, bên trên bày bữa tối là miếng thịt máu me.
“Tuyệt thực à?” Bạch An thấy Thời Sênh không động vào bữa tối, thốt ra ba từ.
Thời Sênh cắn quả rừng chua muốn rụng răng, nhai răng rắc hai cái, “Nói chuyện chính.”
Trong lòng Bạch An bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Cô em gái này của hắn trước kia rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, tại sao bây giờ lại trở nên ngang ngược gây sự vô lý thế này?
“Ta đã lên núi xem rồi, có người thú trèo lên núi gϊếŧ bọn Đại Tráng.
Nhưng muội vẫn phải nói cho ta biết tại sao muội lại ra sau núi làm gì?” Cái chết của Đại Tráng không giống nhau, lại có trâm cài tóc của cô, trong lòng Bạch An cũng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Thời Sênh giống như đám người thú bên ngoài.
“Không biết, bị ngươi đánh đến ngáo ngơ luôn rồi.” Thời Sênh ném hạt sang một bên.
Cơn giận của Bạch An lên không được xuống cũng không xong, hồi lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một câu: “Linh Khê, trước đây muội không như thế này.”
Thời Sênh mỉm cười, “Trước đây ngươi cũng không như thế này.”
Trước khi nữ chính xuất hiện, Bạch An tuyệt đối được coi là một người anh trai tốt, cho dù nguyên chủ có làm sai chuyện gì hắn cũng bao dung nguyên chủ vô điều kiện.
Nữ chính vừa xuất hiện, Bạch An động chút là nổi nóng với nguyên chủ.
Nguyên chủ nhẫn nhịn được mới là lạ.
“Muội làm gì cũng nhằm vào Thất Thất.
Thất Thất đều không so đo với muội, mà muội vẫn còn làm xằng làm bậy.
Muội không thấy mình sai sao?”
“Ta không biết.” Có sai hay không là chuyện của nguyên chủ, cô chỉ muốn làm nhiệm vụ, phá CP, không đổ vỏ.
Bạch An: “…”
Bạch An đứng dậy, ngữ khí cường ngạnh hơn, “Ngày mai đến xin lỗi Thất Thất, những chuyện trước đây ta sẽ bỏ qua hết.”
Thời Sênh: “…”
Xin lỗi cái quần què gì, bà đây quyết không đổ vỏ cho nguyên chủ.
Hơn nữa vừa rồi bà chẳng làm gì cả, ai biết được nữ chính đại nhân khóc lóc cái gì, kiên quyết không đổ vỏ!
Bạch An không nghe thấy Thời Sênh trả lời, không khỏi tăng âm lượng, “Đã nghe thấy chưa?”
“Không đi.”
“Muội đủ lông đủ cánh rồi, ta không quản nổi muội nữa đúng không?” Bạch An đập bàn, miếng thịt trên bàn bị rơi xuống dưới đất, lăn một vòng dính đầy bụi đất.
“Đúng vậy, ta biết bay rồi, không cần ngươi quản nữa.” Bà đây không những biết bay rồi, mà còn bay được cả lên trời nữa rồi đây này.
“Vậy thì bay thử cho ta xem nào!” Bạch An có lẽ là đã bị chọc giận không hề nhẹ.
“Ngươi bảo ta bay là ta bay à, thế thì ta còn mặt mũi nào nữa.
Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta bay cho ngươi xem đi.”
Bạch An: “…”
Tức chết đi được.
Bạch An chỉ tay vào Thời Sênh hồi lâu không nói gì, tức giận đùng đùng đi ra khỏi hang.
Chiếc hang nhỏ hẹp dường như rộng rãi hơn không ít, không khí dường như cũng thông thoáng hơn.
Thế nhưng trong không khí lại tràn ngập mùi máu tanh.
Thời Sênh nhìn kỹ hang, phiền muộn thở dài.
Cuộc sống của người nguyên thủy thật khó khăn.