Ngoài cổng trường, người vây xem chật như nêm cối.
Thời Sênh chọn một chỗ cao, ở đây đã có người, nhưng thấy cô tới thì một đám người liền dịch ra, nhường cho cô một khoảng trống.
Có nhãn lực như thế, bá vương Sênh rất vừa lòng.
Thời Sênh ngồi lên trên, lấy hạt dưa mở ra hình thức xem diễn.
Lúc này, nam chính và nam sinh nọ vẫn còn đang đánh.
Nam sinh kia có sử ma, nam chính chỉ có một mình, cho nên hiện tại nam chính đang một chọi hai.
“Tao đặt anh Bân.”
“Lần trước anh Bân còn thắng Mục thiếu, tao cũng đặt cược cho anh Bân.”
“Tao đặt cho Mục thiếu.”
Thời Sênh quay đầu nhìn một nhóm nhỏ ở ngay bên cạnh, bọn họ đang cúi đầu nhìn vào di động.
“Ở trường này còn có thể đánh bạc à?” Thời Sênh nhìn Tuyết Đại.
“Có thể chứ.” Tuyết Đại gật đầu một cách đương nhiên, “Trên diễn đàn Tịnh ma có hệ thống đặt cược, có thi đấu hoặc có người đánh nhau thì sẽ có rất nhiều người dùng.”
Cô ta mở di động ra, click mở diễn đàn, đưa cho Thời Sênh xem, “Đây, rất náo nhiệt, cũng là cách kiếm tiền nhanh nhất.”
Diễn đàn này không chỉ có trường học mà bao gồm tất cả tịnh ma sư trên thế giới này, bên trên có rất nhiều clip, như là truyền hình trực tiếp vậy.
Thời Sênh vừa nhìn đã thấy tên của Mục Dạ và Giả Bân ở trên cùng.
Giả Bân là tên của nam sinh kia.
Thời Sênh mượn di động của Mục Vũ, hắn cau mày rồi đưa cho cô.
Thời Sênh mở diễn đàn ra, nhấp vào một nhánh, nhưng đặt cược thì phải có tiền của diễn đàn, tiền này có thể đổi.
Nhưng Mục Vũ lại không nạp bao giờ.
Thời Sênh nhập số thẻ, nhấp vào nạp tiền.
Mục Vũ nhìn con số mà cô nhập vào, khẽ cắn môi, đó là tiền trong thẻ của hắn.
“Vị Tức…” Nếu chọn mua thì hắn lại phải làm việc một thời gian dài mới lại có dư tiền.
“Đảm bảo anh sẽ thắng.” Thời Sênh cho Mục Vũ một ánh mắt trấn an, đầu ngón tay lại điểm trên màn hình vài cái, toàn bộ đặt hết cho Mục Dạ.
Tuyết Đại trợn mắt, “Vị Tức, thực lực của Giả Bân mạnh hơn Mục Dạ nhiều, sao cô lại đặt hết cho Mục Dạ như thế?”
Giả Bân rất có tiếng trong trường, hơn nữa, nhìn tình huống hiện tại, rõ ràng là Giả Bân chiếm thượng phong.
“Mục Dạ sẽ được buff.” Nam chính đại nhân sao có thể thua một vật hy sinh chứ, còn ở trước mặt người đẹp nữa, cứ chờ xem đại nhân vả mặt một cái thật đẹp đi.
Cốt truyện đã định rồi.
“Buff?” Vẻ mặt Tuyết Đại ngốc luôn, sao tự nhiên lại buff cái gì chứ? Có phải chơi game đâu.
Ở dưới, Mục Dạ đã bị ép vào đường cùng, có thể thấy là sắp thua rồi.
Có lẽ vì cảm thấy thắng lợi đang tới gần nên Giả Bân cũng lơ là hơn.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh Mục Vũ xuất hiện một tàn ảnh, tàn ảnh bắn về phía Giả Bân.
Giả Bân hoảng hốt, nhanh chóng quay về phòng thủ.
Nhưng đã không còn kịp nữa, tàn ảnh kia đã hiện nguyên hình, tinh đồ năm cánh xuất hiện, Giả Bân bị đánh bay.
Bốn phía đồng thời vang lên tiếng hít hà.
Không ngờ Mục Dạ lại thắng.
Giả Bân nằm trên đất, cố bò dậy hai lần cũng không xong, trừng mắt nhìn Mục Dạ, lửa giận ngập trời, “Mày gian lận!”
Mục Dạ cười lạnh: “Mày dùng sử ma thì tại sao tao lại không được dùng?”
Ngay từ đầu Giả Bân đã dùng tới sử ma, còn Mục Dạ thì không, cái này cũng không tính là gian lận được.
Giả Bân không còn lời gì để nói, nhưng hắn vẫn không cam lòng nên lại hạ chiến thư, “Mục Dạ, thi đấu trường học, nhất định tao sẽ cho mày đẹp mặt.”
“Chờ mày.” Mục Dạ đồng ý mà không hề sợ hãi.
Giả Bân được đàn em nâng đi.
Mục Dạ xoay người nhìn nữ sinh bên kia.
Sử ma cũng đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không đi qua đó với hắn.
Sử ma kia vốn thuộc về Mục Vũ, là một sử ma rất mạnh.
Sau khi bị Mục Dạ khế ước nó cũng có sự phản kháng.
Mà Mục Dạ lại cảm thấy đây vốn là đồ của Mục Vũ nên cũng chẳng yêu thích gì nó.
Đến tận cuối cùng, Mục Dạ mới yêu quý sử ma này.
Đương nhiên, chắc chắn còn có sự ái muội nữa, nếu không phải nữ chính xuất hiện đúng lúc thì đã lên giường với nhau luôn rồi.
“Aizz, sớm biết thế đã đặt cho Mục thiếu.”
“Mục thiếu giờ đã lợi hại như thế, xem ra tới lúc thi đấu trường học, lúc đặt cược phải suy nghĩ kỹ mới được.”
“Tao nói không phải chứ, đều là người của Mục gia, sao lại…”
Giọng tên đó đột nhiên im bặt, che miệng nhìn Thời Sênh, đáy lòng không ngừng tự chửi chính mình.
Ai bảo mày lắm mồm!
Ôn thần này còn đứng ở đây mà dám mở miệng bàn luận.
Thời Sênh không nhìn nữa, cúi đầu ấn di động, đổi tiền thắng về lại, lần này người đánh cược không nhiều lắm, nhưng cũng may Giả Bân kia có ít fan não tàn, cũng coi như kiếm được một chút tiền.
Có tiền mà không kiếm mới là đồ ngu.
“Vị Tức, sao cô biết hắn sẽ thắng?” Tuyết Đại còn lâu mới tin là được buff.
“…” Hắn là nam chính, hắn không thắng thì ai thắng, tưởng nam chính là vật trang trí à? “Đoán.”
Thời Sênh kéo Mục Vũ đi, “Đi thôi, về nhà.”
Tuyết Đại hổn hển đuổi theo, đến lúc về tới phố Thiên Đường rồi mà cô ta vẫn còn đi cùng.
Đương nhiên, đề tài đã chuyển từ tại sao Mục Dạ lại thắng được sang sao các người lại ở đây?
Lúc Mục Vũ chuyển tới đây, nguyên nhân hàng đầu vì hắn không có nhiều tiền thuê nhà, giá nhà thuê ở đây lại rất rẻ.
Nguyên nhân thứ hai là nơi này rất hỗn tạp, có thể tránh được tai mắt của Mục gia.
“Chủ nhân, ngài đã về rồi.” Giảo Đồng ở dưới lầu chạy ra nghênh đón, nhìn thấy có người thì hơi rụt lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Có… có Tịnh ma sư.
Tại sao chủ nhân lại đưa tịnh ma sư tới đây?
“Sao anh ta sợ tôi thế?” Tuyết Đại tự véo mặt mình, “Nhìn tôi đáng sợ lắm à? Ừm… Hắn gọi cô là chủ nhân? Cô không phải sử ma của Mục Vũ sao?”
Đỉnh đầu Tuyết Đại đầy dấu chấm hỏi, chẳng hiểu ra sao.
Thời Sênh đi lên lầu, Giảo Đồng nhanh chóng biến mất dạng.
Hắn không muốn ở gần tịnh ma sư đâu, hù chết ác ma.
Tuyết Đại kỳ quái nhìn về phía Giảo Đồng chạy đi, sau đó mới theo Thời Sênh lên lầu.
Nhìn thấy căn phòng đơn sơ kia, Tuyết Đại cảm thấy thực ra mình vẫn chưa phải tệ lắm.
Tuy rằng mẹ kế làm khó dễ mình, sau lại có em gái nhắm vào, nhưng tốt xấu gì ăn mặc ngủ nghỉ cũng hơn người bình thường rất nhiều.
“Mục gia đối đãi khác biệt thật quá đáng.” Mục Dạ kia ra ngoài đều là kẻ đón người đưa.
Mục Vũ thì sao? Ở một nơi như thế này, đừng hỏi tại sao tính cách lại cổ quái như vậy.
Thời Sênh rót cho cô ta ly nước, “Cô theo tôi về đây làm gì?”
“A, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi… nên tôi đi về đây cùng cô luôn.” Tuyết Đại gãi đầu, vừa rồi chỉ bận hỏi chuyện nên mới không chú ý là đã theo bọn họ tới đây.
Lúc này nhớ ra, Tuyết Đại cảm thấy hơi xấu hổ, nước cũng chẳng muốn uống, túm cặp sách rồi đi, “Tôi về đây, ngày mai gặp lại.”
Thời Sênh bĩu môi, lại gọi vọng ra ngoài, “Giảo Đồng, đưa cô ấy ra ngoài.”
Thân ảnh của Giảo Đồng xuất hiện ở cửa, ló đầu vào nhìn, cẩn thận hỏi lại, “Chủ nhân, ngài xác định là muốn tôi đưa đi sao?”
Đây là tịnh ma sư.
Tịnh ma sư đấy!
Cô ta sẽ gϊếŧ hắn mất.
“Cô ấy không gϊếŧ được mi.’ Thời Sênh tức giận nói, “Hiện giờ phố này là địa bàn của mi rồi mà còn không chạy được thì sống làm gì hả?”
Giảo Đồng nghĩ nghĩ, đúng nha, phố Thiên Đường là địa bàn của hắn, còn sợ không chạy thoát được khỏi tay một tịnh ma sư chưa vào nghề sao?
Tuyết Đại lại đần ra, tại sao cô ta phải gϊếŧ hắn chứ?
Không đúng, các người đang nói gì thế hả?