“Anh thấy em đã ôm ai chưa?” Thời Sênh trừng mắt với hắn, “Nếu là người khác, muốn em chạm một đầu ngón tay em cũng thấy ghét rồi.”
Giảo Đồng nhanh chóng mang đồ tới, “Vương, vậy chút nữa tôi quay lại nhé?”
“Không cần, chút nữa tôi sẽ luyện cùng anh ấy.”
Giảo Đồng đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Mục Vũ vẫn bị Thời Sênh ôm trong lòng, ngồi trên đùi cô, tư thế khá quái dị.
Mục Vũ giãy giụa một chút, dịch người qua sofa: “Đừng… có ôm tôi trước mặt người khác như thế.”
“A, thế giờ em có thể ôm anh rồi đúng không?” Thời Sênh nhướng mày nhìn Mục Vũ.
Đôi tai của chàng trai trẻ hơi đỏ lên, “Vị Tức… Em không thể như thế.”
“Như thế nào?” Tôi còn chưa làm gì mà đã sao thế này?
Chàng trai đứng lên từ sofa, bước nhanh về phía phòng ngủ, tốc độ nhanh tới mức như sợ Thời Sênh sẽ đuổi kịp vậy.
Thời Sênh nhìn mặt đất chằm chằm, nghĩ xem có nên đi mua thảm về trải không, hắn rất thích đi chân trần.
Thời tiết ấm áp thì chẳng sao, nhưng trời lạnh thì sẽ rất dễ bị cảm mạo.
Thời Sênh ngồi một lát rồi đi ra gõ cửa, “Ra đi, em dạy anh.”
Mục Vũ băn khoăn nửa ngày mới kéo cửa ra, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Lúc này, hắn không muốn nhìn thấy cô.
Thời Sênh đẩy cửa ra, “Không muốn thắng à?”
Vô số ý nghĩ hỗn loạn trong đầu Mục Vũ bị câu nói này của Thời Sênh đánh nát, hắn đi ra khỏi phòng ngủ.
“Ăn gì trước đi đã.”
“Oh.”
Mục Vũ ăn xong trong nháy mắt, còn tiện tay dọn sạch bàn, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt Thời Sênh.
Chờ thu thập xong, Mục Vũ đứng ở giữa phòng.
“Anh làm thử một lần em nhìn trước xem.”
Mục Vũ gật đầu, tinh đồ xuất hiện, ánh sáng từ dưới tinh đồ bay lên, ngưng tụ trước mặt hắn, nhưng khi đã sắp thành hình thì lại tan rã.
Thử vài lần đều như thế.
Thời Sênh ôm lấy hắn từ đằng sau, “Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, không cần có tạp niệm, dùng đầu óc tưởng tượng thứ mà anh muốn ngưng tụ ra.”
Mục Vũ hơi cứng đờ, sau đó cắn môi nhắm mắt lại, giọng cô êm dịu làm hắn không tự chủ được mà nghe theo lời cô nói.
Thời Sênh nhìn những thứ xuất hiện xung quanh mình, khóe miệng không ngừng giật giật, một thằng nhóc xinh đẹp thế này mà sao lại tưởng tượng ra thứ đáng sợ vậy chứ?
Liên tiếp những bộ xương khô hiện ra xung quanh, có thể tưởng tượng được hoàn cảnh này nhìn hung tàn tới mức nào.
“Vị Tức…” Mục Vũ quay đầu, “Tôi thành công rồi.”
“Ừ…” Giá như đừng hung tàn như vậy thì càng tốt hơn.
Thời Sênh buông hắn ra, hài cốt xung quanh lập tức mờ đi, nhưng Mục Vũ lại thúc giục suy nghĩ, hài cốt lại xuất hiện, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn cả lúc ban đầu.
Thời Sênh: “…”
Dường như Mục Vũ đã nắm được bí quyết, một mình chơi cực kỳ hăng say.
Cả đêm Thời Sênh phải ngồi nhìn đống hài cốt đó.
Hôm sau, khi ngồi vào chỗ quen thuộc trong quán café, cả đầu toàn là xương với xẩu.
“Sao thế Vị Tức?” Một hương thơm bay tới, dì Tâm ngồi xuống đối diện cô, “Sao tinh thần lại uể oải thế này?”
Nếu cả đêm phải ngồi nhìn toàn hài cốt là hài cốt thì dì cũng vậy thôi à.
“Không sao ạ!” Thời Sênh ngồi thẳng người lên, vỗ vỗ tay vào mặt.
Dì Tâm tươi cười, “Hôm nay dì thấy Tiểu Vũ rất vui vẻ.
Cháu có thể ở chung với Tiểu Vũ tốt như thế, dì Tâm cũng thấy rất vui.”
Không phải…
Rốt cuộc nhìn ở chỗ nào mà thấy được trên gương mặt chẳng có biểu tình gì kia sự vui vẻ thế?
Dì Tâm lại nói, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, “Vị Tức, hy vọng cháu đừng làm nó tổn thương.”
Thời Sênh nghiêm mặt, “Cháu làm tổn thương ai cũng không làm anh ấy tổn thương.”
Dì Tâm cười ôn hòa, “Thế thì tốt rồi, hôm nay các cháu về sớm đi, cháu nói với Tiểu Vũ một câu nhé.”
Thời Sênh nhìn dì Tâm, trên mặt dì Tâm là nụ cười tươi rói, giống như người vừa nói câu đó không phải dì ấy vậy.
Thời Sênh đứng dậy rời đi, tay dì Tâm đang đặt trên bàn không biết tự lúc nào đã đầy mồ hôi lạnh.
Sao ánh mắt của Vị Tức này lại giống như đã nhìn thấu người khác vậy.
Dì quay đầu nhìn ra cửa, cô ấy đang nói chuyện với Mục Vũ.
Mục Vũ nhìn về phía dì, dì lập tức tươi cười, ý bảo hắn có thể đi rồi.
Mục Vũ đi thay quần áo rồi cùng Thời Sênh rời khỏi quán café.
…
Mục Vũ đã quen với việc được Thời Sênh nắm tay dắt đi.
Nhưng hôm nay Thời Sênh hơi thất thần nên từ lúc ở quán café ra, cô vẫn luôn đút tay trong túi quần, cắm cúi đi.
Mục Vũ quay đầu, rảo bước đi nhanh hơn.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, sau đó Thời Sênh đuổi kịp và nắm lấy tay hắn, “Xin lỗi, vừa rồi em đang bận suy nghĩ.”
Khóe miệng Mục Vũ hơi nhếch lên, nhưng sau đó lại kéo trở về, “Nghĩ cái gì?”
Thời Sênh hơi trầm ngâm, “Trước kia anh và dì Tâm có quen biết à?”
“Không quen, tôi phải đi học nên có rất ít thời gian đi làm, quán café của dì Tâm bán tới rất khuya nên tôi mới có thể làm việc được ở đây.”
Thời Sênh kết luận: “Em cảm thấy dì ấy biết anh.”
Dừng một chút, Thời Sênh nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Đừng hỏi em tại sao, trực giác.”
Mục Vũ khó hiểu, “Biết tôi, thế tại sao không nói với tôi?”
“Không biết, em mà biết thì cần gì phải đi hỏi anh.”
“Tôi không quen dì ấy.” Mục Vũ lặp lại một lần nữa.
“Về đi.” Thời Sênh nắm tay hắn.
Mục Vũ nghiêng mặt, bóng đêm tối tăm che đi đôi tai đang dần đỏ lên của hắn.
Chuyện của dì Tâm, Thời Sênh không nhắc lại, mà Mục Vũ cũng không tới quán café đi làm vì chuẩn bị thi đấu ở trường học.
Tiền lương đi làm thêm gần đây cũng đủ cho hắn sống một thời gian.
Đương nhiên, chủ yếu là cơm sáng và cơm tối đều do Giảo Đồng mua về.
Ngày nọ, vào buổi sáng, Mục Vũ nhìn thấy Thời Sênh đưa tiền cho Giảo Đồng.
Lúc ăn sáng, hắn hỏi Thời Sênh: “Em lấy tiền ở đâu?”
“Cướp.” Thời Sênh vẫn nói như cũ, “Em có tạo ra tiền được đâu.”
Mục Vũ ăn cơm xong, về phòng lấy một cái thẻ đưa cho Thời Sênh, “Dùng của tôi đi.”
“Anh…” Chút tiền kia còn chưa đủ mua bữa sáng hai lần.
Thời Sênh nuốt lời nói vào bụng, nhận lấy cái thẻ.
“Mật mã là số thẻ học sinh của tôi.” Mục Vũ xách cặp ra tới cửa lại quay đầu hỏi, “Hôm nay em có tới trường không?”
“Muốn em đi cùng anh ư?”
Mục Vũ nhấp môi không hé răng.
Thỉnh thoảng cô sẽ không tới trường nhưng lúc tan học thì luôn đợi hắn ở ngoài cổng trường.
Mục Vũ không biết mình bị làm sao, chỉ là khi không thấy cô thì trong lòng sẽ cảm thấy hoảng hốt.
Thời Sênh đút thẻ vào trong túi, “Đi thôi.”
Thời Sênh vẫn luôn không mặc đồng phục nên lần nào cũng trèo tường vào.
Trừ bỏ lần đầu tiên gặp phải tên Hội trưởng kia thì hôm nay là lần thứ hai cô gặp lại hắn.
Bên chân cô là một thi thể, mà phía đối diện là mấy người của Hội Học sinh do Hội trưởng dẫn đầu.
Cô đột nhiên nhảy xuống làm một đám người nhìn cô đến ngẩn người.
Hội trưởng bình tĩnh nói, “Vị Tức tiểu thư, cô lại không mặc đồng phục, còn trèo tường nữa ư?”
“Đồng phục của các người tôi không dám mặc, sợ gây ra tai nạn xe cộ ở trường lắm.” Thời Sênh phủi phủi tro bụi dính trên người.
Chị đẹp nên chị có quyền tự tin mà!
Hội trưởng quan sát Thời Sênh từ trên xuống dưới mấy vòng, mỉm cười, “Dáng người của Vị Tức tiểu thư đúng là rất đẹp, nhưng đây không phải lý do để cô không mặc đồng phục.”
“Anh xác định là không xử lý thi thể mà muốn tán gẫu với tôi chuyện đồng phục à?”
Trên mặt đất có một cái xác lớn thế này, thế mà vị Hội trưởng đại nhân lại cứ bắt bẻ mãi chuyện cô có mặc hay không mặc đồng phục, quả thực là không ai to gan bằng.