Thời Sênh trở về học viện, bởi vì sợ Bộ Kinh Vân chạy mất nên lúc nào Thời Sênh cũng dẫn hắn theo, thế là Thời Sênh vốn đã nổi tiếng, nay càng nổi tiếng hơn.
Nhưng cô vẫn hay gây chuyện thị phi như trước, phía trường học hận không thể trực tiếp khai trừ cô.

Dù sao cô vẫn còn có Thẩm gia chống lưng phía sau, Thẩm gia còn chưa nói gì, cô vẫn là đại tiểu thư của Thẩm gia, học viện dám khai trừ không chừng còn đắc tội Thẩm gia.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư.” Thời Sênh và Bộ Kinh Vân đang đi trên con đường nhỏ trong học việc, bỗng đằng sau có người đuổi theo.
Thời Sênh thấy giọng nói này cũng hơi quen tai, quay đầu lại xem sao.
Đúng là rất quen, đó chẳng phải là Thẩm Cẩm sao!
“Có chuyện gì?” Giọng điệu Thời Sênh không hề vui vẻ.
Thẩm Cẩm chạy đến gần, bắt đầu thở dốc, “Đại tiểu thư, ba ngày sau có yến hội, tiểu thư bắt buộc phải trở về.”
Từ sau chuyện lần trước, Thẩm Cẩm rất ít khi nhìn thấy Thời Sênh, cô không trở về Thẩm gia, có về cũng không thấy người đâu, hoàn toàn khác trước kia.
Hắn đứng trước mặt cô, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, nói chuyện cũng có vài phần cung kính.
“Yến hội? Yến hội gì chứ?”
Không phải là cái yến hội bản cô nương nghĩ tới đó chứ?

“Bách tộc yến, năm nay do Thẩm gia chúng ta cử hành, đại tiểu thư thân là trưởng nữ dòng chính của Thẩm gia, tất nhiên phải có mặt rồi.”
Bách tộc yến.
Không phải có một trăm gia tộc tham gia yến tiệc, mà tất cả các thế lực có tiếng tăm trên Cửu Châu đại lục đều tham gia, tuy không biết có tác dụng gì nhưng nó vẫn luôn tồn tại bao năm nay.
Chẳng trách trước đây khi cô trở về Thẩm gia, phát hiện đám người đó đều vô cùng bận rộn, thì ra là để chuẩn bị yến tiệc.
Yến hội cái gì đều là trò vớ vẩn hết, Thời Sênh tham dự yến hội chỉ để gặp nữ chính, nhân tiện làm loạn cái chơi.
Vào ngày diễn ra yến hội, Thời Sênh dẫn theo Bộ Kinh Vân cùng đi.
Những chuyện cô làm gần đây ít nhiều cũng khiến người của Thẩm gia thất vọng, không có một ai nhìn thẳng vào cô, ngay cả phụ mẫu thân sinh của cơ thể này cũng có biểu cảm hận không thể rèn sắt thành thép vậy vậy.
“Tại sao Dao Quang còn lại dẫn nam nhân đến?” Bà Thẩm trông có vẻ còn trẻ, có đến năm sáu phần giống cơ thể này, đứng cạnh nhau có lẽ không ai nghĩ là mẹ con.
Bà ta vừa nhìn Bộ Kinh Vân đứng bên cạnh Thời Sênh, sắc mặt liền trầm xuống, gọi Thời Sênh đến một chỗ không người, “Con là đích nữ của Thẩm gia, tại sao lại tùy tiện qua lại với nam nhân? Con đại diện cho thể diện và danh dự của Thẩm gia, con có biết có bao nhiêu người nhìn vào con không… Con mau đuổi tên nam nhân đó ra ngoài đi.”
Bà Thẩm chỉ có một người con gái là Thẩm Dao Quang, tuy là đích nữ nhưng sau này không thể kế thừa gia tộc, nếu không phải Thẩm Dao Quang tư chất tốt thì e rằng bà ta cũng khó sống yên ở Thẩm gia.
Tất nhiên bà ta không thể giương mắt nhìn tấm bùa hộ thân này dần thoát khỏi tầm khống chế của mình được.
Thời Sênh không nói gì.
Bà Thẩm tiếp tục nói: “Nam nhân đó đúng là cũng đẹp trai, nhưng ngoài cái đẹp trai ra thì còn có gì nữa?”

Bà ta chưa từng nghe nói có nhà nào có một vị công tử dung mạo như hoa, nếu đã không nổi tiếng thì chắc chắn không phải là con của gia tộc lớn, cũng không có lợi ích gì đối với Thẩm gia, bà ta nhất định sẽ không cho con gái qua lại với hắn.
Hắn có Cửu U Điện đó! Các người sau này còn ôm đùi đại gia, tặng không con gái cho người ta đó!
Thời Sênh nói trong lòng.
“Con là đích nữ của Thẩm gia, phải gả cho người là con cháu danh môn thế gia.

Dao Quang, con nghe lời ta, vì Thẩm gia, con không thể tùy tiện được.

Con phải biết rằng, trên lưng con là cả gánh nặng Thẩm gia.” Bà Thẩm tận tình khuyên bảo.
Thời Sênh nghe đến trợn tròn mắt.
Đem trọng trách của cả Thẩm gia đặt lên vai một cô gái, bà có phải là mẹ ruột không vậy? Còn lũ đàn ông của Thẩm gia đi đâu hết rồi?
“Dao Quang, con nhanh chóng tống hắn ra ngoài đi, chuyện hôm nay ta sẽ xem như không thấy gì, ta sẽ không nói cho cha con biết, nếu không hậu quả con biết rồi đấy.” Bà Thẩm bắt đầu đe dọa.
Lúc này Thời Sênh mới khẽ nhếch miệng, châm chọc nói, “Nói dễ nghe như vậy làm gì chứ, còn không phải vì lợi ích của mẫu thân thôi sao? Cái danh đích nữ Thẩm gia này các người muốn giao cho ai thì giao đi, con không thèm.”
Bà Thẩm trợn mắt há mồm, “Thẩm Dao Quang, con đang nói năng linh tinh gì đó? Con điên rồi sao? Cái danh đích nữ con nói không cần là không cần nữa sao?”

“Đúng vậy, con nói không cần tức là không cần.” Thời Sênh gật đầu nghiêm túc.
Bà Thẩm tức giận đến độ lồng ngực phập phồng, bỗng nhiên giơ tay định tát Thời Sênh, thật khiến bà ta tức chết mà.
Người khác vì cái danh đích nữ này tranh giành sống chết, nó thì hay rồi, nói không cần là không cần.
Thời Sênh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay bà Thẩm, thần sắc lạnh lùng, “Mẫu thân có công sinh thành dưỡng dục, con cũng không tính toán so đo chuyện khác nữa, nhưng nếu mẫu thân đánh con thì đừng trách con không để tình đó.”
“Thẩm Dao Quang, con điên rồi!” Thanh âm bà Thẩm đột nhiên cao vút lên, khuôn mặt xanh mét: “Ta là mẫu thân của con, con dám đánh trả sao, bao nhiêu năm nay ta nuôi dưỡng con uổng phí rồi sao?”
Trước đây Dao Quang của bà ta ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chắc chắn đây là do bị nam nhân kia dạy hư rồi.
Bà Thẩm càng không thích Bộ Kinh Vân hơn, có một bộ mặt hồ ly tinh thì được đi dụ dỗ con gái nhà lành sao?
Thời Sênh cười bí hiểm, đùa giỡn bà Thẩm: “Mẫu thân dùng con để đổi lấy địa vị ở Thẩm gia, người nuôi dưỡng con cũng không phải là mẫu thân.

Nếu tính toán chi li thì mẫu thân cũng chỉ có công sinh con ra mà thôi.”
Bà Thẩm khi còn trẻ chỉ biết tranh sủng trước mặt ông chồng, già rồi lại nghĩ đủ mọi cách để nắm được quyền lợi chủ mẫu ở Thẩm gia.
Ngoài cái danh hiệu là mẹ ruột của Thẩm Dao Quang ra thì đâu có làm tròn chức trách của một người mẹ?
Bao nhiêu năm nay, những lời Thẩm Dao Quang phải nghe nhiều nhất chính là những lời bà ta vừa nói, cái gì mà con là đích nữ Thẩm gia, con đại diện cho bộ mặt của Thẩm gia, con phải cố gắng blah blah ……
“Được lắm! Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi, không nghe lời ta nữa đúng không?”
“Đúng vậy, đủ lông đủ cánh rồi.” Thời Sênh gật đầu.
Bản cô nương có thể lên tận trời luôn rồi.

Bà Thẩm mẫu tức giận đến độ khí huyết xông lên, hận không thể dùng một bạt tai đánh chết đứa con gái bất hiếu này, chẳng những thế tay bà ta còn bị Thời Sênh nắm lấy, chỉ có thể phẫn nộ chửi mắng, “Thẩm Dao Quang, nếu ngươi không có Thẩm gia thì ngươi tưởng mình là ai? Chút bản lĩnh cỏn con đó của ngươi nếu đặt ở đại lục này có là gì? Lần trước lời đồn đại nói ngươi câu kết với Cửu U Điện, nếu không có Thẩm gia, liệu ngươi còn có thể bình yên đứng đây được không?”
“Ta có thể đánh được cả đại lục này luôn.” Đánh không lại, bà đây cho nổ cả lũ luôn mà không thắng được sao? Ta tích trữ nhiều bom đạn như vậy, có phát nổ cả đại lục này cũng không thành vấn đề.
Bà Thẩm bị dọa đến rất lâu sau đó vẫn chưa hoàn hồn lại.
Kẻ nói năng ngông cuồng này có đúng là con gái của bà ta không?
“Được được được, để ta xem xem không có Thẩm gia, ngươi sẽ sống như thế nào, đến lúc đó chớ có quay về khóc lóc cầu xin ta.”
Thời Sênh buông bà Thẩm ra, lùi lại phía sau một bước, chán ghét phủi phủi tay, “Vậy thì bà hãy tuyên bố trong yến hội hôm nay đi, tránh rắc rối về sau.”
Thẩm mẫu bị chọc giận đến chóng mặt, ngay lập tức đồng ý, “Thẩm Dao Quang, ngươi chớ có hối hận đấy.”
“Hối hận? Ta không biết hai chữ đó.” Thời Sênh bật cười, quay người đi ra ngoài cửa.
Đến khi Thời Sênh rời đi, bà Thẩm mới tỉnh táo lại sau cơn phẫn nộ, vừa rồi Thẩm Dao Quang đã nói những gì?
Chỗ dựa duy nhất của bà ta ở Thẩm gia là Thẩm Dao Quang, nếu không có Thẩm Dao Quang…
Bà Thẩm không dám nghĩ tiếp nữa, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng Thời Sênh, bà Thẩm tức giận đau hết tâm can, trước mắt tối sầm lại, cuối cùng ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play