Thời Sênh quay về không gian Hệ thống, việc đầu tiên là xem xét cốt truyện tiếp theo.
Đây là quyền lợi của Ký chủ, vì thế Hệ thống liền đem nội dung tiếp theo cho cô xem.
Trong đó, Diệp Sâm cũng không biểu hiện ra bộ dáng mà cô nhìn thấy, ảo giác ư?
Thời Sênh xem đi xem lại mấy lần nhưng vẫn thấy Diệp Sâm khá bình thường.
[Ký chủ?]
Thời Sênh ngồi bệt xuống đất, “Không có gì.”
Cô bắt đầu mân mê đồng hồ trong tay.
Lâu lắm rồi Hệ thống mới thấy cô sờ tới cái đồng hồ này.
Cô lại lấy máy tính bảng ra, tùy tiện điểm lên đó mấy cái, ánh sáng trong không gian đột nhiên tối hơn.
Hệ thống kinh hãi.
[Ký chủ… cô làm gì thế?]
Thời Sênh không trả lời nó, tiếp tục nhấp trên màn hình.
Hệ thống phát hiện nó chẳng nhìn thấy gì hết.
Không đúng, rõ ràng là cô đang quấy nhiễu.
Một hồi lâu, ánh sáng trong không gian mới khôi phục bình thường, mà Thời Sênh đang đứng trước màn hình, “Chủ nhân của mi có thói quen rình trộm, ta không thể không đề phòng.”
[…] Chủ nhân ơi! Ký chủ này đáng sợ quá, ngài có thể mang cô ấy ra ngoài không?
Thời Sênh nhìn vào màn hình, “Ừm… Vậy mà đã lấy lại quyền hạn rồi, nhưng cũng chẳng sao.
Dù sao trong đó cũng toàn là virus, chủ nhân của mi tạm thời không sử dụng mi được.”
[…] Khó trách chủ nhân chẳng nói gì, còn Ký chủ thì luôn mang bộ dáng không vội vã.
Các người tranh cướp quyền hạn qua lại như thế vui lắm sao? Vui lắm sao? Vui lắm sao?
Nó không muốn tham gia vào cuộc chiến của nhóm lão đại đâu.
Tha cho nó đi, nó vẫn còn là trẻ con mà.
Thời Sênh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hệ thống sợ Thời Sênh động tay động chân nên vội vàng đổi mới tư liệu.
Dù sao giờ cô cũng không khống chế được nó, nó vẫn nên nhanh chóng tiễn kẻ biếи ŧɦái này đi thôi.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -390000
Giá trị sinh mạng: 60
Tích lũy: 81400
Cấp nhiệm vụ: A
Cho điểm nhiệm vụ: 83
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Điểm tích lũy 2000
Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Điểm tích lũy 2000
Đạo cụ: “Vương miện Nữ vương”, “Trái tim Quỷ Vương”, “Ám dạ”, “Máu kỳ lân”, “Lông đuôi phượng hoàng”.
“Hử? Sao giá trị làm người lại không thay đổi thế?”
Hệ thống mệt, không muốn giải thích.
[Có tiến vào thế giới sau không…]
[Bắt đầu dịch chuyển…]
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp! Nhị Cẩu Tử, mi giỏi lắm!
Không gian hệ thống khôi phục yên tĩnh, Hệ thống chỉ hận không thể khóc một trận thật to.
Thật đáng sợ.
Trên màn hình hiển thị tư liệu của Thời Sênh chập chờn một chút, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trên màn hình.
[Chủ nhân?] Hệ thống lập tức vui vẻ, [Ký chủ nói có virus.
Chủ nhân, ngài không sao chứ?]
“Không sao.” Giọng đàn ông vang lên khá mỏi mệt, “Cô ta đang thu thập số liệu của Phượng Từ.
Mi nghĩ cách lấy cái đồng hồ trên tay cô ta đi.”
[Sao?] Lấy thế nào đây? Đồ của Ký chủ nó dám lấy ư? Tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa đó, chủ nhân à!
Chủ nhân của Hệ thống như nghĩ tới cái gì, lại im lặng một hồi mới nói tiếp, “Có lẽ cũng muộn rồi, cô ta đã giành được số liệu trước rồi.
Ta sẽ xóa bỏ ký ức của Phượng Từ một lần nữa, cố gắng kéo dài thêm thời gian.”
[Chủ nhân, tại sao phải xóa bỏ ký ức của Phượng Từ?] Hệ thống rất khó hiểu, [Đây đã là lần thứ ba rồi, một người nhiều nhất chỉ có thể thừa nhận được xóa bỏ ký ức với quy mô lớn như thế năm lần, liệu hắn có trở nên bị ngốc luôn không?]
“Hắn không thể có được ký ức, nếu không nhất định sẽ bảo vệ cô ta.” Chủ nhân của Hệ thống hơi dừng lại, “Nếu mà hắn trở nên ngốc luôn thì không biết có bao nhiêu kẻ muốn đốt pháo ăn mừng nữa.”
[Phượng Từ đáng sợ như thế sao?]
“Ừm.”
Hệ thống run rẩy, Ký chủ đã rất đáng sợ rồi, sao Phượng Từ cũng đáng sợ vậy chứ?
[Chủ nhân, chuyện của Mộ Bạch, ngài đã tra ra chưa?]
“Không cần để ý tới hắn, hắn không làm gì được cô ta đâu.”
[…] Chủ nhân, tại sao tôi lại cảm thấy ngài đang coi thường người ta thế?
Hệ thống còn muốn tố cáo tội trạng với chủ nhân nhà mình, nhưng còn chưa mở lời thì trên màn hình đã xuất hiện một đống ký tự lộn xộn.
[…]
Trúng độc thật quá nặng!
***
–Tất cả mọi người đều biết khế ước giả của Vị Tức yếu đến phát rồ.
*
“Rầm!”
Còn chưa mở mắt thì bên tai đã vang lên một tiếng nổ mạnh, thân thể của cô bị văng lên cao rồi lại nhanh chóng rơi xuống.
Chân tay nặng nề như bị cả tấn đá buộc vào.
Mà đúng là chân tay cô bị thế thật, xiềng xích đỏ lập lòe kéo dài từ mặt đất lên, quấn chặt quanh thân cô, liều mạng kéo cô vào giữa trận pháp ngôi sao năm cánh.
Lúc này trong đầu Thời Sênh xuất hiện hai chữ NGUY HIỂM.
Trận pháp ngôi sao năm cánh kia vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt.
Ít nhất là đối với tình trạng hiện tại của cô.
Kiếm, cứu mạng ông!
Bản tiểu thư sắp toi rồi!
Thiết kiếm lắc mình xuất hiện, chặt xuống đám xích kia, thế nhưng lại chỉ chém vào một khoảng trống không.
Vô hình?
Thiết kiếm rung lên, bay vào trong tầm tay Thời Sênh.
Thời Sênh cầm lấy thiết kiếm, cổ tay lắc một cái, chém xuống xích sắt ngay bên cạnh.
Lần này đã chém trúng, xích sắt bị chặt đứt, hóa thành vô số ánh sáng màu đỏ như đom đóm rồi chậm rãi biến mất.
Thời Sênh đẩy xích sắt trói buộc mình ra, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng.
Cô đang đứng ở bụi cỏ bên cạnh trận pháp ngôi sao năm cánh kia.
Trận pháp này cho cô cảm giác không tốt lành lắm.
Thời Sênh bèn lấy một quả cầu năng lượng ra ném.
Quả cầu nổ mạnh, trận pháp biến mất.
Cả thế giới lâm vào bóng tối.
Thời Sênh dựa vào một thân cây thở dốc.
Mẹ sư nhà nó, cô xuyên vào thế giới ma pháp rồi sao?
Không đúng, tuy rằng ma pháp dựa vào lực lượng của nguyên tố nhưng thực ra vẫn là linh khí mà thôi.
Có điều, thế giới này lại không có linh khí.
Không cảm nhận được một chút xíu nào luôn.
Thời Sênh nhìn quần áo trên người mình, không ngờ cô lại đang mặc đồng phục học sinh… Vườn trường ư?
Nhưng mà người này… ngực rất lớn.
Phi, giờ không phải lúc nhìn ngực.
“Au…” Người Thời Sênh hơi lảo đảo, sau đó ngã xuống đất.
Cô tái mặt che ngực, đau quá… khế ước… Thân thể này lại có khế ước.
Ôi mẹ kiếp!
Khế ước giả sắp chết cmnr!
“Vị Tức, giơ tay chịu trói đi!” Âm thanh phẫn nộ vang lên từ trên đỉnh đầu Thời Sênh.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nam sinh mặc đồng phục giống mình.
Trong tay hắn cầm một cái ô, trên mặt ô có trận pháp ngôi sao năm cánh đang tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Ánh sáng đó làm Thời Sênh càng khó chịu hơn.
Thời Sênh giơ tay, thiết kiếm xẹt qua trước mặt nam sinh.
Hắn kinh ngạc lùi về sau mấy bước, “Vị Tức, cũng chỉ là giãy giụa lúc hấp hối thôi, giờ buông tay thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
Thời Sênh đau tới mức không muốn nói gì.
Cô vụt đứng lên, chém về phía nam sinh kia.
Lúc đầu nam sinh còn không coi ra gì, nhưng sau đó liền tỏ ra ngạc nhiên trước lực lượng của thiết kiếm, nghiêm túc hơn hẳn.
Trận pháp ngôi sao năm cánh trên chiếc ô của hắn không ngừng tản ra ánh sáng đỏ, ngưng tụ thành một hàng dài phù chú bằng chữ.
Phù chú vòng quanh nam sinh như đang bảo vệ hắn.
Thiết kiếm chém lên phù chú nhưng chỉ chém rớt được một vài chữ, sau đó chữ mới ở chiếc ô kia lại tràn ra lấp đầy chỗ trống đó, bổ khuyết thành một phù chú hoàn chỉnh.
Thời Sênh nhíu mày, cổ tay khẽ chuyển, chọc về phía chiếc ô trên tay nam sinh.
Nam sinh kia khinh địch, cứ nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì nên cũng không tránh đi.
Nhưng khi thiết kiếm tiếp xúc với mặt ô, trận pháp lập tức mất đi ánh sáng, phù chú bằng chữ biến mất.
Nam sinh còn chưa kịp kinh ngạc thì người bị bay ra ngoài.
Thời Sênh lảo đảo, sinh mạng của thân thể này đang dần mất đi…
Khế ước giả của thân thể này sắp chết rồi.