Thời cổ có một câu gọi là “thách đấu quét nghìn quân.”
Hôm nay coi như bọn họ đã được biết thế nào là thách đấu quét nghìn quân rồi.
Đối phương sau khi bị trói mới nhận ra rằng hang ổ của mình đã bị người ta tập kích.
Phương thức cô ép hỏi cũng chẳng có kỹ xảo gì, cần bao nhiêu tàn nhẫn có bấy nhiêu tàn nhẫn, chỉ thiếu điều gϊếŧ chết đối phương mà thôi.
Hoắc Quốc mang theo vẻ mặt đau thương đi ở phía sau, những người này mà học theo con bé này, sau này mà thả ra ngoài thì chẳng phải là tai họa sao?
Đây là một nhóm buôn lậu có tổ chức, có lẽ vì tư tưởng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nên bọn chúng đã làm hang ổ ở đây rất nhiều năm.
Mà người của quân khu không ai phát hiện ra chuyện này nên bọn chúng càng tự tin bành trướng thế lực, cảm thấy những người của quân đội cũng chỉ có thế này mà thôi.
Vụ án lừa bán phụ nữ một năm rưỡi chưa phá được là cũng có công lao của bọn họ trong đó.
Thời Sênh bắt được hết cả đám rồi mới dẹp đường về phủ, để người của quân khu tới dọn dẹp.
Trên đường về, Thời Sênh còn tranh thủ cùng mọi người thống nhất lời khai.
Hoắc Quốc hận không thể chọc mù hai mắt mình.
“Chú Hoắc à, nhận mệnh thôi.” Tiếu Sinh vỗ vỗ bả vai Hoắc Quốc, “Thiếu tướng vốn dĩ đã không phải người tuân thủ kỷ cương rồi, giờ có thêm một người không tuân thủ kỷ cương nữa tới kiểm soát ngài ấy.
Hơn nữa, Tiểu Lam cũng coi như là đã làm được chuyện tốt, nếu không có cô ấy thì không biết khi nào đội này mới kiêu ngạo với bên ngoài được.”
“Nó làm như thế là trái pháp luật.” Hoắc Quốc hận tới ngứa răng.
“Công vượt quá tội, chú Hoắc, chú nên kiềm chế một chút đi.
Nếu chú dám báo cáo chuyện này lên thì Thiếu tướng sẽ không bỏ qua cho chú, đến lúc đó đừng trách cháu không nhắc chú.”
Hoắc Quốc nói hùng hồn chính đáng, “Tôi là quân nhân.”
“Cháu cũng chỉ nhắc nhở chú, còn chú làm thế nào là quyền của chú.” Tiếu Sinh từ nhỏ đã ở bên Diệp Sâm, tác phong làm việc có điểm giống hắn.
Hơn nữa, Tiếu Sinh cũng không phải quân nhân, cởi bộ quần áo màu xanh này ra thì hắn cũng là một tên ăn chơi trác táng, muốn hắn giác ngộ được quốc gia, chính nghĩa là chuyện không thể nào.
Hoắc Quốc không hé răng.
Về tới quân doanh đặc huấn liền về phòng mình không ra ngoài nữa.
Phá được một băng đảng tội phạm lớn như thế, toàn bộ quân doanh đặc huấn đều nhận được khen ngợi.
Khen ngợi này đối với nhóm người có hơi quỷ dị, bọn họ sợ nhất là Thời Sênh, vị này là nhân vật một lời không hợp liền tận diệt.
Hoắc Quốc đề nghị được về thủ đô, Diệp Sâm không phản đối, còn bảo Tiếu Sinh tiễn ông một đoạn đường.
Lúc Hoắc Quốc nghe Diệp Sâm nói câu đó còn tưởng hắn bảo Tiếu Sinh gϊếŧ mình.
Nghĩ lại, mặc dù Tiếu Sinh có hơi khoác lác nhưng chuyện gϊếŧ người hắn còn không dám làm.
Hoắc Quốc không báo cáo chuyện này, chỉ nói với người của Diệp gia rằng Diệp Sâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, sau đó nhận một nhiệm vụ khác rồi rời đi.
…
Văn phòng của Tư lệnh.
Sắc mặt Tưởng Kiến Hoa tối sầm, nhìn chằm chằm vào bằng khen trên bàn, Hạ Vũ cũng đứng ở đối diện ông ta, biểu tình rất kém, “Tư lệnh, đã phụ kỳ vọng của chú rồi.”
Nửa năm trước, quân khu nhận được nhiệm vụ này, gần đây hắn đã tra được một chút manh mối, còn chưa kịp thăm dò thì cả tổ chức kia đã bị người ta diệt sạch.
Tưởng Kiến Hoa thở dài, “Có cô ta ở đó, sợ là Diệp Sâm…”
Nhiệm vụ của ông ta là khiến cho nhiệm vụ của Diệp Sâm thất bại, nhưng một năm rưỡi này ông ta không hề có cơ hội nhúng tay vào, con bé họ Cốc kia bảo vệ hắn quá tốt.
Ngay cả Phó tư lệnh Cốc, ông ta cũng chẳng làm gì được.
Cũng không biết con bé đó lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy.
“Chú nói cô ta là?” Hạ Vũ đã coi như là người của Tưởng Kiến Hoa, đây không phải lần đầu hắn nghe thấy Tưởng Kiến Hoa nói những lời như thế này.
Tưởng Kiến Hoa rút từ trong ngăn kéo ra một chồng hồ sơ, “Cốc Lam, con bé thích cậu trước kia, cậu có nhớ rõ không?”
Đồng tử Hạ Vũ hơi trợn to, đương nhiên hắn nhớ rất rõ, cô ta đã đánh hắn nhiều lần nên hắn gần như khắc sâu trong trí óc.
Sau đó cô ta vào quân doanh đặc huấn nên hắn chưa gặp lại cô ta lần nào.
“Đây là hồ sơ của nó, cậu xem đi.” Tưởng Kiến Hoa đẩy hồ sơ qua.
Hạ Vũ nhìn hai chữ “tuyệt mật” ở trên, đáy lòng lộp bộp, sao cô ta đã có thể được coi trọng tới mức được dùng loại hồ sơ này rồi?
Hạ Vũ mở hồ sơ ra, tư liệu bên trong không có nhiều lắm, chỉ có hai trang giấy.
Trang thứ nhất là tư liệu ở quân đội của cô, sơ yếu lý lịch đơn giản về nơi sinh, ba mẹ và trường từng học.
Trang thứ hai lại làm người ta kinh ngạc, chính là sản nghiệp mang tên cô, hơn nữa… còn là những sản nghiệp lớn.”
“Cái này?” Hạ Vũ kinh hãi nhìn Tưởng Kiến Hoa.
“Con bé này rất ranh ma, nó biết chúng ta đang tra nó nên cố ý để lộ những điều này.
Còn những gì nó không lộ ra thì chúng ta không tra được.
Hiện tại cậu có một nhiệm vụ đó là tra xem rốt cuộc nó có át chủ bài gì, và mục đích của nó là gì?”
“Cháu phải tra thế nào?”
Tưởng Kiến Hoa nói, “Bên trên sẽ hạ một quân lệnh để đưa cậu vào trong quân doanh đặc huấn.”
Hạ Vũ trầm mặc một lát rồi đứng nghiêm hành lễ, “Vâng!”
…
Hạ Vũ về tới nhà, Từ Mi đang xào rau, hắn đứng ở cửa, “Anh nhớ em có hợp tác gì với Hoàng phu nhân của Bách hóa Đông Phương đúng không?”
Từ Mi quay đầu, có vẻ kỳ quái, “Vâng, sao thế? Sao tự nhiên hỏi chuyện này?”
Hạ Vũ tiếp tục hỏi: “Bách hóa Đông Phương và bách hóa Thịnh Ký là đối thủ cạnh tranh phải không?”
“Đúng thế.” Từ Mi càng kỳ quái, “Xảy ra chuyện gì thế? Sao tự nhiên anh lại hỏi em cái này?”
Trước kia Hạ Vũ chưa từng hỏi cô ta làm gì, chỉ thỉnh thoảng hỏi qua một chút cho có chuyện chứ chưa từng hỏi kỹ càng, tỉ mỉ như bây giờ.
Lại còn nhắc tới bách hóa Thịnh Ký nữa…
“Vậy em có biết cổ đông của Thịnh Ký có những ai không?”
“Cái này em không rõ lắm, em chỉ hợp tác với Đông Phương chứ không phải cổ đông.”
Hạ Vũ nhíu mày, “Em có thể hẹn Hoàng phu nhân không, anh muốn gặp chị ta.”
Từ Mi tắt bếp, ra khỏi phòng bếp, “Hạ Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện này cơ mật, anh không thể nói với em.” Hạ Vũ ôm lấy Từ Mi, nói tiếp với vẻ mệt mỏi, “Em xem có thể giúp anh hẹn Hoàng phu nhân một chút không, nếu không được thì thôi.”
“Cũng không phải không được…” Từ Mi vô cùng hoài nghi, “Không phải là Đông Phương làm chuyện gì trái pháp luật đấy chứ?”
“Không phải, chỉ là có chuyện khác muốn hỏi Hoàng phu nhân thôi.”
“Có liên quan tới Thịnh Ký à?”
“Ừm.”
Từ Mi nghĩ nghĩ, “Nửa năm trước, nghe nói Thịnh Ký đã chuẩn bị đóng cửa, nhưng không biết sau đó ai đầu tư vào mà Thịnh Ký lại phất lên.
Hơn nữa bọn họ toàn buôn bán hàng hóa kiểu mới, còn nhập hàng nhanh hơn cả Đông Phương.
Nghe Hoàng phu nhân nói, con đường nhập hàng của bọn họ thay đổi, nhưng đổi sang cách nào thì Hoàng phu nhân không hỏi ra được.
Lúc trước em cũng nghĩ sẽ hợp tác với Thịnh Ký một chút, nhưng em vừa tiếp xúc thì bọn họ đã thẳng thắn nói là không nhận bất kỳ loại hình hợp tác nào.”
Từ Mi rầu rĩ, bách hóa Đông Phương là một công ty bách hóa mà cô ta coi trọng.
Lúc đó Thịnh Ký căn bản không có tiếng tăm gì, ai biết chỉ sau nửa năm, Thịnh Ký đột nhiên nổi lên như cồn.
Trái tim Hạ Vũ trầm xuống, “Còn có tin tức nào khác không?”
Từ Mi lắc đầu, trước đó cô ta cũng không chú ý lắm tới bách hóa Thịnh Ký, gần đây mới để ý nên không biết được nhiều tin tức lắm.
Hạ Vũ vô thức cắn vành tai Từ Mi.
Đó là nơi mẫn cảm của cô ta, cô ta nhẹ giọng nỉ non một tiếng, có lẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới Hạ Vũ nên hắn liền kéo người tới hôn điên cuồng một trận.