Liễu Tử Yên vừa khỏe lại liền đi tìm Sở Lạc, nhưng Sở Lạc không gặp ả.
Ả đứng bên ngoài Lạc Vương phủ tận mấy ngày cũng không gặp được người.
Tịnh Trần là một nam nhân có trách nhiệm, tuy rằng không phải lúc nào cũng đi theo Liễu Tử Yên, nhưng ngày nào cũng tới đón ả.
Đùng đùng đoàng…
Tiếng sấm vang lên ở phía chân trời, trong chớp mắt liền đổ mưa ào ào, Liễu Tử Yên đứng trong mưa, nhìn chằm chằm về phía Lạc Vương phủ.
“Lạc Vương sẽ không gặp nàng đâu, về đi.” Giọng Tịnh Trần bị tiếng mưa át đi.
Liễu Tử Yên vẫn đứng im, Tịnh Trần cũng đứng như thế một lát rồi mới đưa tay kéo ả.
Tay vừa đụng vào Liễu Tử Yên đã bị ả đẩy ra, “Cút ngay.”
Nếu không phải tại hắn, tại sao giờ Sở Lạc thậm chí còn chẳng gặp mình?
Nếu không phải tại hắn, sao giờ mình sẽ biến thành cái dạng này?
Tịnh Trần bị đẩy đến lảo đảo, hộ vệ ở đằng xa xông lên đỡ hắn, cả giận nói, “Công tử, ngài quản nàng ta làm gì? Chuyện này cũng chẳng phải do ngài sai.

Liễu tiểu thư, phiền cô rõ ràng một chút, công tử của chúng ta cũng là người bị hại.”
Lúc ấy, là nàng ta tự nhiên xuất hiện trên phố, còn mời công tử đi ăn cơm.
Công tử chưa nói gì, vậy mà nàng ta còn không biết xấu hổ trút giận lên công tử.
Tịnh Trần lắc đầu với hộ vệ, tiếp tục nói, “Liễu cô nương, việc đã tới nước này…”
“Ngươi cút đi!” Liễu Tử Yên chỉ về một phương hướng, trên mặt xuất hiện vẻ hận thù, “Cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Tịnh Trần lắc đầu như không thèm để ý, cuối cùng không nói gì, chỉ lặng lẽ đem người rời đi.


So với Liễu Tử Yên bên này không ngừng gặp rắc rối, bên kia Thời Sênh luôn là rải thức ăn chó một cách thô bạo.
Hạ nhân Dung Vương phủ hận không thể chọc mù hai mắt mình, ngày nào cũng thấy Vương gia nhà mình và Hoàng đế nước láng giềng ân ân ái ái.
Đồng thời, tin đồn nhảm nhí ở bên ngoài cũng nhiều lên.
Nhưng điều đó chẳng gây trở ngại gì cho việc Thời Sênh rải thức ăn chó, đầu độc mắt của thế nhân.
“Điện hạ, Kỳ công tử, tới rồi.”
Thời Sênh xoa mắt ngồi dậy, nhìn Kỳ Uyên một cái rồi mới xốc màn xe đi xuống.
Cô vươn tay, Kỳ Uyên vịn tay cô xuống xe, Thời Sênh đỡ lấy eo, ổn định thân thể hắn.
“Ta không yếu ớt tới mức ấy.” Kỳ Uyên có hơi bực bội, sao nàng có thể coi hắn như kẻ yếu ớt tới mức này cơ chứ?
“Là ta muốn sủng chàng thôi.” Thời Sênh trả lời một cách nghiêm túc.
Kỳ Uyên không có lời gì để nói.
Sủng thì cứ sủng đi.
Dù sao… cũng quen rồi!
“Mau nhìn xem, là Dung Vương…”
Thời Sênh vừa xuống xe liền có tiểu cô nương hô nhỏ.

Kỳ Uyên liếc những người đó với vẻ không kiên nhẫn, túm Thời Sênh kéo vào trong.
Tại sao người khác lại được nhìn người của hắn chứ?
Nếu là ở Xích Diệu thì sớm đã bị kéo ra ngoài chém rồi.

Thời Sênh nhỏ giọng cười, “Ghen à?”
“Không hề.” Kỳ Uyên hừ lạnh một tiếng, còn lâu hắn mới ghen ấy.
“Thừa nhận cũng không mất miếng thịt nào mà.” Thời Sênh trêu ghẹo, tên này mà ngạo kiều* lên thì không ai bì nổi.
* Ngạo kiều: Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu.

Nói đơn giản là “Ngoại lãnh nội nhiệt”.
Kỳ Uyên tiếp tục hừ lạnh.
Hai người tới đây ăn cơm, vì Kỳ Uyên nói hắn đã ngán đồ ăn ở Vương phủ lắm rồi.

Đối với Thời Sênh mà nói, chỉ cần hắn ngoan ngoãn thì đừng nói là ra ngoài ăn cơm, muốn sao trên trời thì cô cũng hái xuống cho hắn.
Vào phòng riêng trong tửu lầu, Kỳ Uyên ngồi bên cạnh Thời Sênh, uống một hớp trà, “Chừng nào thì nàng có thể cùng ta về Xích Diệu?”
Thời Sênh nhướng mày, “Sao? Gấp lắm à?”
Tay Kỳ Uyên hơi khựng lại, ánh mắt khôi phục vẻ lạnh nhạt, “Nếu còn không về, sợ bọn họ sẽ tạo phản mất.”
Thời Sênh híp mắt cười, “Vậy cứ để chúng tạo phản đi, lúc về ta giúp chàng đoạt lại là được.”
Kỳ Uyên nhìn cô, trải qua sự kiện tạo phản trước đây nên hắn cũng không cảm thấy Thời Sênh nói đùa, nàng có năng lực đó.
Kỳ Uyên duỗi tay ra, nhéo cằm Thời Sênh, ghé sát vào hôn một cái, hạ giọng nói, “Ta yêu nàng.”
“Đột nhiên tỏ tình làm gì?” Thời Sênh trừng mắt với hắn.
“Muốn cho nàng biết.” Kỳ Uyên nói rất hợp tình hợp lý.

Thời Sênh nhìn hắn nửa cười nửa không, trong đôi mắt xuất hiện vẻ dịu dàng mà Kỳ Uyên chưa từng thấy, chỉ vì một mình hắn mới bày ra vẻ dịu dàng ấy.
“Cốc cốc.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Kỳ Uyên lập tức buông Thời Sênh ra, ánh mắt lảng đi chỗ khác.
Tiểu nhị lục tục mang đồ ăn lên, Kỳ Uyên cúi đầu ăn, không để ý tới Thời Sênh.
Thời Sênh ngồi yên, dường như đang nhìn hắn và suy tư gì đó.
“Nàng nhìn ta làm gì?” Ăn cơm mà bị người ta nhìn chằm chằm, còn là người mình thích, Kỳ Uyên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Chàng đẹp, ta không nhìn chàng thì nhìn ai?” Cô mà dám nhìn người khác, hắn còn không hò hét kêu người chém đầu ấy chứ.
Kỳ Uyên: “…”

“Rầm!”
Kỳ Uyên nhíu mày nhìn về phía bức tường bên cạnh, âm thanh truyền tới từ phòng bên.
Bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn, lúc chạy tới trước cửa phòng bọn họ thì đột nhiên hét lên: “Ta đã bảo không cần ngươi lo, cút ngay.”
Thời Sênh rất quen thuộc giọng nói này… Liễu Tử Yên.
Tiếng tranh chấp bên ngoài càng lúc càng lớn, Thời Sênh kéo cửa đi ra, Liễu Tử Yên và Tịnh Trần đã ra tới đại sảnh, không ngừng lôi kéo nhau.
“Ta và ngươi không có quan hệ gì, ngươi đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa có được không?” Liễu Tử Yên dường như đã lao lực quá độ, giọng nói tràn đầy bi thương.
“Liễu cô nương, chuyện ta đã làm, sao có thể không phụ trách chứ?” Tịnh Trần là người rất cố chấp.
“Ta không cần, ngươi không hiểu sao? Ta! Không! Cần!” Liễu Tử Yên nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy tiếng sau cùng.
Ả thật sự không cần hắn phụ trách.
“Vương gia, chúng ta đổi nơi khác đi?” Một giọng nói yêu kiều vang lên ở cửa.
Liễu Tử Yên như cảm ứng được gì liền ngẩng đầu lên.

Sở Lạc nhiều ngày không gặp đang đứng bên ngoài, bên cạnh là một cô nương mặt mũi rất lanh lợi, nhìn như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy.

“Lạc Vương gia…” Liễu Tử Yên nỉ non một tiếng, ngơ ngác nhìn người ngoài cửa.
Trong chuyện tình yêu, ai thỏa hiệp trước thì sẽ thua, điểm này tuy rằng cũng không đúng lắm nhưng vẫn có thể áp dụng cho đại bộ phận con người.
Trong cốt truyện, Sở Lạc là người thỏa hiệp trước, nhưng vì bị Thời Sênh làm loạn lên nên Liễu Tử Yên lại là người nhìn rõ trái tim của mình trước.
Tầm mắt Sở Lạc dừng trên tay đang lôi kéo Liễu Tử Yên của Tịnh Trần, sau đó hắn xoay người rời đi.
Cô nương kia lập tức đuổi theo.
“Lạc Vương gia…” Liễu Tử Yên tránh thoát khỏi Tịnh Trần, đuổi theo ra ngoài.
Lại là một hồi đại chiến nữa, đương nhiên Thời Sênh không thấy được.
Hầu hạ tiểu tổ tông Kỳ Uyên xong, lúc ra tới bên ngoài thì một bóng ma cũng chẳng thấy nữa.
Thời Sênh đành nghe bát quái từ miệng hạ nhân nhà mình.
Liễu Tử Yên bị Sở Lạc châm chọc một hồi nên ngất xỉu, sau đó Tịnh Trần mang ả đi, không bao lâu sau liền truyền ra tin tức ả có thai.
Chưa kết hôn đã có thai, chuyện bát quái lớn như thế trong nháy mắt đã truyền khắp ngõ lớn ngõ nhỏ.
“Điện hạ, ngài nói xem, rốt cuộc đứa bé là của ai?” Hạ nhân tò mò hỏi Thời Sênh đang ngồi xổm bên cạnh họ.
Thời Sênh cắn hạt dưa, “Dù sao cũng chẳng phải của Bản vương.”
“Điện hạ…” Có thể nói chuyện phiếm được hay không đây?
“Trước đó Liễu Tử Yên vẫn luôn nhằm vào Điện hạ, giờ gặp phải báo ứng là xứng đáng.”
Thời Sênh cười mà không nói, cái gì mà gặp báo ứng chứ, đều là bản cô nương thêm mắm dặm muối vào hết đấy.
Ám vệ Giáp không biết từ đâu chui ra, “Điện hạ, Kỳ công tử tìm ngài, sao ngài lại ngồi xổm ở đây… Ngài là Vương gia, có thể bày ra bộ dáng của Vương gia chút không? Cùng ngồi xổm buôn chuyện với nhau còn ra thể thống gì nữa.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, tại sao bây giờ cả bọn ám vệ cũng dám nói với cô như thế?
Ám vệ Giáp lại lớn tiếng quát đám hạ nhân, “Các ngươi còn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, không mau đi làm đi.”
Bọn hạ nhân rất vô tội, bọn họ đang ở đây nói chuyện phiếm thì phát hiện ra Điện hạ nhà mình đang ngồi xổm đằng sau nghe chuyện, bọn họ có cách nào chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play