“Đừng động đậy.” Thời Sênh cúi đầu nhìn người nằm dưới thân mình.
Kỳ Uyên định đẩy tay cô ra, nhưng nhìn vào mắt cô rồi lại không dám nhúc nhích nữa.
Độ lay động của xe ngựa dần dần ổn định trở lại.
“Bệ hạ, Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Giọng Đơn Minh vang lên phía bên ngoài xe.
Đồng thời còn có tiếng của ám vệ Ất, ám vệ Giáp nữa, “Điện hạ, ngài đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng nhúc nhích… Các ngươi đần mặt ra đó làm gì, mau kéo xe ngựa lên.”
“Ngươi quát cái gì hả, bản tướng quân còn không biết chắc?”
“Ngươi biết? Ngươi biết thì sẽ không khiến Bệ hạ nhà ngươi thành cái dạng này.”
“Ý của ngươi là tất cả đều là lỗi của bản tướng quân sao? Nếu không phải các ngươi đột nhiên xuất hiện, sao người của ta lại đi tấn công xe ngựa chứ?”
“Chúng ta là ám vệ, không đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ nghênh ngang xuất hiện chắc?”
Bên ngoài là tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Thời Sênh cạn lời, lũ ngu si đần độn này.
Điên gặp khùng còn muốn so xem ai điên khùng hơn.
Thời Sênh cúi đầu nhìn, khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Kỳ Uyên không dám động, hắn chỉ cần động nhẹ một chút là độ lay động của xe ngựa sẽ mạnh thêm.
Vì thế lúc này hắn chỉ có thể nhìn đi chỗ khác, lảng tránh ánh mắt của Thời Sênh.
“Sợ không?”
Tay Kỳ Uyên đặt bên eo Thời Sênh hơi siết lại một chút.
“Đừng sợ.”
Kỳ Uyên trừng mắt, ai sợ.
Hắn chỉ…
Có một số việc còn chưa làm xong.
Trước mặt Kỳ Uyên đột nhiên tối sầm, gương mặt người bên trên phóng lớn, môi bị lấp kín, không phải mềm mại như tối qua mà là đấu đá lung tung, cạy môi và răng của hắn ra.
Giọng “hắn” mơ hồ, “Nhắm mắt.”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Kỳ Uyên lại nhắm mắt lại, xe ngựa bắt đầu rơi xuống, bên tai có tiếng gió rít, có tiếng thở của người đang hôn mình.
Mắt hắn bị một đôi tay che lại, thân thể đột nhiên ngừng rơi, tiếng xe ngựa rơi vỡ tan cực kỳ lớn, sau đó cả người cũng bắt đầu lăn trên mặt đất một hồi rồi mới dừng lại.
Hắn được người đó ôm trong lòng, hai cơ thể dán sát lại bên nhau, sau lưng va phải đồ vật vừa lạnh lẽo, vừa cứng rắn.
Thật lâu sau, người đó mới buông hắn ra, đôi tay che mắt của hắn cũng rời đi, lọt vào tầm mắt hắn là một mảnh xanh biếc, nơi xa có khói bếp lượn lờ, vô cùng tĩnh lặng.
Lúc này, bọn họ đang ở trên một chỗ nhô ra ở giữa vách núi.
Thiếu niên ôm hắn chỉ cười nhìn hắn chằm chằm.
Kỳ Uyên liếm môi dưới, trên môi như còn vương độ ấm của “hắn”.
Kỳ Uyên muốn buông ra, ai ngờ được Thời Sênh lại cúi người xuống.
Kỳ Uyên muốn tránh đi theo bản năng, thân mình xích sang một bên.
Mép đá này chỉ đủ cho bọn họ đặt chân, Kỳ Uyên vừa nhích ra, chân giẫm vào khoảng không, lập tức rơi xuống dưới.
Thời Sênh bị hắn kéo theo, cũng bị rơi xuống cùng.
Lúc này, khoảng cách giữa bọn họ với đáy vực rất gần.
Thời Sênh không gọi thiế kiếm ra mà cố gắng làm giảm xóc, lại có cành cây chắn lại nên hai người rơi xuống đất mà không bị sao cả.
Kỳ Uyên ở trên, Thời Sênh ở dưới.
Hai người mắt trừng mắt, yên lặng không nói gì.
“Đau.” Thời Sênh lên tiếng trước.
Kỳ Uyên vội vàng bò xuống khỏi người cô rồi kéo cô lên, “Thực xin lỗi.”
Thời Sênh sờ sờ lưng, trên đất đầy đá vụn, bị ngã xuống kiểu này quả thực rất đau.
“Bế ta.” Thời Sênh duỗi tay.
Kỳ Uyên rất không tình nguyện, nhưng vừa rồi “hắn” làm đệm lưng cho mình như thế, nếu mình còn cự tuyệt thì có vẻ không ra dáng đàn ông cho lắm.
Hắn bế Thời Sênh lên, quan sát một chút bốn xung quanh rồi đi về một hướng.
Thời Sênh yên tâm rúc vào lồng ngực hắn.
Ám vệ và Đơn Minh nhanh chóng tìm xuống dưới, thấy Kỳ Uyên ôm Thời Sênh đi thì vẻ mặt khá quỷ dị.
“Bệ hạ, mạt tướng cứu giá chậm trễ.” Đơn Minh xốc vạt áo quỳ xuống, hai tay ôm quyền.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?” Nhóm ám vệ không có nhiều quy củ như thế, lập tức vây tròn lại, “Điện hạ, ngài bị thương ở đâu?”
“Không đáng ngại.”
Kỳ Uyên muốn đưa Thời Sênh cho ám vệ.
Thời Sênh ôm chặt tay, “Ngài dám?”
Kỳ Uyên thật sự muốn ném cô xuống.
Nhóm ám vệ không dám lên tiếng.
Đám người Đơn Minh vẫn đang quỳ trên đất, không khí lúc này có vẻ hơi giằng co.
Cuối cùng, Kỳ Uyên vẫn phải thỏa hiệp.
Kỳ Uyên ôm Thời Sênh bước qua người Đơn Minh, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Thời Sênh ghé vào đầu vai Kỳ Uyên, nhìn Đơn Minh ở phía sau.
Đơn Minh rầu rĩ bứt tóc, thấy Thời Sênh nhìn mình thì mặt đã đen lại càng đen thêm.
Chính tại bà cô này đã cướp Bệ hạ nhà bọn họ đi.
Giờ thì tốt rồi, làm sao đoạt lại cũng là cả một vấn đề.
Bệ hạ không thích bọn họ.
Đường đi lên không dễ, Kỳ Uyên mất rất nhiều sức lực mới bế Thời Sênh lên được.
Hắn là người không có võ công, bế một người lên núi tuyệt đối là một khảo nghiệm cực kỳ lớn.
Dung Vương vừa lòng chưa?
Những lời này bị Kỳ Uyên nuốt vào bụng, người này dù sao cũng đã cứu hắn một mạng, nói như vậy thì hơi khó nghe rồi.
“Bệ hạ, cùng mạt tướng về Xích Diệu đi.” Đơn Minh đem theo người tiến lên, cung kính nói.
Kỳ Uyên khôi phục lại tư thái lạnh nhạt của Đế vương chỉ trong nháy mắt, “Trẫm không có quyền quyết định đi hay ở.”
Khóe miệng Đơn Minh giật giật.
Đúng, quyền quyết định nằm ở trong tay Dung Vương vừa mới nổi danh thiên hạ.
Đơn Minh đi thỏa hiệp với Thời Sênh.
Thời Sênh sao có thể giao nàng dâu nhà mình ra được chứ.
“Dung Vương, ngài không cảm thấy như thế rất ích kỷ sao? Bệ hạ là Hoàng đế của Xích Diệu, ngài ấy không nên ở đây.” Đơn Minh nghiêm túc nói.
“Bản vương ích kỷ cũng chẳng phải ngày một ngày hai, không có bệnh.” Thời Sênh không hề dao động.
“Dung Vương, dù ngài có thật sự muốn ở bên Bệ hạ, chẳng lẽ ngài không hỏi ý kiến của Bệ hạ sao? Ở trong mắt Bệ hạ, ngài là thân nam nhi, ngài cảm thấy Bệ hạ sẽ thích đàn ông sao?”
Đơn Minh thấy vô cùng mệt mỏi, còn không bằng lúc trước cô nàng này làm ầm ĩ ở Hoàng thành, ít nhất khi đó cũng không cướp Bệ hạ nhà bọn họ đi.
Hắn cũng không phải vượt ngàn dặm xa xôi tới đòi người.
Thời Sênh nhìn về phía Kỳ Uyên.
Hắn đứng hơi nghiêng, ánh mắt nhìn khói bếp xa xa, Thời Sênh cười một cách cao thâm khó đoán, “Tình yêu đâu có phân biệt giới tính.”
“Dung Vương, rốt cuộc cô hiểu hay không hiểu thế? Cô không khôi phục lại thân nữ nhi, Bệ hạ ở bên cô sẽ chịu muôn ngàn lời chỉ trích.
Cô thật sự thích Bệ hạ như thế thì khôi phục lại thân nữ nhi rồi gả tới Xích Diệu đi, hà tất cứ phải giữ khư khư Bệ hạ thế này?”
“Được, ngươi bảo hắn cưới Bản vương đi.”
Đơn Minh: “…”
Với tính cách kia của Bệ hạ, nghe hắn mới là có quỷ.
Đơn Minh quyết định phóng đại chiêu…
“Bà cô à, cầu xin cô cho Bệ hạ về nhà với tôi đi! Nếu không thế nào tôi cũng bị ông nội đánh chết đấy.
Hai nhà chúng ta tốt xấu gì cũng có giao tình, cô đừng tuyệt tình như thế có được không hả? Tôi còn trẻ như thế, đến tay con gái nhà người ta còn chưa sờ qua lần nào…”
Người nhiều, Đơn Minh không tiện ôm đùi nên sửa thành ôm cánh tay.
Thời Sênh: “…”
“Chúng ta giải quyết bằng phương thức đơn giản hơn đi.” Thời Sênh giật tay áo ra, “Đánh một trận, ngươi thắng ta sẽ giao quyền quyết định cho hắn.
Nếu hắn muốn về Xích Diệu ta sẽ tuyệt đối không ngăn cản.”
Đơn Minh: “…”
Đây là cách giải quyết đơn giản cái quỷ gì?
Với sức chiến đấu của cô, ta thắng được mới là lạ.
Nghĩ hắn tới đây nhiều ngày như thế, lời đồn ở Bắc Lương mà hắn nghe được chỉ là giả mạo thôi chắc?
Không đánh!
“Còn có cách nào khác không?”
Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Bắt ngươi lại…”
Đoàn ám vệ lập tức xông lên, “Điện hạ, bình tĩnh, bình tĩnh, không được đâu!”
Đã cướp đi một Hoàng đế, giờ còn bắt một tướng quân, chắc chắn sẽ làm hai nước nổi lên chiến tranh đó.
Ai ngờ Đơn Minh lại vỗ đùi: “Ý kiến hay!”
Đoàn ám vệ: “…” Cái quỷ gì thế?
Còn có người tình nguyện để bị giam cầm sao?