“Ông ngoại, việc này con đã có chủ kiến riêng, người đừng xen vào, cứ quản cho tốt những chuyện rắc rối ngoài kia là được.” Thời Sênh không muốn nghe lải nhải nên lập tức ngắt lời Tư Mã đại nhân.
“Điện hạ…”
Thần sắc của Thời Sênh nghiêm túc: “Ông ngoại, con không phải là Dung Vương ngày trước, con biết bản thân mình đang làm gì.”
Tư Mã đại nhân nhìn thiếu niên trước mặt, cười khổ trong lòng, đâu chỉ không phải là Dung Vương ngày trước, rõ ràng là như biến thành một người hoàn toàn khác.
Dung Vương ngày trước kiêu ngạo, ương ngạnh, nhưng đó đều là do thân phận tạo nên tính cách.
Còn Dung Vương hiện tại dù vẫn kiêu ngạo, nhưng đó là toát ra từ xương cốt, hơn nữa là nàng còn có thực lực để kiêu ngạo.
Phảng phất như trời sinh ra đã vậy.
Không cần phải che che giấu giấu bất cứ điều gì, không cần phải nhìn ánh mắt của bất kỳ ai, nàng mới là chúa tể.
Mấy ngày này, Tư Mã đại nhân đã trải qua một thời gian cực kỳ kỳ diệu, ông ngập ngừng vài giây rồi mới nói: “Có thời gian thì đi thăm mẫu phi của con, nó rất nhớ con.”
“Được.” Thời Sênh ngoan ngoãn đồng ý.
Tư Mã đại nhân không nhắc đến chuyện Kỳ Uyên nữa.
Không biết có phải là do ông đang tính toán gì khác hay là thật sự mặc kệ luôn.
Ông chỉ hàn huyên với Thời Sênh thêm vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Ra khỏi cung Hoa Thanh, Tư Mã đại nhân nhìn con trai đang chờ ở bên ngoài, ánh mắt phức tạp, hỏi, “Con cảm thấy Dung Vương vẫn là Dung Vương của chúng ta sao?”
Những lời này có chút mù mờ, nhưng Tư Mã Dương hiểu.
“Cha, việc này cứ chờ muội muội gặp rồi hãy nói tiếp.”
Rốt cuộc có phải Dung Vương thật hay không họ cũng không chắc được.
Dù rằng có biến hóa quá lớn nhưng nàng lại không che giấu, rất thoải mái, không hề sợ bị phát hiện ra, điều đó làm cho người ta cực kỳ khó hiểu.
Nghĩ ngược lại, nàng lợi hại như thế, dù có mưu đồ gì thật thì cần gì phải đi giả mạo ai chứ?
Cho nên, người này tám phần vẫn là Dung Vương.
Đương nhiên, Tư Mã Dương không dám nói ra lời ấy.
…
Tư Mã đại nhân đi rồi, Thời Sênh xoa xoa ấn đường đứng dậy, đi tới phòng Kỳ Uyên.
Còn chưa tới phòng liền nghe được thanh âm lộn xộn.
Cung nữ, thái giám hầu hạ quỳ đầy đất, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, run rẩy.
Ám vệ Ất dựa người vào cửa, thân mình cương cứng như một cái cây, một bộ dáng đã chịu kinh sợ.
Thấy Thời Sênh đến, hắn vội vàng đi tới, “Điện hạ, Kỳ công tử thật đáng sợ, ngài mau quay về đi.”
“Có chuyện gì?” Kỳ Uyên tới đây lâu thế rồi nhưng chưa từng phát ra tính tình lớn như thế này.
Ám vệ Ất nuốt nước bọt, “Vừa rồi đưa cơm tới, Kỳ công tử liền phát giận.
Có cung nữ bị dọa nên làm đổ canh, suýt chút nữa làm đổ lên người Kỳ công tử, vì thế Kỳ công tử…” Thành như thế.
Sát khí trên người hắn đúng là có thể dọa chết người.
Thời Sênh nghe qua câu chuyện rồi tiến vào phòng.
Kỳ Uyên đứng trên một mảnh hỗn độn, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ đã đoán được là cô sẽ tới đây.
Hắn há miệng, giọng đầy lạnh lẽo, “Đem những người đó ra chém.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh liếc mắt nhìn đồ ăn vương vãi trên đất rồi nhíu mày, chẳng phải cô đã phân phó bọn họ không được dùng những nguyên liệu kia để nấu ăn rồi sao?
Những thứ mà Phượng Từ ghét ăn đều rất thống nhất, rất ít khi lệch, còn nếu có lệch thì phải do tâm tình của hắn quyết định.
Ngay từ đầu cô đã thử qua rồi, Kỳ Uyên không ăn những thứ kia.
Cho nên sau đó đã phân phó người không được nấu mấy món này rồi mà.
Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Đây không phải Xích Diệu của ngài, đừng có nổi giận với Bản vương.”
Sát khí trong mắt Kỳ Uyên hơi rút đi một chút, lại có thêm ít cảm xúc không rõ ràng, “Dung Vương muốn cướp đoạt tự do của Trẫm sao?”
“Ngài muốn thử, Bản vương cũng không ngại.” Hành sự trong phòng tối gì đó cũng có thể thử một lần.
Kỳ Uyên hừ lạnh rồi xoay người đi vào bên trong.
Thời Sênh cho người tới thu dọn sạch sẽ, chờ bọn họ ra ngoài rồi cô mới lại vào phòng trong.
Kỳ Uyên đứng trước cửa sổ.
Thời Sênh cũng không tới gần, chỉ đứng ở chỗ cửa, hỏi hắn, “Bản vương muốn xuất cung, ngài có đi không?”
Kỳ Uyên không thèm để ý tới cô.
Thời Sênh đợi một lát, thấy hắn vẫn không động đậy mới lại nói tiếp, “Đưa ngài ra ngoài nhìn xem, có lẽ sẽ có cơ hội chạy trốn đấy, thật sự không muốn đi sao?”
Cuối cùng, Kỳ Uyên xoay người lại, tầm mắt lạnh nhạt đảo qua người cô, “Trẫm đi ra ngoài cũng phải theo quy cách của Đế vương.”
“…” Còn dám nói điều kiện với ta, không xem lại tình huống của mình là như thế nào đi.
Thời Sênh cũng học theo hắn, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, “Vậy ngài cứ đợi đi, Bản vương đi đây.”
Kỳ Uyên: “…”
Thời Sênh nói xong liền xoay người rời đi, ánh mắt Kỳ Uyên biến hóa vài lần mới đuổi theo.
Thời Sênh đi rất nhanh, Kỳ Uyên đuổi ra tận ngoài hành lang mới nhìn thấy người.
Hắn cũng không gọi cô mà đi theo từ xa.
Gần ra tới cửa cung Hoa Thanh, Kỳ Uyên thấy có người đang chuẩn bị đồ.
Thời Sênh bảo bọn họ mang đồ để lên xe ngựa bên ngoài.
Đám người tản đi rồi, Thời Sênh mới quay đầu nhìn hắn, “Đi chậm thế, còn muốn Bản vương ôm ngài lên chắc?”
Cung nữ, thái giám xung quanh đều có vẻ mặt cổ quái, thế nhưng lại chỉ dám giả như không nghe thấy gì.
Kỳ Uyên đi nhanh hơn, không cần Thời Sênh nói đã bò lên xe ngựa.
Thời Sênh liền lên theo, ngồi đối diện với hắn.
“Lên đường…”
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, rất vững vàng chứ không giống lần trước.
Thời Sênh mở một hộp đựng đồ ăn ra, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Tức giận xong rồi, ăn chút gì đi.”
Kỳ Uyên liếm môi theo bản năng, những thứ này hóa ra chuẩn bị cho hắn sao?
Kỳ Uyên nhìn chằm chằm vào hộp đựng thức ăn, nói một câu, “Đầu bếp của Bắc Lương các ngươi chẳng ra gì.”
Thời Sênh không có phản ứng, chỉ bình thản đáp, “Tạm chấp nhận đi, chờ ta có thời gian rảnh sẽ đi bắt đầu bếp của Xích Diệu tới đây cho ngài.”
Kỳ Uyên: “…”
Hắn căm giận trừng mắt với Thời Sênh, giật lấy đôi đũa cô đang cầm trên tay, cầm bát bắt đầu ăn.
Thời Sênh nhìn hắn ăn, Kỳ Uyên tức hộc máu, quát lên, “Đừng nhìn Trẫm.”
“Bản vương thích nhìn ngài.”
“Trẫm không thích đàn ông.” Kỳ Uyên rít mấy tiếng này ra cùng với sát khí, hắn làm bộ định ném bát đi.
Thời Sênh bèn dời tầm mắt đi, “Được rồi, không nhìn nữa, ăn nhanh đi.”
Thời Sênh cúi đầu đọc sách, thật sự không nhìn hắn nữa.
Kỳ Uyên nhìn cô hồi lâu mới lại tiếp tục ăn.
Kỳ Uyên cũng chẳng ăn nhiều lắm.
Hắn buông bát ra, ngồi vào tận góc xa của xe, đó là vị trí cách Thời Sênh xa nhất.
Thời Sênh liếc nhìn hắn, thu dọn đồ vào trong hộp, đưa ra bên ngoài.
“Ngài chán ghét Bản vương như thế sao?” Thời Sênh hỏi hắn.
Kỳ Uyên khoanh tay trước ngực, sự lạnh lẽo như muốn tràn ra khỏi mắt, “Ngươi bị người ta bắt lại, ngươi sẽ không ghét hắn sao?”
“Việc này Bản vương cũng chẳng có cách nào.” Thời Sênh nhún vai, cô cũng rất tuyệt vọng, ai bảo hắn không có ký ức, còn yếu ớt như thế chứ, “Nếu không ngài cho Bản vương hôn một cái, nói không chừng ngài sẽ không nghĩ như thế nữa đâu.”
Kỳ Uyên như nghe được điều gì đó không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt, “Ngươi tưởng bở.”
“Thực ra Bản vương…”
“Xuy…”
Xe ngựa đột nhiên xóc nảy lên một cách mất khống chế, theo quán tính, thân mình Thời Sênh ngã về phía sau, vừa lúc nhào lên người Kỳ Uyên.
Xe ngựa mau chóng vững vàng trở lại.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Kỳ Uyên, sắc mặt hắn rất xấu.
Thời Sênh vui vẻ nói ra những lời mình còn bỏ dở ban nãy, “… thấy rất tuyệt mà.”
Hơi thở của cô ập tới, không có hương vị kỳ quái của đàn ông mà chỉ có một mùi hương thanh lãnh, Kỳ Uyên đột nhiên vươn tay ra đẩy cô.