Thân phận của đám người Sở Lạc bị Thời Sênh nói thẳng ra, Đơn Minh là tướng quân, vì vậy nhanh chóng sắp xếp chỗ ở cho họ.
Đương nhiên, trong lúc đó, Sở Lạc chịu không ít chế nhạo từ Đơn Minh.
Đại khái có câu, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cũng có thể là do Sở Lạc có ý đồ khác nên không nổi lên xung đột chính diện với Đơn Minh, chỉ đáp lại vài câu cho có.
Khói thuốc súng vô thanh vô tức nổi lên giữa hai bên.
Thời Sênh đi theo sau bọn họ không nói gì, như một u linh lặng lẽ.
Cả người Liễu Tử Yên không được tự nhiên, nhưng ở trước mặt người nước khác, ả khó mà nói ra lời gì được.
“Vậy Lạc Vương nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai ta sẽ bẩm báo với Bệ hạ là sứ đoàn của Bắc Lương tới rồi.” Đơn Minh trào phúng xong, tâm tình rất thoải mái, cũng không làm khó bọn họ.
Hắn ra khỏi dịch quán, thấy Thời Sênh đứng ở cửa thì lập tức xông lên, cổ quái hỏi: “Sao tâm cô lại đen tối thế, bại lộ thân phận của bọn họ, cô có phải là Dung Vương của Bắc Lương không thế?”
Trước kia Đơn Minh là một tên ngốc bạch ngọt*.
Nhưng từ ngày đổi Hoàng đế, ngày nào của hắn cũng lăn qua lăn lại lằn ranh chém đầu và không chém, nếu còn không thông minh lên thì phỏng chừng đã rơi đầu từ lâu rồi.
*Ngốc bạch ngọt: Ngây thơ, ngốc nghếch, đơn thuần.
“Bọn họ làm ta khó chịu, đương nhiên ta cũng phải làm cho họ không được dễ chịu.” Ngay từ đầu cô cũng không định làm gì, ai bảo mẹ tác giả không ngừng đẩy họ tới trước mặt cô chứ.
Đơn Minh: “…” Vẫn nên nhanh chóng tiễn bà cô này đi thôi.
Thời Sênh nhìn Đơn Minh, “Nói một chút xem chuyện Tư Mã… ông ngoại ta là thế nào?”
Thời Sênh nghe được hết thảy chân tướng từ miệng Đơn Minh.
Ông nội của Đơn Minh và Tư Mã đại nhân thời còn trẻ từng kết bạn lang bạt kỳ hồ, ý đồ xưng bá võ lâm, đương nhiên cuối cùng không thành công, nhưng hai người là bạn bè có mệnh chi giao.
Lúc Tư Mã đại nhân phát hiện Hoàng đế muốn động tới Tư Mã gia liền liên hệ với ông nội của Đơn Minh, dù cuối cùng ông ấy và Hoàng đế đi tới kết cục nào thì ông cũng hy vọng Đơn gia có thể bảo vệ Dung Vương.
Lần này Thời Sênh đi sứ Xích Diệu là do ông nội của Đơn Minh yêu cầu.
Ông ấy lén làm nên Kỳ Uyên không biết.
Sau đó biết thì chuyện đã định xong rồi, suýt chút nữa Kỳ Uyên đã chém đầu ông ta nhưng lại bị triều thần ngăn cản.
Nói cũng kỳ quái, lúc đó Kỳ Uyên rất tức giận, lúc hắn tức giận thì ai nói gì cũng chẳng ăn thua, nhưng không ngờ lần ấy hắn lại không thật sự cho người kéo Đơn lão tướng quân ra ngoài chém nữa.
Vốn dĩ, khi tới biên cảnh Xích Diệu, Thời Sênh sẽ bị mang đi, tạo hiện trường chết giả, sau đó sống một cuộc sống khác dưới thân nữ nhi.
Nếu Tư Mã gia bình an thì sẽ đón cô về, còn nếu xảy ra chuyện thì những thứ mà Tư Mã đại nhân đã chuẩn bị cũng đủ cho cô sống an ổn một đời.
Kế hoạch thì tốt, như từ đầu Thời Sênh đã không đi theo kịch bản họ sắp xếp.
Thậm chí là còn thay đổi xa vạn dặm, những chuyện xảy ra sau đó cực kỳ lung tung rối loạn, cuối cùng tạo thành cục diện như bây giờ.
Thời Sênh suy nghĩ, trong cốt truyện, liên hệ giữa Tư Mã đại nhân và ông nội của Đơn Minh cuối cùng lại trở thành chứng cứ phản quốc của ông ấy.
Quả thật là oan uổng quá!
Cốt truyện lấy vai chính làm trung tâm, những người khác không phải bị nói lướt qua thì sẽ là toàn quân bị diệt, ai mất thời gian đi miêu tả vai phụ quá sâu làm gì?
Vậy nên, ở những nơi cái nhìn của vai chính không chạm tới, ai biết được người mà ngươi cho là người xấu có xấu thật hay không?
Người mà ngươi nghĩ là người tốt liệu có tốt thật không?
“Bà cô ơi, cô mà còn không rời khỏi đây nữa thì ta và ông nội ta phải chôn cùng cô luôn đấy.
Người của Tư Mã đại nhân còn theo cô đúng không? Cô mau đi theo họ đi thôi!” Đơn Minh lại tiếp tục cầu xin.
Bệ hạ vốn đã ngứa mắt với Đơn gia, giờ còn cho ngài ấy cơ hội, chắc chắn Bệ hạ sẽ chém bọn họ mà không lưu tình chút nào.
Vì sao ngứa mắt ư?
Đơn Minh cũng không biết, dù sao Bệ hạ ngứa mắt với rất nhiều người… Không đúng, ngài ấy chưa từng thấy ai vừa mắt cả, không vừa mắt liền chém!
Ai bảo ngài ấy là Hoàng đế chứ, tùy hứng~
Thời Sênh trầm ngâm một chút, “Ta cướp được một người rồi sẽ đi.”
Không quan tâm hắn có phải hay không, cứ cướp về nuôi rồi quan sát dần vậy.
Đơn Minh ngẩn ra, “… Cô muốn cướp ai hả?”
Toàn bộ Hoàng thành đều bị cô làm cho gà bay chó sủa, giờ cô còn muốn đi cướp người? Sao lại có dự cảm rất không lành thế này?
Mắt môi Thời Sênh cong lên, mang theo vẻ cao thâm khó dò rời đi.
Đơn Minh: “…”
Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, sao tự nhiên lạnh thế này?
…
Trước khi rời đi, thế nào cũng phải làm chút chuyện cho nam nữ chính, lưu lại một kỷ niệm.
Thời Sênh uy hϊếp Hệ thống, lấy được một phần cốt truyện tỉ mỉ.
Dựa theo cốt truyện, lần này Liễu Tử Yên tới Xích Diệu để tìm người, trên tay người kia có một phương thuốc có thể trị liệu cho nam chính.
Đúng thế, nam chính có bệnh, mà chỉ nữ chính mới có thể chữa.
Cốt truyện là như thế!
Thời Sênh có cốt truyện nên tìm người cũng không khó.
Nhưng tính cách đối phương cổ quái, nói đồ vật chỉ tặng cho người có duyên, mà cô không phải người có duyên.
Người này chuẩn bị cho nữ chính, đương nhiên cô không phải người có duyên rồi.
Có duyên hay không có duyên cũng chẳng sao, dùng bạo lực cướp là được.
Thời Sênh hủy hoại nửa kho dự trữ của hắn.
Hắn đau lòng vô cùng, lúc này mới lo lắng sợ hãi, đưa thứ đó cho cô với vẻ đau lòng.
Đối phó với loại người này thì cứ chọc vào thứ mà hắn quan tâm là được.
Thời Sênh lấy được đồ liền hủy diệt, cốt truyện có nói, thứ này chỉ có duy nhất một gốc, lại còn là thuốc dẫn mấu chốt, không có nó, nam chính đừng mong yên ổn.
Tốt nhất mẹ tác giả đừng viết theo kiểu về sau ả sẽ tìm được thứ thay thế.
Ngẫm lại là rất có khả năng…
Rốt cuộc nam nữ chính không thể chết dễ dàng như thế được.
Thời Sênh lại đi vòng trở về.
Người nọ đang thu dọn nhà cửa, thấy cô về liền sợ tới mức run rẩy, ném ra một đống thảo dược, “Ngươi… ngươi còn muốn gì nữa?”
Thời Sênh giẫm một chân lên ghế, tay gác lên đầu gối, bộ dáng mười phần thổ phỉ, “Ta hỏi ngươi, trúng độc Thất Tinh Tuyệt Tình có cách giải nào không?”
“Thất… Thất Tinh Tuyệt Tình?” Sắc mặt người kia trắng bệch, không phải thứ đó đã sớm biến mất rồi sao? Hắn hỏi cái này để làm gì?
Vừa rồi thứ mà Thời Sênh cướp đi tuy là thuốc dẫn nhưng cũng có tác dụng khác, hơn nữa rất quý giá, nhiều người muốn có nó, cho nên hắn cũng không liên tưởng tới độc Thất Tinh Tuyệt Tình, nhưng mà giờ…
“Không biết sao? Hửm?” Biểu tình Thời Sênh hung hăng.
Vốn dĩ là một tiểu thử xinh đẹp, đột nhiên trở nên hung thần ác sát, con ngươi như chứa đầy hung quang làm người ta nhìn mà sợ.
Hắn nghĩ lại chuyện ban nãy, vội vàng nói, “Ngươi… ngươi… Vừa rồi thứ mà ngươi hủy diệt chính là… thuốc dẫn.”
“Ta biết.
Ta hỏi là còn có biện pháp nào khác không?”
“Không… không có.” Trong lòng người này rất khó hiểu, nếu hắn trúng Thất Tinh Tuyệt Tình thì sao phải hủy diệt thuốc dẫn chứ?
Hủy diệt thuốc dẫn rồi còn hỏi có biện pháp nào khác không là có ý gì?
“Thật sao?” Thời Sênh nhíu mày.
Ánh sáng lạnh phát ra từ thiết kiếm, hàn khí trải rộng, hắn lắp bắp nói tiếp, “Còn, hình như còn có biện pháp khác…”
“Nói.”
“Hẳn là ngươi có nghe danh tiếng của Tịnh Trần công tử? Hắn có thể giải độc của Thất Tinh Tuyệt Tình, nhưng giải bằng cách nào thì ta không biết… Ta thật sự không biết, đây là ta nghe sư phụ nói, ông ấy nói công pháp của môn phái Tịnh Trần Công Tử có thể giải độc Thất Tinh Tuyệt Tình.”
Tịnh Trần…
Kết cục của nam phụ rất thảm?
Ôi mẹ kiếp, ôi mẹ kiếp!
Chẳng lẽ phải gϊếŧ chết nam phụ trước sao?
[…] Tại sao suy nghĩ đầu tiên của Ký chủ vĩnh viễn là gϊếŧ chết người mà không phải là biện pháp nào khác?
#Ký chủ nhà ta bạo lực ngập trời thì phải làm sao, online chờ, rất cấp bách#