Lời Sở Lạc muốn nói đều bị Thời Sênh phá hỏng hết.
Hắn đi theo Liễu Tử Yên tới đây, nếu nói thế thì chính là trái ngược với lời Liễu Tử Yên vừa khai.

Nhưng nếu không nói vậy, làm sao để giải thích việc mình có mặt ở cung Hoa Thanh?
Con ngươi của Sở Lạc híp lại, Dung Vương này quả thật không giống trước.
“Liễu cô nương, Liễu cô ương… Aizz, tham kiến Dung Vương điện hạ, Lạc Vương gia.” Một cung nữ vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thời Sênh và Sở Lạc thì bị dọa một trận, vội vàng nhún người hành lễ.
Sở Lạc biết đây là cung nữ trong cung của công chúa An Nhạc.

Hắn hơi giơ tay lên, ý bảo nàng ta bình thân.
Thời Sênh không hé răng, cung nữ cũng không thèm để ý tới thái độ của cô, thậm chí còn có điểm không vui, ai bảo hắn là đầu sỏ gây tội hại công chúa An Nhạc chứ?
Cung nữ nói với Liễu Tử Yên, “Công chúa điện hạ mời Liễu cô nương qua đó, có chuyện muốn nói với Liễu cô nương.”
Công chúa An Nhạc giờ là công chúa được yêu thương nhất trong cung, ai dám ngăn cản chứ?
“Thân thể công chúa không khỏe sao?” Có một cái thang xuống tốt như thế, sao Liễu Tử Yên lại không vồ lấy chứ.
“Công chúa hơi váng đầu và chóng mặt.” Cung nữ lập tức nói.
Thời Sênh: “…”
Cái này nếu không phải âm mưu từ trước thì chính là tác giả tác oai tác quái.
Liễu Tử Yên hiện tại là người chữa bệnh cho công chúa An Nhạc, nếu công chúa An Nhạc xảy ra chuyện gì, bọn họ làm sao có thể chịu trách nhiệm được.

Cấm vệ quân chỉ có thể nhìn ả và cung nữ kia rời đi.
Thời Sênh thu lại tầm mắt, “Lạc Vương, đã nghĩ ra câu trả lời chưa?”
Sở Lạc vẻ mặt trấn định, “Bổn vương đến thăm Dung Vương.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, tiếp đòn luôn, “Lạc Vương tới tay không thế này là muốn xem bản vương bị chê cười sao?”
“Hạ triều liền chạy tới đây nên chưa kịp chuẩn bị.”
Thời Sênh “ồ” một tiếng, “Tính thời gian, ngươi chạy từ điện Kim Loan với chỗ bản vương mà phải mất tới hai canh giờ lận, cung Hoa Thanh này ở trên trời cao sao ấy nhỉ?”
Sở Lạc: “…” Không đỡ được đòn này.
Cấm vệ quân nhìn hai người nói tới nói lui, cảm giác được khói súng vô hình.

Bọn họ chỉ là một đám tép riu, không nên ngoi đầu lên ở những thời điểm như thế này, miễn cho bị ngộ thương.
Nhưng sau đó, Cấm vệ quân nhận được ánh mắt ra hiệu của Sở Lạc, khẽ cắn môi tiến lên.

“Điện hạ, ngài vẫn còn bị cấm túc, sao lại ra khỏi cung Hoa Thanh?”
Thời Sênh lùi lại, trèo lên tường, “Bản vương còn chưa ra ngoài nhé?”
Cấm vệ quân: “…” Khinh bọn họ bị mù mắt phải không?
Thời Sênh ngồi trên tường, phe phẩy quạt xếp: “Bản vương biết các ngươi và hắn là đồng bọn với nhau, vừa rồi bản vương cũng chỉ chọc hắn chút thôi, chẳng muốn làm gì hắn đâu, dù sao cuối cùng các ngươi cũng sẽ giúp đỡ hắn mà.”

Trong lòng Cấm vệ quân kinh hoàng, vừa rồi hắn và Sở Lạc chỉ liếc mắt một cái, vậy mà bị Dung Vương nhìn ra sao?
Mà không chỉ có Cấm vệ quân kinh ngạc, Sở Lạc cũng bị kinh ngạc.
Hắn lại dám nói ra những lời này.
Hơn nữa, hắn còn biết…
“Trước kia đã coi thường Dung Vương rồi, nhưng mà đáng tiếc…”
“Ngươi không coi thường.” Thời Sênh ngắt lời hắn, nhướng mày, “Dung Vương trước kia cũng chỉ có dáng vẻ đó.

Nhưng mà đó là trước đây, cho nên từ bây giờ ngươi có thể bắt đầu coi trọng bản vương là vừa, ngàn vạn lần đừng có coi thường, sẽ xui xẻo đấy.”
Thời Sênh hành động không theo lẽ thường, Sở Lạc không biết cô bị điên hay là vẫn giấu át chủ bài nữa, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Thời Sênh xoay người vào trong, ngáp một cái, “Bản vương buồn ngủ rồi, các ngươi lui ra đi.”
Mọi người: “…”
Chưa thấy ai bị cấm túc mà còn kiêu căng thế?
Thời Sênh nhảy xuống tường, lưu lại một đám hai mặt nhìn nhau.
Ánh mắt Sở Lạc tối đen, nhìn chằm chằm vào bức tường cung, một lúc lâu sau mới phất tay áo rời đi.

Hoàng đế cấm túc Thời Sênh ở cung Hoa Thanh là vì chưa biết phải xử trí như thế nào, xử nhẹ thì công chúa An Nhạc không vui, xử nặng thì Tư Mã gia cũng sẽ không hài lòng.

Hiện tại Tư Mã gia có chút loạn, không có tin tức cô bị lộ thân nữ nhi nên không bắt được nhược điểm, không thể trực tiếp xử trảm cả nhà, Hoàng đế cực kỳ bất đắc dĩ.
Cho nên, Hoàng đế gần như là để mặc Thời Sênh tự sinh tự diệt ở cung Hoa Thanh.
Ở thế giới này không làm nhiệm vụ nên Thời Sênh ngoại trừ ăn, uống, ngủ và ngồi chờ chết thì chẳng làm gì hết.
Cuộc sống như heo đó trải qua được khoảng hai tháng, thời gian này nam nữ chính cũng không tới quấy rầy cô, không biết có phải đang âm mưu cái gì không.
Hôm nay, Thời Sênh đang nằm trong sân cắn hạt dưa thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng the thé.
“Dung Vương tiếp chỉ…”
Thời Sênh: “…”
Hoàng đế nuôi thả cô hai tháng, đến giờ mới truyền thánh chỉ, tuyệt đối là muốn là có chuyện muốn làm.
Nghĩ nghĩ, Thời Sênh bèn đứng dậy ra ngoài.
Bên ngoài điện.
Người mặc chế phục tổng quản thái giám mang theo một đám tiểu thái giám, phong thái còn đàng hoàng hơn một Vương gia như cô.
Thái giám tổng quản liếc nhìn Thời Sênh, lại cao giọng hô, “Dung Vương tiếp chỉ.”
Ha hả! Tiếp cái beep!
Thời Sênh đi tới trước mặt hắn, đứng đối mặt, trong lúc thái giám tổng quản còn đang nghi hoặc liền cướp lấy thánh chỉ trong tay hắn.
“Dung Vương, ngươi…” Thái giám tổng quản không ngờ Thời Sênh lại có hành động đại nghịch bất đạo như thế, nhưng Thời Sênh chỉ lạnh lùng đảo mắt một cái, hắn chỉ biết câm nín mà thôi.
Nghĩ tới nội dung thánh chỉ, thái giám tổng quản liền bình tĩnh lại.
Thời Sênh mở thánh chỉ ra, ý bên trên đại khái là sai cô làm sứ thần Bắc Lương, tới đàm phán ở Xích Diệu.
Thế giới này chỉ có hai quốc gia, Bắc Lương và Xích Diệu.
Xích Diệu đất rộng của nhiều, binh hùng tướng mạnh, hằng năm đều luôn ức hϊếp Bắc Lương ngoài biên cảnh, thậm chí còn có ý khai chiến.
Nhưng gần đây Bắc Lương bị thiên tai không ngừng, căn bản không có lực đánh nhau với Xích Diệu, vì thế có người đưa ra ý đàm phán.

Muốn đàm phán thì phải có người đi.
Lỡ như Hoàng đế ngu ngốc của Xích Diệu đồng ý thì sao?
Nhưng mà gần đây Bắc Lương phái người sang, nếu không phải bị đánh cho tè ra quần mà trở về thì lại biến mất không tung tích, khiến cho Bắc Lương không tìm ra được lý do nào để khiển trách cả.
Kết cục của người bị phái đi đều như thế, các triều thần đành buông bỏ tâm tư này, chịu đựng thỉnh thoảng bị quân binh Xích Diệu quấy phá một chút.
Nửa năm rồi, không có ai đề cập tới chuyện này, lần này Thời Sênh nhận được nhiệm vụ, chắc chắn là Hoàng đế muốn mượn đao gϊếŧ người.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, vị Hoàng đế này thật quá tuyệt tình, không hổ là lão già chấp chính nhiều năm, đế vương kiểu này quả thực có bệnh.
Ở trước mặt lợi ích, thân tình hết thảy chỉ là mây bay.
Nắm quyền lợi trong tay mới là thượng sách.
Thời Sênh quăng thánh chỉ lại, lạnh mặt đáp, “Không rảnh, không đi.”
Bảo ông đây đi chịu chết, cứ nằm mơ đi!
Thái giám tổng quản luống cuống bắt lấy thánh chỉ trước khi nó rơi xuống đất, bắt được rồi hắn bèn thở phào nhẹ nhõm sau đó giận dữ quát lên bằng giọng khàn khàn như vịt đực, “Dung Vương điện hạ, ngài đang kháng chỉ đấy.”
Thời Sênh trợn mắt, “Kháng chỉ thôi mà, có phải tạo phản đâu, kích động cái gì hả? Thân là thái giám tổng quản, ngươi chỉ có tí tố chất thế này thôi à?”
Thái giám tổng quản bị nghi ngờ tu dưỡng nghề nghiệp, lập tức nổi điên, “Dung Vương điện hạ, kháng chỉ sẽ bị chém đầu.”
“Không phải các ngươi ước chém được đầu bản vương sao, cho cơ hội còn không thích à?” Vai ác phối hợp giống bản cô nương đây có thể tìm ở đâu ra chứ?
Đốt đèn đi tìm cũng không thấy được.
Các ngươi còn không lập tức chém đầu bản cô nương ngay ấy chứ.
Thái giám tổng quản, “…” Ngươi nói như thế, ta phải trả lời thế nào đây?
Thời Sênh nhấc chân đi vào trong, âm thanh bình tĩnh truyền ra, “Đừng nghĩ ai cũng ngu ngốc như các ngươi, chuyện ta không muốn làm, dù cho người trong thiên hạ này chết hết ta cũng sẽ không làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play