Tất cả mọi người đều biết Dung Vương là một tên đoạn tụ.
*
Bịch…
Bịch…
Thời Sênh còn chưa mở mắt đã cảm thấy mông đau rát từng trận liên tiếp, bên tai còn nghe được tiếng “bịch”, “bịch” không ngừng.
Cô giật mình mở mắt ra nhìn.
Cái đầu tiên đập vào mắt là một người đàn ông trung tuổi, mặt uy nghiêm, thân mang long bào được một đám người xúm quanh ngồi cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Hoàng cung?
Ai da!
Sao cô lại ở cái nơi quỷ quái này?
Bịch…
“Ái.” Thời Sênh không nhịn được mà phát ra một tiếng kêu nhỏ, mông sắp bị đánh nát tới nơi rồi, không kêu mới lạ đó.
Lúc cô quay đầu lại nhìn thì bọn thái giám đứng ở đằng sau đã thu gậy gỗ lại, đứng lui sang một bên.
Đánh xong rồi?
Không phải chứ, ông còn chưa phát hỏa cơ mà?
“Mang Dung Vương xuống.” Giọng Hoàng đế uy nghiêm vang lên, ông ta vừa ra lệnh liền có người xách Thời Sênh đi.
Thời Sênh: “…” Bình tĩnh! Chờ ông đây tiếp thu xong cốt truyện sẽ tới thu thập đám đần độn các ngươi.
“Liễu cô nương, cô đã vừa lòng rồi chứ?” Thời Sênh còn chưa bị lôi ra xa đã nghe thấy tiếng của Hoàng đế tiếp tục vang lên, rõ ràng là đang rất tức giận.
Giọng nói thanh lệ của nữ tử tiếp tục vọng vào tai Thời Sênh: “Bệ hạ công chính liêm minh, công chúa An Nhạc cát nhân tự có thiên tướng*, sẽ không sao cả.”
*Cát nhân tự có thiên tướng: ở hiền gặp lành
Giọng Hoàng đế càng thêm uy nghiêm: “Liễu cô nương, nếu An Nhạc có bất trắc gì thì cô nên tự lường trước hậu quả.”
Thời Sênh liếc nhìn nữ tử đang nói chuyện, khá xinh đẹp, váy áo màu tím nhạt, nhìn quy cách thì không phải người trong cung.
Thân khí độ kia… thong dong trấn định, mang theo một cỗ tự tin vốn có, khóe miệng còn luôn treo nụ cười nhạt.
Đây chắc chắn là nữ chính.
Thời Sênh: “…”
Vậy tại sao cô lại được gọi là Dung Vương? Đã làm chuyện điên rồ gì với nữ chính đại nhân vậy?
Thời Sênh cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút, chờ tiếp thu cốt truyện xong lại nói.
Thời Sênh không còn nghe thấy âm thanh đối thoại sau lưng nữa.
Cô bị ném vào trong một cung điện, hai thái giám kiêu căng ngạo mạn nhìn cô, không hề có nửa phần tôn kính, “Dung Vương điện hạ, ngài hẳn là không cần bọn nô tài bôi thuốc cho đúng không?”
Thời Sênh chống giường, nhấc cái mông bị đau lên, nhìn hai tên thái giám không nói nửa lời.
“Ai nha, điện hạ được nuông chiều từ bé, đâu có quen bọn nô tài hầu hạ chứ.”
“Nói cũng đúng, vậy điện hạ tự mình bôi thuốc đi nhé!”
Hai thái giám cười kiêu ngạo mấy tiếng rồi rời khỏi phòng.
Thời Sênh nghe thấy âm thanh khóa cửa, xem ra tình thế của thân thể này rất không ổn.
… Bỏ đi, có lần nào tốt đâu.
Trò phản kích từ tuyệt địa này đúng là hố người.
Thời Sênh nhăn nhó bò lên giường, bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Đây là một cuốn tiểu thuyết xuyên không cổ trang.
Nguyên chủ tên là Nam Chỉ, Dung Vương của nước Bắc Lương.
Rõ ràng là thân nữ nhi nhưng lại bị mẫu phi nuôi dưỡng như một đứa bé trai.
Phi tử trong hoàng cung có ai mà không nghĩ sinh hoàng tử cơ chứ, biết đâu Hoàng đế não hỏng liền chọn trúng con mình kế vị thì sao?
Nhưng nàng lại được đặt cho một cái tên rất nữ tính, điều này làm cho nàng bị không ít huynh đệ, tỷ muội cười nhạo, cũng vì chuyện này, quan hệ giữa Nam Chỉ và bọn họ đều rất không tốt.
Không ai chơi cùng nguyên chủ, tính cách của nguyên chủ càng lúc càng cổ quái.
Về sau, biết mình khác với người khác, có lẽ là để áp thiên tính nữ của mình, tính cách của Nam Chỉ càng thêm kiêu ngạo, ương ngạnh, ỷ thế hϊếp người, mang bộ dạng của một hoàng tử mười phần chỉ biết ăn chơi trác táng.
Mẫu phi của nguyên chủ cũng rất được sủng ái, là người đứng đầu Tứ phi, thế lực của gia tộc khổng lồ.
Lúc bà ấy còn tại vị, nguyên chủ chính là tiểu bá vương ở hoàng thành, không ai dám chọc vào nàng.
Cuộc sống của nguyên chủ cũng coi như không tệ, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ tử, cũng có lúc sẽ rung động vì tình.
Bi kịch bắt đầu từ khi nàng gặp được Sở Lạc.
Sở Lạc là vương gia khác họ, dung mạo anh tuấn, chiến công hiển hách, là tình nhân trong mộng của tất cả các cô nương ở Băng Lương.
Nguyên chủ vừa gặp đã thương Sở Lạc, nguyện ý chung thân.
Nhưng nàng biết mình không thể thổ lộ với Sở Lạc, thân phận của nàng một khi bại lộ sẽ là tội khi quân, liên lụy toàn bộ gia tộc.
Nhưng khi bên cạnh Sở Lạc xuất hiện một cô nương có tên Liễu Tử Yên, nguyên chủ bị ngọn lửa ghen ghét thiêu đốt, bắt đầu tìm đường chết, tìm đủ mọi cách bắt nạt Liễu Tử Yên.
Nhưng Liễu Tử Yên vốn là nữ chính đại nhân của tiểu thuyết.
Liễu Tử Yên là người xuyên không, một thân y thuật xuất thần nhập hóa.
Dám đối đầu với nữ chính đại nhân ư, nữ chính đại nhân còn không đánh cho tòe mỏ mới lạ.
Đầu tiên là mẫu phi của nàng bị thất sủng, bị cuốn vào một vụ phi tần đã chết nhiều năm trước, bị biếm vào lãnh cung.
Sau đó, tin tức nàng là nữ nhân bị tung ra, sau lưng thì Tư Mã gia lâm vào án tham ô.
Trong cơn giận dữ, Hoàng đế đã chém cả gia tộc Tư Mã.
Những chuyện này không hề thiếu bút tích của nam chính, nguyên chủ không ngờ người mình thích lại nhẫn tâm như thế.
Nguyên chủ hận Liễu Tử Yên, nàng đúng là đã làm những chuyện có lỗi với ả ta, nhưng nàng chưa từng ra tay với người nhà họ Liễu.
Liễu Tử Yên lại trực tiếp động thủ với mẫu phi và gia tộc bên ngoại của nàng.
Di nguyện của nguyên chủ là cứu mẫu phi ra, bảo vệ Tư Mã gia, tìm được một người đàn ông còn tốt hơn Sở Lạc.
Thời Sênh cảm thấy thực tuyệt vọng.
Mẹ kiếp, hiện tại đã đến lúc mẫu phi của nguyên chủ bị biếm vào lãnh cung, nàng sắp bại lộ thân nữ nhi, Tư Mã gia cũng bắt đầu rối loạn.
Chỉ cần thân nữ nhi của nàng bị lộ, Tư Mã gia sẽ bị xử trảm cả nhà.
Tốc độ nhanh đến mức như có âm mưu vậy.
Sự thật cũng xác định đây đúng là âm mưu.
Trước kia nguyên chủ bị lộ thân nữ nhi là vì Liễu Tử Yên mua chuộc được thái giám, nhân lúc nàng hôn mê mà làm nàng bị lộ.
Liễu Tử Yên là nữ chính xuyên không, vì để đả kích đối thủ mà không chừa thủ đoạn nào.
Không cần biết sử dụng thủ đoạn gì, chỉ cần đạt được mục đích là được.
Bình thường, thân là nữ chính, không phải vai ác, không thể vu oan hãm hại người khác khi không có chứng cớ.
Vậy mà nữ chính này lại làm như thế.
Ả ta đã hóa đen không biên giới rồi!
Ngươi là nữ chính.
Không phải vai ác!
Phải chính nghĩa! Phải công bằng! Phải liêm minh!
Thời Sênh một lần nữa cảm thán rằng làm vai ác thật tốt, không cần giả bộ chính nghĩa cái khỉ gì, ngứa mắt thì xử lý ngươi thôi, quá đã!
Thời Sênh phiền muộn, giờ đừng nói là xử lý nữ chính, rời giường cũng là một vấn đề.
Nguyên chủ bị đánh cũng rất xứng đáng, biết rõ là bùa hộ mệnh của mình đã thất sủng mà còn đi hạ độc công chúa An Nhạc đang được sủng ái, còn đổ tại cho Liễu Tử Yên nữa.
Kết quả, nữ chính đại nhân một giây đã vạch trần kế hoạch của nàng, còn khiến nàng bị đánh một trận.
Cuối cùng, nữ chính đại nhân nhờ họa được phúc, chữa khỏi cho công chúa An Nhạc, kết bạn với công chúa, phát triển cho mình một tình bạn và hậu trường vững chắc.
“Nhị Cẩu Tử, lần này thân thể mi tuyển hình như chết cũng xứng đáng nha.”
Nguyên chủ làm gì vô tội lắm đâu?
Nhưng chắc chắn là có oán hận.
Hệ thống mất một hồi lâu mới lên tiếng.
[… Hệ thống xảy ra vấn đề, đáng lẽ thân thể cô dùng lần này phải là An Chân công chúa.]
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp, Nhị Cẩu Tử, mi bị hỏng hóc rồi à? Áo mà cũng mặc loạn được?
[…] Không phải tôi bị cô chơi hỏng rồi sao?
Ký chủ loạn sửa trình tự, còn mạnh mẽ sử dụng quyền hạn của nó, mày mò ra một đống tính năng chủ nhân thêm vào, giờ xuất hiện vấn đề còn trách nó à?
“Vậy giờ phải làm sao đây? Đổi lại được không?”
[An Chân công chúa đã chết rồi, không kịp nữa.] Hệ thống nói, [Cô cứ dùng thân thể này đi, nhiệm vụ lần này sẽ không tiến hành cho điểm, di nguyện của nguyên chủ cô có thể không hoàn thành, nhưng Ký chủ nhớ kỹ cho, nếu cô làm xằng làm bậy thì vẫn sẽ bị trừ điểm giá trị làm người đấy.]
Thời Sênh: “…”