Lúc Tương Lăng dẫn người đi vào, nhìn thấy ngay Dao Cầm đang khóc lóc bù lu bù loa, và Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, mắt lạnh đứng xem.
Hắn đột nhiên lùi về phía sau một nước, dặn dò người ở phía sau vẫn còn chưa kịp nhìn tình hình trong này, “Các ngươi đợi ở bên ngoài.”
Lời của Tương Lăng không ai dám phản bác, những người khác rối rít lui về phía sau.
Đúng vào lúc này, Lưu Vân từ đằng sau xuyên qua, chạy thẳng vào bên trong.
Tương Lăng nhất thời không ngăn được hắn, nhưng nghĩ hắn từng ở chung một chỗ với Thời Sênh, cũng bỏ đi.
Tương Lăng thiết lập một cái kết giới ở cửa vào, lúc này mới đi vào bên trong.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.” Lưu Vân xách Tiểu Bạch lên, ra sức lắc, “Tiểu Bạch ngươi tỉnh lại đi, có đồ ăn này.”
“Đồ ăn?” Cơ thể Tiểu Bạch đột nhiên to lên một vòng, lăn người xoay tròn, dường như đang quan sát, “Đồ ăn ở đâu?”
Mọi người: “…”
Đến Dao Cầm cũng ngừng khóc.
Không tìm thấy đồ ăn, Tiểu Bạch rất thất vọng, “Chủ nhân, người lại lừa ta.”
“Ngươi tại sao lại lập khế ước với người khác hả?” Sắc mặt Lưu Vân đột nhiên u ám.
Tiểu Bạch lăn một vòng, vô cùng vô tội, “Ta không biết đâu chủ nhân.”
Khoé miệng Lưu Vân giật giật, thứ này là một kẻ ngốc chỉ biết ăn, chắc chắn là có người lừa nó.
Cho nên Lưu Vân chuyển tầm nhìn lên người Dao Cầm, cau mày lại, cô ta lại có thể khiến Tiểu Bạch cưỡng chế giải trừ khế ước với mình…
Bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này, trước phải lấy lại Tiểu Bạch về đã, “Giải trừ khế ước.”
Dao Cầm ngẩn ra nhìn Lưu Vân, khí thế trên người hắn khiến cho cô ta sợ hãi, giọng nói có chút lắp bắp, “Khế… khế ước gì?”
“Của ngươi và Tiểu Bạch.”
“Khế ước là cái gì?” Dao Cầm yếu ớt hỏi.
Lưu Vân: “…”
Tiểu Bạch tiếp tục lăn trong tay Lưu Vân, “Chủ nhân, cô ta rất ngon, ta liền… cắn một miếng.”
Lưu Vân: “…” Cho nên ngươi cắn một miếng liền cắn rơi luôn cả khế ước rồi? Sao hắn không thể tin được thế này?
Dao Cầm không biết khế ước là cái gì, cho nên khả năng muốn cô ta chủ động giải trừ khế ước là con số không.
Không phải, cô ta đến khế ước là cái gì cũng không biết, rốt cuộc làm sao mà ký kết khế ước được với Tiểu Bạch?”
“Hừ.” Vân Mạch đột nhiên hừ lạnh một tiếng, “Tương Lăng, người của Thần giới các ngươi càng ngày càng vô dụng.”
Sắc mặt Tương Lăng sầm xuống, “Vân Mạch, đừng có quên, ngươi cũng từng là người của Thần giới.”
Vân Mạch cười lạnh, “Đó là đã từng.”
Tương Lăng không muốn nói chuyện với Vân Mạch, quay đầu nhìn Lưu Vân, “Chuyện của các ngươi, ra ngoài rồi nói, ta phải tu bổ trận pháp.”
“Trận pháp không phải vẫn tốt sao?” Lưu Vân nhìn về phía Vân Mạch một cái, “Vân Mạch…”
“Lưu Vân!” Tương Lăng đột nhiên nâng cao âm điệu.
Vân Mạch tiếp tục cười lạnh, ánh mắt nhìn Lưu Vân có chút bất thiện.
Lưu Vân coi thường ánh mắt của hắn, sờ sờ đầu, “Aiz, Tiểu Phượng Hoàng, vừa rồi ngươi chạy nhanh như thế làm gì, ta đuổi theo không kịp.”
Thời Sênh liếc hắn một cái, câu chuyển chủ đề này quá cứng nhắc rồi.
Lưu Vân không lúng túng chút nào, hắn đi đến phía Thời Sênh, “Tiểu Phượng Hoàng ngươi xuống đây, ngồi cao như thế làm gì?”
“Nhìn được xa.” Thời Sênh nghiêm chỉnh trả lời.
Lưu Vân: “…”
Tương Lăng nhìn không hiểu trận pháp bên ngoài này, chỉ có thể nhìn Thời Sênh.
Lưu Vân vào sau, tiểu cô nương xa lạ đó đến khế ước cũng không biết, cho nên khả năng duy nhất người thiết lập trận pháp này chính là Thời Sênh.
“Tiểu Ly, trận pháp này là do ngươi lập ra sao?”
“Nếu không thì sao? Ở đây còn có ai khác có thể làm à?”
“…” Gần đây cũng không đắc tội cô ta, sao mà nói chuyện lại châm chọc như thế, “Tiểu Ly, có thể giải trận pháp không.”
“Không biết.” Thời Sênh buông tay.
Tương Lăng: “…” Trận pháp ngươi lập ngươi lại không biết giải?
Thời Sênh giống như đoán ra Tương Lăng đang nghĩ cái gì, “Ai nói với ngươi trận pháp ta biết lập thì sẽ biết giải?”
Trận pháp dùng để vây hãm người, vì sao phải học cách giải như thế nào? Đến ngươi còn không biết giải trận pháp như thế nào, vậy người khác càng đừng mong biết được.
Hơn nữa vốn dĩ rất nhiều trận pháp không có cách giải.
Lưu Vân ở một bên âm thầm bật ngón tay cái với Thời Sênh.
Tương Lăng không làm gì được Thời Sênh, chỉ có thể ở bên ngoài thϊếp lập thêm một trận pháp mới, tăng thêm trận pháp lúc bắt đầu, tổng cộng có ba trận pháp, cuối cùng còn hạ một phong ấn.
“Các ngươi làm gì mà phải giữ lại hắn?” Thời Sênh kỳ quái hỏi Tương Lăng, mặc dù biết tình tiết truyện yêu cầu, nhưng vẫn rất kỳ quái lý do là gì.
Cũng không thể luôn không có lý do chứ?
Tương Lăng lắc đầu, “Tiên đế dặn dò như thế, ta cũng không biết.”
Lúc đó Vân Mạch đã bị dẫn lên Tru Tiên đài rồi, nhưng thời khắc quan trọng, Tiên đế đột nhiên phái người qua đây, kêu hắn đưa Vân Mạch trấn áp ở núi Vạn Cổ.
“…” Vẫn thật sự là không có lý do sao? Như thế cũng quá lừa bịp rồi, nam chính giỏi lắm, “Có bệnh.”
“Tiểu Ly, không được vô lễ.” Tương Lăng chỉ nhắc nhở một tiếng, không có ý trách cứ, dù sao Tiên đế đã bị cô ta oán giận quen rồi.
Thời Sênh bĩu bĩu môi, đứng một bên với Lưu Vân, xúi giục hắn, “Lát nữa gϊếŧ chết tiểu cô nương kia, khế ước sẽ tự động được giải.”
Lưu Vân hồ nghi, “Tiểu Phượng Hoàng, sao ta cảm thấy như ngươi đang xúi giục ta thế?”
“Đúng thế.” Thời Sênh gật đầu, không xúi giục ngươi, ai giúp ông đây gϊếŧ nữ chính đại nhân? “Nhưng không phải đề nghị này của ta rất tốt sao? Thuận lợi đơn giản, lại còn nhanh.”
Lưu Vân: “…” Mặc dù cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, nhưng hình như cô ta nói rất có lý.
…
Tương Lăng đuổi những người bên ngoài đi trước, lúc này mới để cho Thời Sênh và Lưu Vân ra ngoài, bọn họ vẫn còn có chuyện phải giải quyết.
Tương Lăng dẫn bọn họ đến cung điện của mình.
Mặt Dao Cầm trắng bệch, toàn thân phát run đứng ở giữa.
Thời Sênh ôm thiết kiếm của cô cắn hạt dưa, Lưu Vân trêu chọc Tiểu Bạch, đều không có ý quan tâm đến Dao Cầm.
Tương Lăng ho một tiếng, “Ngươi là người của cung nào? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”
Dao Cầm rụt cổ lại, “Cung Ngọc Thu, ta… ta cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây.”
Dao Cầm nói quá trình mình làm sao lại đến núi Vạn Cổ cho Tương Lăng nghe một lượt.
Chính là bởi vì Tiểu Bạch đột nhiên cắn cô ta khiến cô ta trượt chân rơi vào cái hồ bên ngoài cung Ngọc Thu.
Đợi lúc tỉnh lại phát hiện mình đã ở đó rồi.
“Ngươi nếu đã là tiên, tại sao đến khế ước cũng không hiểu.” Khế ước loại đồ này tương đối bình thường.
Dao Cầm cắn môi, “Không có ai dạy ta.”
“Vậy ngươi làm sao mà đến được Thần giới? Kỳ quái… tại sao ta không nhìn được bản thể của ngươi.
Trước đây ngươi là người?” Không phải chứ, nếu là người, hắn cũng có thể nhìn rõ, nhưng tại sao lại không nhìn ra được chút nào?
Dao Cầm tiếp tục lắc đầu, “Ta không biết…”
Hỏi cái gì cũng không biết.
Tương Lăng cau mày lại, quyết định giải quyết Tiểu Bạch trước, “Tiểu Bạch là hung thú thượng cổ, ngươi không trấn áp được nó.
Bây giờ ta dạy ngươi làm sao để giải trừ khế ước, những chuyện khác, chúng ta sau này hãy nói.”
“Được…”
Tương Lăng trước tiên giải thích cho Dao Cầm khế ước là cái gì, chắc chắn Dao Cầm hiểu rồi, sau đó dạy cô ta làm sao để giải trừ khế ước.
Dao Cầm học không ngốc ngếch như con người cô ta, sau khi Tương Lăng dạy qua, cô ta rất nhanh đã học được.
Nhưng lúc thực hiện, lại xảy ra vấn đề.
Hoàn toàn không phản ứng.
Dao Cầm thấp thỏm nhìn Tương Lăng.
Tương Lăng hồi lâu mới mở miệng, “Lưu Vân, ngươi hỏi Tiểu Bạch xem, cô ta với nó là khế ước gì?”
Tiểu Bạch đang lăn lộn trên mặt bàn, giọng giòn tan nói: “Khế ước linh hồn.”
Lưu Vân lập tức nổi giận, “Ta còn chưa khế ước linh hồn với ngươi, tại sao ngươi lại khế ước linh hồn với cô ta?”
Tiểu Bạch không động nữa, nó rất uỷ khuất, “Ta không biết mà chủ nhân, hu hu hu.”