Chuyện của Thao Thiết ồn ào rất lớn, có điều cuối cùng không biết thế nào liền mặc kệ, Lưu Vân lấy được thư nuôi dưỡng của Quan Phương Tự, từ đó Thần giới có ba ác bá.
Tại sao lại là ba?
Còn có một Sênh ác bá mới lên nữa!
Từ lúc Thời Sênh đánh cho Điền Mộc một trận, luôn có người âm thầm gây khó dễ cho cô, kết quả đương nhiên đều bị đánh trở về.
Đánh nghiêm trọng rồi, những người này liền tố cáo Thời Sênh đến chỗ Tiên đế.
Vốn dĩ có một Lưu Vân đã đủ đau đầu rồi, bây giờ lại có một kẻ nữa, Tiên đế chỉ đành bế quan lâu dài giả vờ không có ở đây.
Đây là con Phượng Hoàng cuối cùng đó!
Linh vật, làm sao có thể tùy tiện xử lý được.
Quan trọng nhất là linh vật này có chút trâu bò, có một lần suýt nữa thì lật cả tiên cung của ông ta lên.
Nữ chính không online, Thời Sênh chỉ có thể hoành hành ngang ngược ở Thần giới.
Từ tiểu ác bá thăng chức lên thành đại ác bá, ai mà nghe thấy Tiên quân Sí Ly đến rồi, đều hận không thể tìm một cái khe hở mà chui vào.
Không sai, cô đã từ Thượng tiên thăng chức lên Tiên quân.
Lúc Thời Sênh gây chuyện, cả Thần giới đều loạn hết cả lên, cho nên mọi người sau đó, đều rất có tự giác, có bực bội cũng phải nhịn, có hận cũng phải nhịn, chớ chọc vào cái kẻ điên này.
Điều duy nhất khiến cho Thời Sênh khó chịu là cô lại không hề cao lên, không lớn chút nào! Một chút cũng không!
Tức giận quá!
Sau những ngày tháng gà bay chó chạy này, nữ chính đại nhân cuối cùng cũng online.
Đó là một ngày đêm đen gió lớn… không đúng, một ngày cảnh xuân tươi đẹp, lúc Thời Sênh đang tản bộ ở Thần giới, nhìn thấy hai tiên nga đang ức hϊếp một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương nhìn cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc đồ của tiên nga trong cung nào đó, nhìn rất đáng yêu, lúc bị ức hϊếp, cũng chỉ âm thầm chịu đựng, không có bất cứ dấu hiệu bùng nổ nào.
Thời Sênh cũng không muốn cứu người, nhưng Tiểu Bạch đột nhiên nhảy ra, gây ra động tĩnh.
Tiên nga bên đó nhìn thấy cô, sắc mặt tái mét chạy mất, để lại tiểu cô nương ngơ ngác.
“Ăn.” Tiểu Bạch nhìn chằm chằm tiểu cô nương chảy nước miếng.
“Ngươi ăn đi.” Thời Sênh khích lệ Tiểu Bạch.
“Cô sẽ cáo trạng sao?”
Thời Sênh lộ ra nụ cười mật ngọt, “Ngươi đoán xem.”
“Cô chắc chắn sẽ cáo trạng.” Tiểu Bạch co thành một khối, ùng ục lăn một vòng, “Cô là nữ nhân ác độc nhất.”
Chủ nhân không cho nó ăn thứ hai chân biết chạy ở đây, nhưng những thứ hai chân này, lại ngon hơn những thứ mà chủ nhân cho nó ăn nhiều.
Đói quá đi!
Muốn ăn quá.
Đồ ăn đó hình như ngon hơn những thứ đồ ăn khác nhiều.
Vừa nghĩ như thế, Tiểu Bạch bắt đầu rục rịch, lăn về phía tiểu cô nương kia, không thể ăn thì liếm liếm cho đỡ thèm cũng được rồi.
Tiểu cô nương nhìn thấy Tiểu Bạch tròn xoe xoe, giơ tay ôm nó lên, bộ dạng yêu thích.
Biểu tình của Thời Sênh lúc này chỉ có thể dùng một từ để hình dung: kinh sợ.
À, không đúng, hai từ.
Đổi thành người khác, sớm đã bị Tiểu Bạch ăn rồi, tiểu cô nương ôm nó, nó không những không ăn, còn đặc biệt say mê cọ cọ tiểu cô nương.
Thời Sênh đỡ trán, Lưu Vân sủng vật nhà ngươi muốn làm phản rồi!
“Đây là tiên sủng của ngươi sao?” Tiểu cô nương ôm Tiểu Bạch đi đến trước mặt Thời Sênh.
Cô ta hiếu kỳ quan sát Thời Sênh mấy cái, đáy mắt có chút kỳ lạ.
Thời Sênh lý giải ra tin tức như sau…
Em gái nhỏ này sao lại mặc y phục màu đen, thật kỳ quái, có điều cô ta mặc thật là đẹp.
Mặc y phục đẹp như thế, chắc chắn là chủ tử của cung nào đó.
Thời Sênh còn thấp hơn nữ chính một chút, dù sao nữ chính cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, Thời Sênh nhìn thế nào cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
“Không phải.” Thời Sênh căng mặt phủ nhận.
“A.” Tiểu cô nương thất vọng, lại hỏi: “Vậy ngươi có biết là của ai không?”
“Không biết.”
Sau đó Thời Sênh biết tiểu cô nương tên là Dao Cầm.
Dao Cầm là tên của nữ chính, bất kể nữ chính có đổi vỏ bọc thế nào, cái tên này chắc chắn sẽ không đổi.
Tiếp sau đó nữ chính đại nhân đưa Tiểu Bạch đi, nói muốn đi tìm chủ nhân của nó.
Thời Sênh vẫy tay sau lưng, Tiểu Bạch tự cầu phúc nhé, nhìn thấy Lưu Vân, ta nhất định sẽ cáo trạng với hắn, ngươi đã có chủ nhân mới rồi.
Quả nhiên lúc chạng vạng, Lưu Vân lo lắng không yên đến núi Nam Ngô tìm cô.
Nhiều năm như thế, cô sớm đã niêm phong núi Nam Ngô rất chặt chẽ, một con ruồi cũng không bay lọt.
Lưu Vân kêu la ở bên ngoài rất lâu, cây ngô đồng ở vùng biên bị ồn không chịu nổi, không tình không nguyện truyền tin tức vào cho cây mẹ.
Cây mẹ chính là cây ngô đồng lớn nhất mà Thời Sênh ở, cả ngô đồng ở núi Nam Ngô, đều là con của cây ngô đồng này.
Thời Sênh nằm ở trên xích đu do mấy cành cây bện thành, đung đa đung đưa đọc tiểu thoại bản không biết thu từ đâu về.
Cành cây xanh um tươi tốt thò từ bên ngoài vào, quấn lấy tiểu thoại bản trên tay cô, tiếng hài đồng trong veo vang lên bên tai Thời Sênh, “Chủ nhân, cái kẻ đáng ghét đó lại đến rồi.”
Không biết có phải là vì bao năm nay Thời Sênh tu luyện, ngô đồng đều ở bên cạnh cô, cho nên cây ngô đồng đã có thể nói chuyện hay không.
Thời Sênh rút tiểu thoại bản lại, “Đến thì đến, sợ hắn làm gì.”
“Hắn rất ồn.” Cành cây đưa tới đưa lui bên cạnh, hai phiến lá không ngừng mở mở đóng đóng, vô cùng uỷ khuất.
Thời Sênh thở dài, đặt tiểu thoại bản xuống đứng dậy, cô đi ra vùng biên cung điện, trực tiếp nhảy xuống, cành cây ngô đồng bên dưới lập tức dài ra, múa loạn trong không trung, bện thành một con đường, dựng thẳng đến vùng biên.
Thời Sênh từ con đường đó đi tới vùng biên, Lưu Vân nhìn thấy cô đi ra ngoài, vội vàng bay qua, “Tiểu Phượng Hoàng.”
“Nửa đêm nửa hôm, tìm ta làm gì?” Thời Sênh đứng ở bên trong, hai người cách nhau một bức chắn vô hình nói chuyện.
Lưu Vân cũng không phí lời, hỏi thẳng vào chủ đề, “Tiểu Bạch có ở chỗ ngươi không?”
Tiểu Bạch lại vẫn chưa quay về?
Bị nữ chính đại nhân giam giữ rồi?
Hay là thật sự làm phản rồi?
Vẻ mặt Thời Sênh chính trực, “Ta gϊếŧ rồi.”
“…” Khoé miệng Lưu Vân giật giật, nếu như ngươi có thể gϊếŧ nó, thì không biết bao nhiêu năm nay nó đã chết bao nhiêu lần rồi, “Tiểu Phương Hoàng, ngươi nhất định biết nó đang ở đâu có đúng không? Hôm nay có người nhìn thấy ngươi và nó ở cạnh nhau.”
“Ta đâu có phải là bảo mẫu của nó, ta còn phải trông nó sao?”
“Tiểu Phượng Hoàng, ngươi mau nói cho ta biết đi, Tiểu Bạch đi đâu rồi.” Lưu Vân ở bên ngoài lo lắng, “Ngươi muốn gϊếŧ nó nhiều năm như thế, không phải đều không gϊếŧ được sao? Tốt xấu gì cũng phải có chút tình cảm cách mạng chứ…”
Thời Sênh sờ sờ cằm, “Ngươi và nó không phải là có cảm ứng tâm linh sao?”
“Chính là không cảm ứng được nên mới lo lắng!” Nếu không hắn lo làm cái gì.
“A.” Thời Sênh kéo dài giọng, “Vậy có lẽ là Tiểu Bạch nhà ngươi muốn làm phản rồi.”
Lưu Vân: “??”
Thời gian dài quá, Thời Sênh sắp không nhớ nổi tình tiết truyện nữa rồi.
Cô lôi hết tình tiết truyện ra một vòng, nữ chính hình như thật sự có một sủng vật, rất trùng hợp, cũng tên là Tiểu Bạch.
Quá trình nữ chính gặp Tiểu Bạch có chút không giống, trong truyện, Tiểu Bạch chưa từng bị lộ ra, lúc lẻn vào Thần giới, suýt nữa thì bị người phát hiện, lúc nấp đi, gặp được nữ chính đại nhân, sau đó được nữ chính đại nhân thu phục thành sủng vật.
Thời Sênh cười trên nỗi đau của người khác nói: “Chiều nay Tiểu Bạch nhà ngươi bị một tiểu cô nương ôm đi rồi.”
“Ôm?” Tiểu Bạch chỉ cho bốn người ôm, hắn, Ti Trúc, Niệm Đông, và Tiểu Phượng Hoàng trước mặt này, người khác đến sờ cũng không được, làm sao lại để cho người khác ôm, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi chắc chắn không nói nhầm chứ?”
“Tin hay không thì tùy.” Dù sao cũng không phải là Tiểu Bạch của cô.