Tương Lăng dẫn Thời Sênh đến tầng trời thứ ba mươi ba, đây là chỗ Tiên đế ở.
Ánh mắt Tiên đế nhìn Thời Sênh cũng có chút phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Tiểu gia hỏa tên là gì?”
“Sí Ly.”
Tiểu cô nương bên dưới mặc một cây đen.

Một đứa trẻ mặc màu đen thế này, vốn là không dễ nhìn, nhưng cô mặc lại vô cùng đẹp, tôn lên da thịt trắng nõn như ngọc.
Đứng trong đại điện huy hoàng này, không lộ ra chút nhỏ bé nào, ngược lại thu hút tầm mắt của người khác.

Phản ứng của cô bình tĩnh lãnh đạm, giống như không để ý đến những chuyện này.
Đối với Tiên đế mà nói, đây chẳng qua là một tiểu gia hỏa mới sinh ra, nhưng có khí thế như thế, sau này hẳn sẽ là một nhân vật lớn.
“Sí Ly…” Tiên đế thu lại suy nghĩ, gật gật đầu, “Là một cái tên hay, vậy sau này gọi ngươi là Sí Ly, núi Nam Ngô cũng nên có chủ nhân rồi.”
Núi Nam Ngô từng là nơi ở của tộc Phượng Hoàng.

Đừng thấy chỉ là một ngọn núi, thực ra núi Nam Ngô rất lớn, lớn đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi.
“Tiên đế, núi Nam Ngô…”
“Tương Lăng, chuyện này ngươi đi làm đi.” Tiên đế cắt đứt lời Tương Lăng, trực tiếp giao việc này cho hắn.

Tương Lăng nhíu mày, cuối cùng không chối từ.
Tiên đế không hề làm khó Thời Sênh, Thời Sênh trầm mặc theo sau Tương Lăng rời đi.
Ra khỏi đại điện đó, Tương Lăng ôn hoà hỏi Thời Sênh, “Tiểu Ly… ta có thể gọi ngươi như thế không?”
“Tùy.”
“Tiểu Ly, núi Nam Ngô nhiều năm không có người ở, ta phải phái người đến đó xem xem đã, cần một khoảng thời gian.

Khoảng thời gian này, ngươi cứ ở lại trong cung của ta, được chứ?”
Thời Sênh nhìn Tương Lăng một cái, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, Tương Lăng bỗng căng thẳng, “Tiểu Ly…”
Thời Sênh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Không cần, ta tự đi, núi Nam Ngô ở chỗ nào?”
Đại khái là bởi vì ánh mắt ban nãy, Tương Lăng đột nhiên có chút không dám nói.

Hắn vốn là người nói một là một hai là hai của thần giới, lúc này đối diện với một đứa trẻ, lại có chút lúng túng, vậy còn không phải là bị người khác cười cho sao?
Nhưng nhìn khuôn mặt Thời Sênh, Tương Lăng lại không nói nổi cái gì cả, thở một hơi, lại lần nữa vẫy một đám mây, đưa Thời Sênh đến núi Nam Ngô.
Cảm giác đầu tiên mà núi Nam Ngô mang đến cho người ta là tử khí nặng nề.
Trong núi Nam Ngô toàn là cây ngô đồng, nhưng những cây ngô đồng này đều chết cả rồi, không có cành lá, không nhìn thấy sức sống.
Ở vị trí chính giữa, có một cây ngô đồng đặc biệt lớn, có thể nói là chạm tới mây xanh, hoàn toàn không nhìn thấy ngọn, cành khô to khoẻ, có thể thấy lúc còn sống, cao ngất che trời thế nào.
Trên cái cành khô của cây ngô đồng đó, điểm xuyết chằng chịt những cung điện được xây dựng, nhìn từ xa lại, giống như trái cây khổng lồ treo bên trên.
Tương Lăng vừa vặn hạ xuống dưới chân cây ngô đồng kia, hắn chậm rãi nói: “Từ sau khi con Phượng Hoàng cuối cùng chết đi, cả núi Nam Ngô trong một đêm liền khô héo.

Chúng ta thử rất nhiều cách nhưng đều không có cách nào khiến cho những cây ngô đồng này sống lại nữa.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cái cây ngô đồng không nhìn thấy ngọn này, “Phượng Hoàng có năng lực niết bàn, vì sao lại chết?”
Tương Lăng cũng bắt chước dáng vẻ của cô, ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng, trong giọng nói mang theo mấy phần đau buồn khó mà phát giác, “Không biết.

Bất chợt một ngày, các Phượng Hoàng của tộc Phượng Hoàng mất đi năng lực niết bàn, sau khi chết, cũng không còn cách nào trùng sinh nữa.”
Hắn khẽ nghiêng mặt, “Đồng thời còn có Long tộc, bọn họ không có cách nào sinh ra hậu thế nữa.”
“Hắn từng nói, thiên mệnh không thể làm trái, cái này đại khái là… thiên mệnh.” Long tộc có sức mạnh nghịch thiên, Phượng tộc có sức mạnh không chết.
Thiên địa không dung chứa nổi bọn họ.
Hậu thế của Phượng Hoàng rất hiếm thấy, nghìn năm cũng không thấy có Phượng Hoàng mới được sinh ra, nhưng bọn họ sẽ không chết, cho nên số lượng rất ổn định.
Sí Ly là quả trứng Phượng Hoàng chưa nở cuối cùng.

Thời Sênh thu hồi tầm mắt, cái thiết lập quỷ quái thế này, thật quá lắm.
Cái chỗ nát này làm sao mà sống?
Thời Sênh giơ tay chạm vào cây khô.

Lúc cô tiếp xúc với cây khô, phía gốc cành cây khô, đột nhiên bắt đầu đâm chồi, nhanh chóng lớn lên, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy lan tràn lên trên, trong chớp mắt trước mặt đã là một mảng xanh tốt.
Tương Lăng kinh ngạc nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Ta chưa làm gì hết nhé.
Thời Sênh thu tay lại, màu xanh đang khuếch tán lên trên ngừng lại, giống như bị người ta ấn vào chốt rút lui, mầm mới mọc dài ra lại co rụt lại.
Lợi hại nha ngô đồng, dài ra rồi ngươi còn có thể thu lại.
“Hoá ra là như thế.” Tương Lăng đột nhiên hiểu ra cái gì, “Tiểu Ly, đừng sợ hãi, đặt tay lên đi.”
Thời Sênh: “…” Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bản cô nương sợ hãi hả?
Thời Sênh lại lần nữa đặt tay lên trên, mầm mới từ cành khô nhô ra, màu xanh không ngừng khuếch tán ra bốn phía, vừa rồi vẫn còn là một cánh rừng ngô đồng khô héo, bây giờ đã dạt dào sức sống.
Cây ngô đồng mới mọc ra cành lá mới đong đưa, phát ra âm thanh xào xạc.
Đó là âm thanh vui mừng.
Giọng của Tương Lăng bị âm thanh của cây ngô đồng, thổi cho có chút phân tán, “Sau khi con Phượng Hoàng cuối cùng của núi Nam Ngô chết đi, những cây ngô đồng này liền khô héo, ngươi quay lại, bọn chúng mới sống lại.”
Thời Sênh nhìn cây ngô đồng đã bị cành lá rậm rạp che chắn mất, khoé miệng giật giật, “Chẳng lẽ ta luôn phải ấn thế này sao?”
Tương Lăng cũng chưa từng trải qua chuyện này, tộc Phượng Hoàng là chủng tộc cổ xưa nhất, từ lúc hắn nhớ chuyện, núi Nam Ngô đã rải rác ngô đồng, cành dày lá rậm, chưa từng khô héo.
“Tạm thời ngươi đừng động, ta ra ngoài xem xem.” Tương Lăng xẹt cái tan biến trước mặt Thời Sênh.
Hắn vừa đi, cây ngô đồng bên trên đột nhiên rũ một cành xuống, nhẹ nhàng cuốn lấy eo Thời Sênh, kéo cô lên trên cây ngô đồng.
Cảm giác mà cành cây cho cô rất thoải mái, không có sức tấn công, Thời Sênh mặc cho bọn chúng kéo mình lên trên.
Cành cây đưa Thời Sênh vào trong một tòa cung điện bị cành lá che đậy.

Đứng ở cửa cung điện, có thể nhìn thấy rừng ngô đồng đằng xa, rậm rạp xanh tươi, hình thành nên biển cả màu xanh, hoàn toàn không giống sự khô héo lúc vừa mới đến.
Thời Sênh quan sát cung điện một hồi, không có gì đặc biệt.
Cành cây vẫn dừng lại ở bên cạnh cô, hai phiến lá mở ra, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô, dường như mời cô đi vào.
Thời Sênh bị đẩy lên trước, lách qua bình phong không biết là chất liệu gì, nhìn thấy vương tọa bên trong.
Dùng ngọc thạch mài thành, tay vịn là đôi cánh Phượng Hoàng đang mở ra, đầu Phượng Hoàng ở chính giữa vương tọa, tư thế như bảo vệ người ngồi trên vương tọa.
Cành cây đẩy cô lên vương tọa, hai phiến lá đó, thật thà nghiêng nghiêng, dường như rất hài lòng, bọn chúng lui đến vị trị phía sau, một phiến lá cuốn lại, một phiến khác thì che phủ lên, cành cây phía dưới uốn lượn, bày ra tư thế quỳ lạy.
Thời Sênh: “…”
Thể nghiệm mật ngọt được một cành cây quỳ lạy.
Thời Sênh đứng lên, giơ tay sờ sờ cành cây, cành cây lập tức hưng phấn cọ vào tay cô, giống như con mèo được gãi cằm.
“Ngươi biết nói chuyện không?” Thời Sênh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cành cây.
Cành cây mở ra hai phiến lá, như buông tay đành chịu, cũng như ngơ ngẩn không biết cô đang nói cái gì.
Thời Sênh lại sờ hai cái, hỏi cành cây, “Đây là chỗ mà vua Phượng Hoàng từng ở sao?”
Đại khái là câu này nghe hiểu, cành cây dựng thẳng lá lên, uốn lượn trước mặt, gật đầu liên tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play