Mộ Lí đưa Thời Sênh trở về bệnh viện, người đội trưởng ngày hôm qua đã chờ ở trong phòng làm việc của hắn.
Tầm mắt sắc bén của đội trưởng quét lên hai người, trong ngữ khí tràn đầy chất vấn, “Bác sĩ Mộ, bệnh viện các anh còn có thể đem bệnh nhân ra ngoài qua đêm sao?”
Mộ Lí đeo kính, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ mặt người dạ thú, “Đây là chuyện của bệnh viện chúng tôi, có liên quan gì đến vị sĩ quan cảnh sát này sao?”
Sắc mặt đội trưởng tối sầm, bọn họ tối hôm qua ở chỗ này chờ một đêm, bên kia một chút tin tức cũng không có, cái người duy nhất biết chút gì, lại không có ở đây.

Bọn họ cũng muốn trực tiếp đến nhà bắt người, nhưng người của bệnh viện không biết Mộ Lí ở chỗ nào.

Người của bọn họ đi thăm dò, chỉ tra được một địa chỉ cũ, căn bản không có ai.
“Tình huống khẩn cấp, tôi cũng không phí lời với bác sĩ Mộ, tôi cần đưa An Khởi đi.”
“Sức khoẻ An Khởi không tốt, không thể rời bệnh viện.” Giọng Mộ Lí không nhẹ không nặng, nhưng không dễ phản bác.
Sắc mặt đội trưởng tối sầm, càng lạnh lùng nghiêm túc hơn, “Cô ta là nhân chứng của một vụ bắt cóc, chúng tôi bây giờ hoài nghi cô ta có liên quan đến vụ án này, cần cô ta phối hợp điều tra.”
“Anh nói hoài nghi là hoài nghi, chứng cứ đâu?”
Nói chuyện khó nghe như vậy, trừ Thời Sênh ra cũng không còn ai.
Vừa rồi cô đi vào vẫn luôn không lên tiếng, đội trưởng cũng chỉ chú ý đến Mộ Lí.

Thời Sênh đột nhiên nói một câu như vậy, khiến cho tầm mắt đội trưởng cùng Mộ Lí đều tập trung lên người cô.
“Một mình cô xuất hiện ở hiện trường vụ án, cái này còn chưa tính là chứng cứ à?”
Thời Sênh trợn trắng mắt, “Đó là tôi đi ngang qua, đoạn đường kia là anh mua chắc? Anh còn không cho tôi đi qua?”

Đội trưởng cự lại Thời Sênh, “Lúc đó, cô tại sao lại đi ngang qua nơi đó?”
“Mộng du, tôi không phải đã nói rồi sao? Một buổi tối không gặp, đầu óc của cảnh sát anh bị cương thi ăn rồi à?”
Đội trưởng: “…”Tại sao lại có người phụ nữ trong mắt không có ai như vậy.
Có thể bắt mang đi giáo dục lại hay không?
“Tối hôm qua chúng tôi đã tra hồ hơ bệnh án của cô, cô không có chứng mộng du.

Căn cứ tình huống lúc đó, cô rất tỉnh táo, không phải đang mộng du.

Tiểu thư An Khởi, cô còn gì để tranh cãi hay không?” Tốc độ nói của Đội trưởng rất nhanh, đây đều là giao thiệp với kẻ tình nghi nhiều mà luyện ra.
Mộng du có thể vừa hay mộng du đến chỗ nhìn thấy Hứa Nhạc bị bắt cóc?
Ai tin chứ!
“Cho dù tôi tỉnh táo thì đã sao? Tôi nhìn thấy, còn nhớ biển số xe, tôi chính là không nói cho anh biết, anh có thể làm gì tôi?”
“Cô…”
Thời Sênh nhướng mày, “Đừng kích động, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tôi sẽ không tốt đâu, tôi là bệnh nhân đó, lát nữa có đánh người cũng không cần phải chịu trách nhiệm đâu.”
Đội trưởng ngăn lại lửa giận tràn đầy, giọng hòa hoãn một chút, “An Khởi, đó là một mạng người vô tội, cô muốn trơ mắt nhìn cô ấy xảy ra chuyện sao?”
Thời Sênh nhún vai, “Tôi không nhìn thấy mà.”
Nữ chính đại nhân sẽ chết sao?
Người ta dù còn sót lại một hơi thở cũng có thể sống tiếp đó.
Ngoan cường giống như mạng sống của nhân vật phản diện.

Bất đồng duy nhất với nhân vật phản diện là, cuối cùng người ta sẽ đi l3n đỉnh cao của nhân sinh, nhân vật phản diện chỉ có thể hoá đen đến chết.
Đội trưởng: “…”
Không được, người đâu, giam cái kẻ tâm thần này lại cho tôi.
Đội trưởng giận đến gần chết, lại không dám làm bậy ở bệnh viện, bọn họ đều là âm thầm tiếp xúc với người của mình trong bệnh viện, lấy thân phận người nhà của bệnh nhân mà tiến vào.
Mộ Lí nghiêng nghiêng người, chặn giữa Thời Sênh và đội trưởng, “Vị cảnh sát này, hỏi xong có thể đi rồi chứ?”
Đội trưởng hận nghiến răng, “Bác sĩ Mộ, người anh bao che có khả năng là kẻ tình nghi phạm tội.”
“Cái này không liên quan đến tôi, cô ấy bây giờ là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.

Nếu như anh có chứng cứ, thì hãy tới nói cũng không muộn, đi thong thả, không tiễn.
Đội trưởng thở một hơi thật dài, xoay người rời đi.
Chỉ cần là hồ ly rồi cũng sẽ có lúc lòi đuôi ra, hắn không tin…
Mộ Lí đưa mắt nhìn đội trưởng rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn Thời Sênh, “Em có để lại chứng cứ hữu dụng gì không?”
Thời Sênh vô tội, “Em có làm gì đâu.”
Mộ Lí gật gật đầu, giơ tay xoa xoa đầu cô, “Em về phòng bệnh trước đi, anh đến chỗ viện trưởng.”
Thời Sênh giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Mộ Lí nhìn cô mấy giây, cúi đầu hôn lên trán cô, “Cẩn thận một chút.”
Thời Sênh không hài lòng, trực tiếp kéo hắn, hôn sâu một cái, sau đó nghênh ngang rời đi.
Mộ Lí bị hôn đến mặt đỏ bừng, hắn đứng ở phòng làm việc tản đi hơi nóng trên người, lúc này mới lắc đầu đi ra ngoài.


Thời Sênh đi vòng qua đám y tá, trèo lên tầng tám xem lũ khỉ gió kia.
Mới vừa đi vào đã ngửi được mùi máu tanh rất đậm, biểu cảm Thời Sênh khẽ biến, xong rồi!
Cô nhanh chóng xông về phòng nhốt những người kia, người bị cô trói lại đều chết hết, tất cả mọi người đều là bị cắt đứt cổ họng, chảy máu mà chết.
Thời Sênh đi vòng quanh thi thể hai vòng, biểu cảm càng ngày càng khó coi.
Thi thể bị xếp thành một vòng tròn, ở giữa có ba người, cơ thể ở tư thế cúi lạy, tất cả máu tươi đều trong hình tròn này.
Đây là một cái dấu hiệu đơn giản hoá.
Hoa nở giữa lồng giam, dùng máu tươi để tưới.
Cái tên thiểu năng Mộ Bạch đó!
Có ý cướp người với ông đây sao?
Hất bàn, có bản lĩnh thì tự mình đi đi!
Bình tĩnh!
Không thể vì thiểu năng mà tức giận được.
Hắn gϊếŧ những người này nhất định là để vu oan hãm hại, Thời Sênh kiểm tra hiện trường một lần, không tìm được chứng cứ có thể vu oan lên đầu mình, cô có chút mờ mịt, chẳng lẽ chỉ là để nói cho cô, hắn ở đây sao?
Không đúng, nhất định có chỗ nào không đúng.
Ánh mắt Thời Sênh rơi vào trên mấy thi thể kia, con ngươi chợt trợn to, cô nhanh chóng lui ra cửa.
“Oành…”
Toàn bộ tầng tám trong tiếng vang cực lớn, bị san thành bình địa, lạ ở chỗ, từ tầng bảy trở xuống đều không có bất kỳ tổn hại gì.
Thời Sênh rơi ở bãi cỏ phía sau, ngẩng đầu nhìn tầng lầu còn đang bốc khói, khóe miệng giật giật.
Thật là âm hiểm.
Đến cả thi thể cũng không buông tha.
“Tíc…”

Dưới chân Thời Sênh đột nhiên vang lên một tiếng tíc, người cô cứng đờ, xong chưa hả cái tên thiểu năng này!
Thời Sênh hít thở sâu một hơi, nhảy sang bên cạnh, một khắc sau thiết kiếm xuất hiện, đưa cô lao về hướng khác.
“Ầm!”
Chỗ vừa rồi cô đứng nổ tung, đó giống như cái mồi dẫn lửa, lấy nó làm trung tâm, tiếng nổ lan truyền khắp phía xa.
Thời Sênh để cho thiết kiếm lên cao, tránh những thứ nổ kia.
“Ngon lắm cái tên thiểu năng này.” Thời Sênh bày tỏ sự thán phục, bởi vì không biết cô sẽ chạy từ đâu, cho nên bày khắp 360 độ, chạy bên nào kết quả cũng như nhau.
Mộ Bạch khẳng định ở gần đây.
Thời Sênh nhanh chóng tuần sát bốn phía, nếu như là cô, sẽ trốn ở chỗ nào đây?
Mộ Bạch nhất định sẽ chiếu theo suy nghĩ của cô, cho nên…
Ánh mắt Thời Sênh cố định ở trên một toà công trình, đó là một cái toà nhà nhìn qua có chút cũ, bị che ở sau mấy cao ốc.

Nếu như không phải là cô ở trên không trung, căn bản là không thấy được.
Thời Sênh từ không trung qua đó, trực tiếp nhảy xuống nóc toà nhà kia.
Tầng chót giống như lâu năm không sửa sang, khắp nơi đều là rêu xanh cùng dụng cụ bỏ hoang, xây đắp qua loa, dáng vẻ lâu đời.
Đây chính là toà nhà thí nghiệm mà bác sĩ Trương kia nói.
Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Hôm nay để cho bản cô nương tới cứu vãn thế giới một lần.
[…] Mặc niệm cho người bên dưới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play