Một ý tá chết ở bệnh viện, ngày hôm sau Thời Sênh không nghe thấy chút phong thanh nào cả.

Những y tá, hộ lý kia đều giống như là không hay biết chuyện gì hết.
Xem ra những người này căn bản không biết có người chết rồi.
Sắp đến buổi trưa, Mộ Lí tới kiểm tra phòng, Thời Sênh vẫn nằm ở trên giường.
“Dậy.” Mộ Lí đứng ở mép giường, trên cao nhìn xuống.
Con ngươi Thời Sênh xoay tròn, nhìn ra phía sau hắn, “Trẫm không muốn nhìn đám điêu dân này.”
Đám y tá điêu dân: “…” Bọn họ làm sao lại thành điêu dân rồi.
Mộ Lí bình tĩnh nhìn Thời Sênh mấy giây, quay đầu dặn dò, “Mấy người ra ngoài trước đi.”
Mộ Lí ở trước mặt người ngoài, biểu hiện vô cùng nho nhã ôn hòa, những cẩn thận nghe giọng của hắn, sẽ phát hiện không có chút ấm áp nào.
Người của Mộ Lí lui ra ngoài, Thời Sênh mới đưa tay ra, “Kéo tôi cái.”
Mộ Lí dễ tính giơ tay kéo cô, “An Khởi, cô suy nghĩ một chút, tôi đưa cô rời khỏi chỗ này.”
“Tôi có bệnh, tại sao phải rời đi.”
Mộ Lí thu tay lại, đút vào trong túi, nói từng chữ: “Cô khỏi rồi.”
“Tại sao anh lại muốn đưa tôi đi?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, “Tôi làm trở ngại đến kế hoạch của anh sao?”
Mộ Lí yên lặng không đáp.
Hắn chuyển tầm mắt đến chỗ khác, “Ba ngày sau, tôi đưa cô rời đi.”
Vừa rồi là hỏi, vậy bây giờ chính là kết luận.
“Bác sĩ Mộ, tối hôm qua tôi là nhân chứng, anh dám làm bậy, tôi sẽ nói chuyện đó cho cảnh sát.”

Mộ Lí liếc cô một cái, “Bọn họ sẽ không tin tưởng cô.”
Thời Sênh nhướng mi mắt, cười ra tiếng, “Ngại quá, tôi đã sao lưu camera rồi.”
Mộ Lí: “…”
Mặc dù đoán được là cô, nhưng lúc thật sự nghe được, đáy lòng Mộ Lí vẫn rất bất ngờ.
“Bác sĩ Mộ, anh có chuyện anh phải làm, tôi cũng có chuyện tôi phải làm.

Ở trong bệnh viện này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế nào?” Thời Sênh dừng một chút.
Mộ Lí nhướng mày, “Còn có chuyện khác sao?”
Thời Sênh nửa quỳ ở trên giường, hai tay chống vai Mộ Lí, lúc hắn đang nghi ngờ, cô chợt cúi đầu hôn.
Mùi thơm của thiếu nữ hòa lẫn mùi vị nước khử trùng, dòng nước từ giữa răng môi chảy vào hắn miệng, hơi thở quen thuộc nổ tung.
Con ngươi Mộ Lí khẽ trợn to, trái tim sợ hãi, khiến cho hắn có chút khó chịu, giống như không thở nổi.
Hắn hít sâu một hơi, hút toàn bộ dưỡng khí trong miệng Thời Sênh, tim mới được xoa dịu.
Mộ Lí chợt lui về phía sau một bước, Thời Sênh mất đi điểm tựa, trực tiếp từ trên giường ngã xuống.
Thời Sênh ngã xuống đất, sắc mặt đen xì bò dậy, “Có bệnh à!”
Đột nhiên lui lại, ông đây ngã xảy ra vấn đề gì anh bồi thường nổi sao?
Mộ Lí vẫn đang lui lại, nhìn có chút hoảng hốt, giống như Thời Sênh làm gì hắn rồi.

Thời Sênh liếc một cái, “Mới hôn một cái, anh đã phản ứng lớn như vậy làm gì? Chưa từng bị người ta hôn à?”
Yết hầu Mộ Lí lên xuống hai cái, có chút tái nhợt giật giật môi, “Chưa.”
Sau đó hắn chợt kéo cửa phòng bệnh ra, sải bước rời đi.
Thời Sênh: “….”
Tình huống gì đây?
Hắn trước đây không phải còn cản đao cho bản cô nương sao?
Chẳng lẽ không phải là vì thầm thích bản cô nương sao?
Thời Sênh hoàn toàn không hiểu nổi sáo lộ của Mộ Lí.
Nghĩ lại thì, lần này nàng dâu nhà mình lại là một tên biếи ŧɦái, cô càng thấy nghẹn ngực.
Không được, phải phân tích kỹ, không muốn biếи ŧɦái, cô không thích biếи ŧɦái.
Nàng dâu nhà cô phải đáng yêu cơ.

Ngoài cửa, Mộ Lí đứng dán vào chân tường, tim đập thùng thùng dường như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn khẽ thở dốc, trong đầu quanh quẩn toàn là hình ảnh cô vừa rồi hôn mình, trên môi dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cô.
Đó là cảm giác gì?
Mộ Lí không biết.
Hắn lớn đầu vậy rồi, lần đầu tiên có cảm giác như vậy.

“Bác sĩ Mộ? Anh không sao chứ?”
Mộ Lí nhấp môi, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, lại vội vàng buông ra, xoay người đi đến một phòng bệnh khác, “Không sao, tiếp tục.”
Y tá: “…” Bên đó vừa kiểm tra rồi mà bác sĩ Mộ, tiếp tục cái gì chứ?
Y tá ở phía sau kêu mấy tiếng, Mộ Lí mới lấy lại tinh thần, có chút không có tâm trạng hỏi y tá, “Cái gì?”
Y tá thận trọng hỏi: “Bác sĩ Mộ, anh có chỗ nào không thoải mái à?”
Hắn không thoải mái, tim không thoải mái, rất khó chịu, tần suất đập nhanh vẫn không ngừng.
Nhưng thứ càng làm cho hắn không thoải mái là người phụ nữ trong phòng bệnh kia.
“Không sao.” Mộ Lí đè những ưu tư kỳ quái kia xuống đáy lòng, “Tiếp tục.”
Y tá thấy Mộ Lí còn định đi về phía trước, vội vàng lên tiếng, “Bác sĩ Mộ, chúng ta vừa rồi là từ bên kia tới…”
Mộ Lí nhìn trước mặt, sau đó trấn định xoay người, không nói một lời đi về.

Lúc đi ngang qua phòng bệnh Thời Sênh, hắn ghé mắt nhìn một cái, phòng trống không, không thấy ai.
Hắn đè tầm mắt xuống, nhanh chóng rời khỏi cửa phòng bệnh.
Thời Sênh liên tiếp hai ngày đều không thấy Mộ Lí, kiểm tra phòng đều là y tá trưởng làm.

Thời Sênh hỏi cô ta Mộ Lí đi đâu rồi, y tá trưởng không nói lời nào.

Sau đó Thời Sênh náo loạn một trận, y tá trưởng không giải quyết được Thời Sênh “phát bệnh”, chỉ có thể đi mời Mộ Lí.
Mộ Lí sắc mặt không tốt được mời tới, hắn liếc mắt nhìn phòng bệnh, đứng thật xa, “Làm sao thế?”
“Muốn gặp anh, còn phải ép ông đây phát điên, bác sĩ Mộ thật là cao giá.” Thời Sênh chân không đứng trên mặt đất, bên cạnh đồ rơi lả tả, lộn xộn.
Mộ Lí nhíu mày lại, cô tức giận rồi.
Mộ Lí cũng không biết tại sao mình lại có cái suy nghĩ như vậy.
Hắn rũ mắt xuống, “Tôi rất bận.”
Thời Sênh mi mắt lạnh lùng, “Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, tại sao phải kêu tôi rời khỏi chỗ này.”
Mộ Lí đút tay đang để bên ngoài vào túi quần, yên lặng hồi lâu, “… nhận sự uỷ thác.”

Thời Sênh: “…” Đã bảo là cái tên thiểu năng này làm sao có thể chủ động như vậy được.
“Ai?” Bên ngoài vẫn còn có người nghĩ đến nguyên chủ?
“Cô rời khỏi chỗ này, tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Nếu tôi không đi thì sao?” Nguyện vọng cuối cùng của nguyên chủ là rời khỏi chỗ này, nhưng cô vẫn còn hai nhiệm vụ chưa làm xong.
Cái tên thiểu năng này cũng còn chưa giải quyết xong, rời đi cái con khỉ ấy!
Mộ Lí nhấp môi, “Vậy tôi sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt đưa cô rời đi.”
Thời Sênh nhướng mi, “Đặc biệt? Anh còn muốn bắt cóc tôi sao?”
Nàng dâu nhà mình lợi hại ghê, ý nghĩ nguy hiểm như vậy cũng dám có, đúng là ba ngày không đánh thì nhà tốt cũng bị dỡ ngói mà!
“An Khởi… nơi này rất nguy hiểm.”
Thời Sênh khẽ hất cằm, giọng hung hăng càn quấy vô cùng, “Vậy thì làm sao.”
Cô mà sợ những người đó sao?
Mộ Lí đi ra cửa, “Cô suy nghĩ đi.”
“Chuyện của tôi còn chưa xong, tôi sẽ không rời đi.” Bản cô nương là một tay chơi chuyên nghiệp đó.
Mộ Lí dừng một chút, kéo cửa đi ra ngoài, chỉ chừa cho Thời Sênh một cái bóng lưng.
[Nói bậy.] Trước đây cô nói không làm liền không làm, câu này cô không biết ngại mà nói ra, biết xấu hổ không vậy?
Thời Sênh hừ hừ, “Cần thể diện làm gì? Có ăn được đâu!”
[…] Ta lại không cãi lại được rồi.
#Ký chủ nhà ta luôn refresh offline, làm sao đây, gấp lắm, online đợi#

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play