Thời Sênh nghe ngóng tình hình tầng tám.
Tầng tám giống như một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có internet, không có camera, ra vào rất nghiêm ngặt.
Thời Sênh nằm vùng ở cầu thang nửa ngày cũng không thấy có người từ phía trên đi xuống.
“An Khởi, bác sĩ Mộ tới kiểm tra phòng rồi.” Đặng Quân đứng ở xa kêu Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn về phía phòng bệnh của mình, hai tay Mộ Lí đút ở trong túi áo khoác dài màu trắng, phía sau đi theo mấy y tá nhỏ, oai phong vô cùng.
Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, môi không có nửa điểm huyết sắc, vải xô trên đầu đã tháo rồi, đeo kính, lại là một tên mặt người dạ thú.
Thời Sênh từ thang gác trở về phòng bệnh, Mộ Lí theo cô đi vào.
“Cạch.” Cửa phòng khóa lại.
Thời Sênh quay đầu nhìn Mộ Lí.
Mộ Lí dựa vào cửa, xuyên qua mắt kính, nhìn thẳng cô, “An Khởi, đừng tới gần tầng tám.”
Manh mối nhiệm vụ phụ tuyến ở trên người Mộ Lí…
“Tầng tám có cái gì?”
Mộ Lí đẩy gọng kính, mắt kính phản chiếu ánh sáng, che lấy biểu cảm thoáng lóe lên của hắn, “Là địa ngục.”
Thời Sênh: “…” Ta thấy bác sĩ này khả năng cần chữa trị.
Thời Sênh đảo con ngươi, “Là thí nghiệm không được lộ ra hay là **** nghiên cứu?”
Dựa theo sáo lộ*, cũng chỉ có những thứ này.
* Sáo lộ – 套路: Nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương.
Sắc mặt Mộ Lí không có thay đổi gì, hắn cầm bút ra bắt đầu ghi chép, một chữ đều không hỏi, viết xong liền đi.
Thời Sênh: “…” Tên biếи ŧɦái này có bệnh gì thế?
…
Thời Sênh trong lúc nói chuyện phiếm với hộ lý lại có thêm được chút thông tin, tầng tám và tầng bảy bị phong bế kín, chỉ có thể dùng thang máy từ tầng hầm dưới đất đi lên.
Mà thang máy của tầng hầm dưới đất cần dấu vân tay mới mở được, người không được nhập dấu vân tay, căn bản không đi lên tầng tám được.
Bên ngoài nói là phòng ngừa bệnh nhân chạy ra làm hại người.
Tầng tám vốn là chỗ của bệnh nhân đặc biệt nguy hiểm, cũng không có ai cảm thấy không đúng.
Làm chặt chẽ như vậy, nhất định là đang giở trò gì đó không thể trông thấy.
Chu Ninh sau đó lại tới tìm Thời Sênh một lần, vẫn là vì vụ án moi tim, cũng để dò xét ý cô.
Nhưng hắn bị Thời Sênh hai ba câu chặn cho đành quay về.
Vụ án moi tim cũng xảy ra ở bên ngoài, cũng chính là nói, không phải người của bệnh viện tâm thần làm, người chết ở bệnh viện kia chỉ là một người bị hại.
Trên thế giới này, án mạng nhiều không đếm xuể, Thời Sênh không có hứng thú đi chú ý những tên biếи ŧɦái điên cuồng gϊếŧ người kia.
Cô đang nghĩ cách lên tầng tám.
Cô phải đi xác nhận một chút người đàn ông kia có phải là Phượng Từ hay không.
Thời Sênh chờ đến tối, từ cửa sổ nhảy ra, giẫm lên thiết kiếm bay một vòng quanh tầng tám, tìm được một góc, mở lan can sắt nhảy vào.
Tầng tám rất tối, gần như không thấy được năm ngón tay, kết cấu không khác biệt lắm so với bên dưới, đều là một gian nối tiếp một gian.
Thời Sênh nhìn bốn phía, đi về phía trước, cô không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
Toàn bộ tầng tám yên tĩnh không tiếng động.
Tất cả các phòng đều không mở ra, loại cửa này là đặc chế, rõ ràng không giống tầng cô ở kia.
Thời Sênh đang định tiếp tục đi về phía trước, căn phòng phía cuối đột nhiên bị người mở ra, nguồn sáng chậm rãi khuếch tán.
Thời Sênh còn chưa kịp ẩn nấp, cổ tay bị kéo, bị người lôi vào trong bóng tối bên cạnh, người nọ che miệng cô, “Suỵt.”
“Phản ứng lần này hơi lớn, giảm lượng chút…”
“Vâng.”
“Người ở phòng số 7 thế nào rồi?”
“Không vấn đề gì, đã có thể xuống giường.”
“Ừ…”
Tiếng nói dần dần yếu đi, đóng cửa, nguồn sáng biến mất, hành lang khôi phục sự yên tĩnh.
Người đè Thời Sênh nhìn hành lang một cái.
Chắc chắn người đều đi rồi, hắn mới rút về, hạ thấp giọng quát, “Không phải tôi đã bảo cô đừng tới gần tầng tám sao?”
Thời Sênh đẩy tay hắn ra, “Cần anh quản à.”
Mộ Lí ở trong bóng tối chăm chú nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Đi theo tôi.”
“Tôi còn có việc.”
Thời Sênh đẩy Mộ Lí đi ra ngoài.
Mộ Lí nhìn quanh trái phải một chút, đuổi theo cô, “Cô lên đây làm gì?”
“Liên quan gì đến anh.”
Mộ Lí lần nữa níu Thời Sênh lại, hắn còn chưa lên tiếng, Thời Sênh đã đạp tới.
Hai người ở trên con đường chật hẹp ra tay với nhau.
Thân thủ Mộ Lí không tệ, không gian chỉ có như vậy, hai người qua lại mấy chiêu, đều chưa phân ra thắng bại.
“Ai thế?” Tiếng quát mắng đột nhiên từ phía sau vang lên.
Mộ Lí đột nhiên từ bỏ chống cự, xoay người chắn ở trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh nghe được có tiếng đồ đánh vào thân thể.
“Có người đột nhập vào, nhanh tới tiếp viện.”
Mộ Lí kéo Thời Sênh chạy hướng khác.
Người phía sau không ngừng theo sát, đạn từ trong súng giảm thanh bắn ra, bắn vào bốn phía hành lang, chói tai dị thường.
Mộ Lí dẫn Thời Sênh trốn vào một ống thông gió, người đuổi bọn họ từ dưới chạy qua.
Mộ Lí chắc chắn hắn đi rồi, lúc này mới di chuyển về phía trước.
Thời Sênh một chút cũng không muốn ở nơi không gian chật hẹp này, vừa rồi cô bị người đàn ông này kéo chạy, hoàn toàn là do bị hành động đột nhiên che trước mặt của hắn làm cho mơ hồ.
“Đi theo.” Mộ Lí có vẻ nhận ra người phía sau không đi theo, quay đầu kêu một tiếng.
Thời Sênh bĩu bĩu môi, ai muốn cùng anh trèo lên lỗ thông gió hả!
Người cao cao tại thượng như bản cô nương đây, làm sao có thể trèo lên thứ này được!
Nhảy cửa sổ còn tốt hơn cái này!
Thực lực cự tuyệt.
Thời Sênh từ chỗ thông gió ban nãy nhảy xuống.
Đúng lúc gặp người kia trở về, cô liền rút kiếm đánh hai phát khiến đối phương ngã lăn ra.
Mộ Lí từ phía trên nhảy xuống, nguồn sáng khiến cho mắt hắn có chút không thích ứng, chờ mở ra, thấy vết máu bên hông mình, sắc mặt hắn lập tức trắng nhợt, người lảo đảo, ngã xuống đất.
Thời Sênh mới vừa nhặt cây súng lên, thì thấy Mộ Lí ngã xuống đất.
Thời Sênh: “…”
Thân là biếи ŧɦái mà anh lại yếu đuối như thế có ổn không vậy?
“Lộc cộc…” Có người tới.
Người đầu kia xuất hiện rất nhanh, ánh đèn pin trực tiếp chiếu vào trên người Thời Sênh, “Không phải người của chúng ta, diệt khẩu.”
Gần như cùng lúc với tiếng nói, đạn của đối phương nhanh chóng bắn tới.
Thời Sênh dùng thiết kiếm ngăn đạn, người nhanh chóng lướt qua bên kia.
Đạn bắn vào thiết kiếm, đinh đinh đang đang kêu lên.
Đám người đối diện mặt mũi lơ ngơ.
“Cái gì…” Sao lại có người có thể ngăn được đạn chứ, “Đánh chết ả!”
Tất cả mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm, không đánh chết được cô ta, thì người chết sẽ là bọn họ.
Đạn đối với Thời Sênh hoàn toàn vô dụng, không phải không bắn trúng, mà là bắn vào thiết kiếm.
Trong bóng tối tia lửa bắn ra bốn phía, bọn họ thấy có bóng đen lướt qua bọn họ, hàn quang chợt hiện, phóng đại vô hạn ở trong con ngươi bọn họ.
Cái chết tới rồi.
Thanh âm chợt ngừng.
“Mẹ nó thiểu năng còn muốn hại chết ông đây.” Thời Sênh dùng thiết kiếm chống xuống đất, lẩm bẩm chửi nhỏ mấy câu.
Đến lúc cô quay đầu nhìn Mộ Lí, Mộ Lí vừa rồi còn nằm dưới đất giờ lại không thấy đâu nữa.
Thời Sênh: “…” Hắn biết thuật độn thổ sao?
Không hổ là biếи ŧɦái a!
Thời Sênh tìm một vòng, không thấy Mộ Lí, lại gặp phải một nhóm người đi lên, một lời không nói liền đánh nhau với bọn họ.
Tầng tám chỉ nhốt mấy người, còn lại thứ gì cũng không có.
Những người đó nhìn qua cũng không có chỗ nào kỳ quái… ừm, ngủ như chết.
Cô ở bên ngoài đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, đám người này lại chả có ai tỉnh dậy.
Cô cũng không tìm được người đàn ông lần trước gặp.
Hắn không ở nơi này…
Tầng tám có thang máy trực tiếp tới tầng hầm, bị chuyển đi cô khẳng định không biết, vậy là cô đi một chuyến vô ích rồi?
Tức quá à!
Lãng phí nhiều thời gian của bản cô nương như vậy.
Về đi ngủ.