“Ông, hôm nay cháu thi được hạng nhất đấy.”
“Thật không? Để ông xem… Ừ, không tệ…”
Vừa đi vào biệt thự đã nghe thấy giọng của Ngôn Tung, Ngôn Luật cúi đầu đi vào.
“Tiểu Luật.” Giọng của ông nội đột nhiên vang lên, Ngôn Luật chỉ có thể tiến về phía bên đó.
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng chào một câu, “Ông.”
Ba hắn cũng đang ngồi ở phòng khách, vừa nhìn thấy hắn cả thân bẩn thỉu thì quát lên, “Sao lại thế này? Còn về với cái bộ dạng này, tao cho mày đi học là để học tập chứ không phải cho mày đánh nhau.”
Ngôn Luật đứng đó, cúi đầu, tóc xõa xuống che đi cảm xúc trong mắt hắn, những chuyện này hắn đã trải qua nhiều rồi, chẳng có gì đáng để ý cả.
Ánh mắt hắn nhìn tới Ngôn Tung, nó ôm bài thi, ngồi bên cạnh cười đểu đầy đắc ý.
Không cần nghĩ cũng biết trong đầu nó đang nghĩ gì.
“Nói chuyện, câm rồi à?” Ba hắn cực tức giận.
“Nói cái gì?”Ngôn Luật ngẩng đầu lên.
Ba hắn giơ tay tát lên mặt hắn một cái thật kêu, toàn bộ không gian đều an tĩnh lại.
Âm thanh quát tháo lại vang lên, “Mày nhìn xem giờ mày đang có cái bộ dạng gì? Em trai mày bao nhiêu lần thi cử đứng hạn nhất, còn mày thì sao? Cả ngày chẳng khác nào tên côn đồ, bảng điểm của mày đâu?”
“Ném rồi.”
Ông Ngôn tức giận tới đỏ mặt tía tai, “Tiểu Tung, lần này nó thi được bao nhiêu điểm.”
“Anh ấy không tham gia thi.” Ngôn Tung trả lời với vẻ mặt ngoan ngoãn.
Ngôn Luật lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Ở nhà, Ngôn Tung vĩnh viễn đều có bộ dáng con ngoan trò giỏi.
Nhưng bọn họ nào có biết, nó ở bên ngoài làm những chuyện gì?
Ngôn Luật nghĩ tới đây thì thấy rất buồn cười.
Nghe Ngôn Tung nói vậy, ông Ngôn rất tức giận, “Tại sao không tham gia thi?”
Ngôn Luật im lặng không nói gì, trên mặt vừa đau vừa rát, hắn lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, sự lạnh lẽo phát ra từ tận trong xương cốt.
Thái độ của Ngôn Luật khiến ông Ngôn nổi trận lôi đình, ông nội hắn liền ngăn ba hắn lại, trầm mặt quát, “Nó cũng là con trai của mày.”
“Nó thì…” Đối diện với ánh mắt của ông nội, ba hắn chỉ có thể câm miệng.
Ông ta trừng mắt với Ngôn Luật một cái rồi quay đầu nhìn Ngôn Tung, thái độ rất hiền hòa, “Tiểu Tung, tới thư phòng với ba.”
Ngôn Tung ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi theo ông ta, lúc đi ngang qua Ngôn Luật còn nhìn hắn bằng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Ngôn Luật coi như không thấy.
Trong phòng khách chỉ còn Ngôn Luật và ông nội.
Ông nội không nói gì, chỉ nhìn hắn hồi lâu rồi dẫn người đi.
Lúc đó, Ngôn Luật nghĩ, không biết có phải ông đã thất vọng về hắn không?
Hắn đứng lặng trong phòng khách rất lâu, lâu tới mức hai chân mỏi nhừ, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra câu trả lời.
…
Biến cố chân chính phát sinh vào ngày đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội.
Mấy năm nay, người duy nhất còn quan tâm tới hắn cũng chỉ có ông nội, mặc dù cũng chỉ thỉnh thoảng…
Hắn chọn cho ông nội một món quà, chuẩn bị đưa tặng cho ông vào ngày mừng thọ.
Đến lúc tiệc mừng thọ bắt đầu, hắn lại phát hiện quà tặng biến mất.
Hắn tìm khắp nơi cũng không thấy, đúng lúc này, Ngôn Tung lấy quà ra, vừa đúng chính là món quà mà hắn đã chuẩn bị.
Hắn không nổi giận tại chỗ, mặc kệ Ngôn Tung châm chọc mỉa mai, chờ đến khi yến hội tàn cuộc rồi, Ngôn Luật mới hẹn Ngôn Tung ra bể bơi ở sau nhà.
Hắn vốn chỉ muốn đánh Ngôn Tung một trận, lúc hai người đánh nhau, Ngôn Tung đẩy hắn xuống bể bơi, còn muốn dìm chết hắn.
Sau đó, Ngôn Tung chết.
Người đàn bà kia bắt hắn đền mạng, ba hắn thì không nói gì, trước tiên đánh cho hắn một trận, đó là lần đầu tiên hắn đánh trả ba mình.
Hắn đã chịu đựng đủ rồi.
Cuối cùng, hắn không bị đưa vào cục cảnh sát, là ông nội bảo vệ hắn.
Nhưng từ đó, hắn không còn quan hệ gì với Ngôn gia nữa, hắn bị đuổi khỏi Ngôn gia.
“Ông cũng không tin con?” Thiếu niên đứng trong mưa lớn, cả người ướt đẫm, hắn ngăn chiếc xe lại, cố chấp hỏi lão nhân ở bên trong.
Màn mưa làm hắn không nhìn rõ mặt ông ấy, chỉ nhớ rõ ông ấy đã nói với hắn rằng:
“Rời khỏi đây, đừng bao giờ quay lại nữa.”
Hắn đi, theo sắp xếp của ông nội, sống ở nước ngoài nhiều năm, nhưng hắn vẫn luôn muốn quay về.
Không biết tại sao, như thể có gì đó chỉ dẫn và thôi thúc hắn trở về.
Hắn về trong yên lặng, ở bên ngoài du đãng đã lâu, hắn cũng không biết mình đang tìm cái gì, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, hắn nhất định phải tìm thấy thứ đó.
Lần nữa gặp lại cô ấy là ở cổng trường Anh Lan, cô ấy đứng ở cổng trường, nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn, không biết đang nhìn gì.
Đến tận khi trời tối, cô ấy mới rời đi, Ngôn Luật đi theo suốt một đường.
Sau đó biết cô ấy đang tìm việc nhưng chưa tìm được.
Ngôn Luật nghĩ cách giúp cô ấy có được một lá thư mời của trường Anh Lan.
Cửa thứ nhất vào Anh Lan chính là có một lá thư mời, chỉ có người nào nhận được thư mời này thì mới có tư cách vào đây.
Lúc đó, Ngôn Luật cũng không nghĩ rằng cô ấy sẽ nhận lời.
Tại thời điểm đó, Ngôn Luật không cảm thấy cô ấy có gì khác biệt, hắn giúp cô một lần coi như trả lại ân tình năm đó cô ấy đưa hắn tới phòng khám.
Cô ấy có thể tiến vào Anh Lan, đó là do cô ấy có năng lực.
Cho nên, sau đó Ngôn Luật không để ý tới cô nữa.
Nhưng sau lần ở trên sân thượng đó, Ngôn Luật biết, thứ mình muốn tìm đã tìm được rồi.
Rõ ràng cùng là một người nhưng lại cho hắn cảm giác hoàn toàn khác.
Cô ấy như ánh sáng, hấp dẫn hắn, khiến hắn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Kỳ thật, ngày đó cửa lên sân thượng có thể mở ra, nhưng sau khi cô ấy đi, hắn lên phá hỏng cửa luôn.
Không vì sao cả, chỉ muốn dạy dỗ đám người đã bắt nạt cô ấy một chút.
Sau đó, Ngôn Luật dọn vào ký túc cô ở, lần đầu tiên chính thức gặp mặt, hắn rõ ràng cảm giác được cô ấy có sát ý với mình.
Sau đó, hắn lại không cảm thấy nữa, ngược lại còn có một cảm xúc không quá rõ ràng.
Hình như cô đang quan sát hắn không hề kiêng nể, như thể đang cân nhắc điều gì ấy.
Hắn thích ánh mắt cô lúc nhìn hắn.
Nhưng đôi khi, hắn lại có cảm giác mình ở cách cô rất xa, giống như cách xa ngàn núi ngàn rừng, rất không chân thật.
Ngôn Luật không thích điều đó, hắn muốn có được cô, triệt để có được.
Cô ấy nói thích người đáng yêu, biết nghe lời.
Đáng yêu thì hắn không thể vì rốt cuộc thì đã lớn lắm rồi, nhưng nghe lời thì hắn có thể làm được.
Cô ấy thích, vậy thì hắn làm.
Lần đó, lúc hôn cô, Ngôn Luật khẩn trương khủng khϊếp, nhưng hắn vẫn làm.
Sau lần đó, hắn cảm thấy cô ấy không còn phòng bị hắn nữa, tuy rằng… vẫn cứ đánh hắn như trước, nhưng đánh xong, cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh hắn chứ không bỏ đi.
Cô ấy biết thứ mà hắn không thích ăn, tối sẽ chờ hắn về rồi mới đi ngủ, thỉnh thoảng lại cười với hắn, nụ cười hắn chưa từng nhìn thấy từ lúc tới gần cô.
Rất dịu dàng.
Dịu dàng tới mức làm hắn muốn sa vào trong đó, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
“Cậu thu hồi hết móng vuốt ở trước mặt tôi là tốt rồi, nhưng tôi không hy vọng cậu cũng thế với người bên ngoài.”
“Tương lai của em, chỉ có anh.”
“Em sẽ luôn ở bên anh.”
Nếu cô ấy thích, hắn sẽ cho cô.
Anh tình nguyện thu lại mọi bén nhọn, sống dưới sự bao bọc của em.
Ngôn Luật.