Học kỳ mới, Thời Sênh không tiếp tục dạy lớp cũ nữa mà dạy học sinh mới vào.
Đám học sinh mới vào đều là những kẻ kiệt ngạo khó thuần, không phục sự quản giáo, cuối cùng sau khi bị Thời Sênh dạy dỗ mấy lần liền lập tức ngoan ngoãn luôn.
Lăng Hủ vẫn là ngôi sao của trường đại học, quan hệ của hắn và Y Cẩn vẫn duy trì không mặn, không nhạt.
Cũng ngoan ngoãn hơn, không tới tìm Thời Sênh gây phiền phức nữa.
Năm thứ ba, Lăng Hủ và Y Cẩn xảy ra quan hệ, Y Cẩn còn có thai.
Người ta đã có thai rồi, nhà họ Lăng cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ có thể bắt Lăng Hủ cưới Y Cẩn.
Sau hôn lễ, Y Cẩn và Lăng Hủ đều ra nước ngoài.
Nhưng không bao lâu sau, Thời Sênh nghe tin rằng Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ nối lại tình xưa, bị Y Cẩn phát hiện.
Dưới cơn giận dữ, Y Cẩn đã muốn cùng đồng quy vu tận với Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Lúc hai người phát sinh tranh chấp, Mộ Dung Tiểu Tiểu dùng dao đâm Y Cẩn, Y Cẩn không mất mạng nhưng mất con, hơn nữa về sau cũng không thể mang thai được.
Sau khi thương thế của Y Cẩn lành lại thì như đổi thành một người khác, chẳng những chủ động ly hôn mà còn không truy cứu trách nhiệm của Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Y Cẩn rời khỏi Lăng Hủ, sống một mình, đại khái qua hai tháng sau, Mộ Dung Tiểu Tiểu gặp lại Y Cẩn toàn thân chật vật.
Mộ Dung Tiểu Thiểu thấy Y Cẩn nhếch nhác như thế thì tâm thánh mẫu nổi lên, đưa Y Cẩn về nhà.
Y Cẩn kể khổ với Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa nghe liền tự trách mình, thế là cho Y Cẩn ở lại nhà mình luôn.
Y Cẩn lợi dụng sự đồng tình của Mộ Dung Tiểu Tiểu, bức Âu Vũ Thần bỏ đi, lại thiết kế hãm hại công ty của Mộ Dung gia.
Y Cẩn hạ một nước cờ rất lớn, lúc đó quan hệ giữa Lăng Hủ và Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn đang rất căng thẳng, hai bên không tin tưởng lẫn nhau, Y Cẩn tranh thủ lúc bọn họ không chú ý liền thêm mắm dặm muối, hai người trở mặt với nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Sau đó, Lăng gia gặp nguy cơ, Y Cẩn giăng lưới lâu như thế, lúc này liền thu hoạch.
Mộ Dung gia ốc không mang nổi mình ốc nên chẳng hề giúp Lăng Hủ được, nhưng Y Cẩn có thể.
Y Cẩn và Lăng Hủ hợp lại, Doãn gia giúp Lăng gia vượt qua nguy cơ.
Lúc này, Mộ Dung gia cũng coi như xong đời.
Y Cẩn còn giả bộ rộng lượng đón Mộ Dung Tiểu Tiểu về nhà, để cô ta sống dưới mí mắt của Lăng Hủ, lại bố trí cho Lăng Hủ nhìn hoặc nghe thấy một số tin tức, tình huống không hay ho, vì thế hai người từ không tin nhau trở thành thù luôn.
Thế nên, lúc Y Cẩn đưa ra ý định muốn Mộ Dung Tiểu Tiểu mang thai giúp, Lăng Hủ đáp ứng không hề nghĩ ngợi.
Lúc trước, Mộ Dung Tiểu Tiểu làm Y Cẩn mất đi cơ hội làm mẹ, sao Y Cẩn có thể bỏ qua cho cô ta được cơ chứ.
Sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu sinh con, Y Cẩn lại thiết kế để Lăng Hủ nhìn thấy cô ta lên giường với Âu Vũ Thần, mâu thuẫn hoàn toàn bùng nổ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu đổ hết mọi sai lầm lên đầu Âu Vũ Thần, Âu Vũ Thần không chịu đựng nổi một Mộ Dung Tiểu Tiểu đã thay đổi nên từ bỏ cô ta, một mình trở về nước.
Mộ Dung Tiểu Tiểu sau đó bị định tội cố ý đả thương người khác, bị phạt tù.
Thời Sênh nghe xong tất cả những chuyện này, cảm giác như mình đã bỏ qua rất nhiều kịch hay.
Nữ phụ Y Cẩn kia thật trâu bò quá đi mất.
Có thể lăn lộn nữ chính thành cái dạng này.
Nữ chính thì thánh mẫu quá mức, lại không có nam chính bảo vệ, xảy ra chuyện cũng là điều đương nhiên.
Trước đây Y Cẩn đối xử với cô ta như thế mà cô ta còn có thể thông cảm cho đối phương được, thực không hiểu nổi mạch não của nhóm thánh mẫu.
…
“Cạch…”
Thời Sênh kỳ quái nhìn phòng khách quạnh quẽ không một bóng người.
Ngôn Luật phải về rồi mới đúng chứ.
“Ngôn Luật?”
Thời Sênh lên lầu tìm một vòng cũng không thấy người, hắn còn để di động ở nhà nữa.
Tên nhãi này đi đâu thế?
Thời Sênh đang định ra ngoài tìm thì cửa ký túc mở ra, Ngôn Luật từ ngoài đi vào, trên người ướt dầm dề, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.
Thời Sênh nhìn ra ngoài, mưa từ lúc nào vậy?
“Cô giáo…” Ngôn Luật buông đồ trong tay ra, nhìn về phía Thời Sênh.
“Có thể ôm anh một lúc được không?”
“Sao thế?”
“Nhớ em.”
Thời Sênh đi tới ôm lấy hắn.
Ngôn Luật vùi đầu vào hõm cổ cô, thân thể lạnh lẽo dán sát vào người cô, tham lam chiếm đoạt độ ấm từ thân thể cô.
“Ông ấy chết rồi.”
“Ừm?” Ai chết?
Một hồi lâu sau Thời Sênh mới hiểu ra, Ngôn Luật đang nói tới ông nội của hắn.
Nhiệt độ trên người Ngôn Luật càng lúc càng thấp, Thời Sênh sợ hắn bị cảm mạo nên vội vàng dìu hắn lên lầu, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Ngôn Luật tùy ý để cô đùa nghịch, đầu rũ xuống, mặt không một chút biểu tình nhìn sàn nhà chằm chặp.
Thời Sênh nhặt quần áo lên, định mang ra ngoài giặt thì Ngôn Luật đã túm lấy tay cô, “Cô, đừng đi.”
Thời Sênh thở dài, ném quần áo xuống sàn, lặng lẽ ôm lấy hắn.
Ngôn Luật thức trắng một đêm, Thời Sênh cũng ôm hắn suốt một đêm.
Hôm sau, Thời Sênh dẫn hắn ra cửa, Ngôn Luật đã khôi phục lại vẻ bình thường, “Cô giáo, chúng ta đi đâu?”
“Đi tham gia tang lễ.”
Ngôn Luật bước đi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không hề lên tiếng phản bác.
Đến biệt thự, trong ngoài toàn người là người, Thời Sênh dẫn Ngôn Luật xuyên qua đám người, đi tới bên ngoài linh đường.
“Đại thiếu gia…” Vệ sĩ nhìn thấy Ngôn Luật thì rất sửng sốt, còn có vẻ khó mà tin được.
Vệ sĩ còn chưa nói xong, bên trong có một người phụ nữ lao ra, hận ý trong mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Ngôn Luật, “Mày còn về làm gì? Tai nạn mày mang tới cho cả nhà này còn chưa đủ nhiều sao? Đuổi nó ra ngoài cho ta…”
Người phụ nữ giơ tay lên định đánh Ngôn Luật, Thời Sênh bắt lấy tay bà ta.
“Mày là ai?” Người phụ nữ ăn đau, đôi mắt đẹp trợn tròn, gương mặt méo mó, “Giỏi lắm, thằng nghiệp chướng này, còn dám dẫn người về giương oai, mày nghĩ đây là chỗ nào, năm đó tao không muốn lấy mạng mày, giờ mày còn dám quay về…”
Thời Sênh híp mắt, định ra tay, nhưng Ngôn Luật đã ngăn lại.
Hắn nhấc chân bước vào linh đường.
“Thằng nghiệp chướng kia, đứng lại cho tao, ai cho mày vào, các người còn không ngăn hắn lại cho tôi…”
Người phụ nữ ở sau gào thét, vệ sĩ bên cạnh tiến lên nói thầm hai câu, sắc mặt bà ta hơi biến đổi.
Bà ta oán hận trừng mắt nhìn Ngôn Luật một cái, sau đó bỏ đi.
Trong linh đường có không ít người, Ngôn Luật đi vào, sắc mặt một đám người đều rất kém cỏi.
Ở giữa linh đường có một bức di ảnh, ảnh chụp một ông lão mặt mày nghiêm túc, nhìn rất dọa người.
“Đây là ai?”
“Không quen, các anh có biết là ai không?”
“Đây là Đại thiếu gia của Ngôn gia? Không phải nói là mất tích rồi sao? Sao lại trở về rồi?”
“Không rõ lắm…”
“Hừm, đợi chút xem đi.”
Những người biết tình huống đều im miệng không nói, những người không biết đều nhìn Ngôn Luật và cô gái đứng bên cạnh hắn.
Cô quá mức đường hoàng, trong hoàn cảnh này mà vẫn làm người ta liếc mắt liền nhìn thấy luôn.
“Mày còn tới làm gì?” Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài tiến vào, người phụ nữ lúc nãy đi bên cạnh.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy phẫn nộ và một tia hận ý khó nén được.
Ngôn Luật không hề ngẩng đầu, chuyên chú nhìn chằm chằm di ảnh, giống như chưa từng nghe thấy ông ta nói gì.