Cốc chủ Yên Hồi Cốc tên là Yên Hồi Xuân.
Kỹ năng của hắn rất hợp với tên của hắn, làm nghề nghiệp bác sĩ chữa bệnh trị thương, trong giang hồ nổi danh thần y.
Hoặc có thể nói là, Cốc chủ mỗi đời của Yên Hồi Cốc đều là thần y.
Đây là một tổ chức thần y nối nghiệp nhiều đời.
Bây giờ tổ chức thần y này bị người ta tiêu diệt gọn…
Nối nghiệp kết thúc.
Thật đáng buồn.
Khi Thời Sênh đi ra, đúng lúc chạm mặt đám người đang đi vào cốc.
“Lâu Nguyệt?” Tại sao cô ta lại ở đây? Cô ta cũng đuổi theo Tư Không Phong nên đi đến đây sao?
Tầm mắt của mọi người nhanh chóng quét ra sau người cô ta, từ xa đã nhìn thấy một số thi thể đang nằm đó.
Sắc mặt mọi người biến đổi, lớn tiếng hét lớn, “Ngươi gϊếŧ người của Yên Hồi Cốc?”
“Này, nói lý lẽ đi chứ, khi ta đến đây chúng đã chết rồi.” Thời Sênh nổi giận, ông đây còn muốn tìm tên hung thủ đó để nói chuyện nhân sinh đây.
“Lâu Nguyệt ngươi chớ già mồm, tại sao ngươi lại gϊếŧ người của Yên Hồi Cốc?” Bị bắt gặp ngay tại trận mà cô ta vẫn còn dám chối cãi.
Thời Sênh trừng mắt nhìn người đang nói, “Ta đã nói là không phải ta làm.”
Tội nào cũng đều đổ lên đầu ông đây vậy.
Một lời không hợp liền bắt bản bảo bảo đi đổ vỏ, không gánh!
Lại có người hỏi: “Cốc chủ đang ở đâu?”
Thời Sênh hếch cằm lên hướng về hướng quảng trường, “Treo ở bên đó kìa.”

Treo…
Chết rồi?
“Ngươi còn nói không phải là do ngươi gϊếŧ.

Lâu Nguyệt tại sao ngươi lại táng tận lương tâm như vậy, gϊếŧ hết cả Yên Hồi Cốc.” Không chừa lại một ai, sau này họ bị mắc bệnh nan y khó chữa phải đi đâu tìm thần y đây?
“Ông đây không mù, chẳng lẽ không nhìn thấy hắn bị treo ở kia sao?” Một lũ thiểu năng.
Người của Yên Hồi Cốc chết chưa được bao lâu, cô ta lại đúng lúc có mặt ở đó, giá họa một cách hoàn mĩ không có một chỗ sơ hở…
Thời Sênh híp mắt lại, nhìn vào đám người đang phẫn nộ, “Tại sao các ngươi lại đến đây?”
“Lâu Nguyệt ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bọn ta.” Một kẻ trong số đó lại hét lớn.
Thời Sênh không hề yếu thế hét trả lại, “Gào cái ông nội nhà ngươi ấy, trả lời câu hỏi của ông trước đi.”
Mọi người: “…”
Còn kiêu căng hống hách hơn cả chúng ta là sao chứ?
Có lẽ là vì khí thế trên người Thời Sênh cũng hơi dọa người nên có người không chịu được trả lời, “Bọn ta đuổi theo Tư Không Phong đến đây.”
Nam chính đại nhân?
“Phí lời làm gì, bắt cô ta lại trước đã.”
Cho dù có phải là cô ta gϊếŧ người hay không, cứ bắt lấy cô ta sẽ không sai đâu, tay cô ta cũng chẳng sạch sẽ gì.
Haizzz, tại sao mấy người này lại không nói lý lẽ gì hết vậy.
Bản cô nương muốn nói chuyện tử tế với các ngươi, các ngươi lại cứ muốn động thủ.
Lúc bản cô nương muốn động thủ thì các ngươi lại cứ muốn động khẩu, thật đúng là có bệnh mà!

Thời Sênh rút Trì Minh Kiếm ra, vừa khua kiếm lên.

Người đầu tiên nhào đến đã bị kiếm khí quét bay, bay thẳng xuống bờ ruộng ở bên cạnh.
“Trì Minh Kiếm… đó là Trì Minh Kiếm…”
“Trì Minh Kiếm? Chẳng phải nó đang ở trong Đạp Tuyết sơn trang sao? Sao lại ở đây?”
“Đó có phải là Trì Minh Kiếm thật không?”
“Chưa từng thấy, nhưng có vài phần giống với trong lời đồn miêu tả…”
Người trong giang hồ đều khát khao có được những nhứ đồ chơi đánh nhau như vũ khí tuyệt thế, công pháp, kiếm pháp, bảo tàng…
Trì Minh Kiếm cũng được coi là vũ khí tuyệt thế, nhưng có thể vừa nhìn một cái mà đã nhận ra thì…
Thời Sênh nhìn về phía kẻ hét lên đầu tiên kia, tướng mạo là loại rất bình thường, dễ gặp trong đám đông.
Bị Thời Sênh nhìn chằm chằm, hắn không rõ có phải chột dạ hay không, vung tay hô lớn, “Cướp lấy nó!”
Tiếng hô này khiến cho tất cả mọi người còn đang nghi ngờ thật giả lập tức hoàn hồn, thấy những người bên cạnh đều bắt đầu xông về phía Thời Sênh, cũng vội vã chạy theo đám đông đi cướp.
Cho dù có phải là thật hay không, cướp trước đã rồi tính sau.
Khung cảnh có phần mất kiểm soát, tất cả mọi người đều vây đánh một mình Thời Sênh.

Cô dùng Trì Minh Kiếm có chút không thuận tay, thanh kiếm này quá nặng, hơn nữa lúc động kiếm cũng không đẹp trai, giống như tên hề vậy.
Thật không thể hiểu nổi người chế tạo kiếm nghĩ thế nào nữa.
Mắt nhìn Thời Sênh sắp giải quyết hết đám này, cmn ở lối ra lại có một đám người lao tới, thấy Thời Sênh đang đại khai sát giới, cũng mặc kệ ba bảy hai mốt gì đó, trực tiếp hô lên lao về phía Thời Sênh.
Toàn bộ sơn cốc đều bị chấn động bởi tiếng chém gϊếŧ.

Trước sau có đến ba bốn nhóm người, Thời Sênh giống như một BOSS lớn, đợi những người chơi này đến đánh gϊếŧ.
Kết cục cuối cùng tất nhiên là bị BOSS đánh lui.
Bây giờ nếu còn nói không có âm mưu thì tên của cô sẽ viết ngược lại.
Nam chính đại nhân IQ đang online đáng sợ quá.
Lật bàn, bản cô nương chỉ muốn NPC thiểu năng có IQ không online thôi, kiếm một tên thông minh đến đây làm cái lông gì chứ!
Cực lực từ chối chơi trò âm mưu.
Ông đây không chơi nữa.
Đi về tìm vợ an ủi cho đỡ sợ.
Thời Sênh kéo Trì Minh Kiếm rời đi, cả sơn cốc chìm vào sự chết chóc tĩnh lặng, không biết đã qua bao lâu, một bóng người xuất hiện trước đống thi thể chất thành núi trong sơn cốc.
Hắn trầm mặt nhìn một lượt đống thi thể chất trên mặt đất, gần như đều là một chiêu mất mạng…
Thực lực của cô ta quả thực thâm sâu khó lường.

Tin tức Lâu Nguyệt gϊếŧ hết Yên Hồi Cốc, còn gϊếŧ cả không ít người trong giang hồ lập tức nhảy lên trang đầu, trở thành đề tài nóng hổi nhất được bàn luận sau bữa trà chiều của người trong giang hồ.
Tư Không Phong đang bị truy sát đến không thở ra hơi sau khi xảy ra chuyện này thì đã có thêm một người bạn đồng cam cộng khổ.
Thời Sênh trở về Khiên Vũ Các, cô chạy thẳng đến lầu các của Kỳ Ám.
Trên người Thời Sênh dính không ít máu, trên Trì Minh Kiếm cũng toàn là máu, người trấn thủ các nhìn thấy bộ dạng đó của cô, còn cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, vội vã ngăn cô lại.
Thời Sênh dễ dàng đánh ngã người đó, trèo lên cửa sổ tầng ba.
Cô còn chưa vào phòng thì cửa phòng đã được mở ra.

Kỳ Ám từ trong phòng đi ra, hai người đứng trên hành lang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tầm mắt của Kỳ Ám quét qua người Thời Sênh, đôi lông mày chau lại, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy hơi đau đớn, hắn không tự chủ được mà hỏi: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”

Thời Sênh cúi đầu nhìn người mình, bĩu môi ghét bỏ, “Có tên thiểu năng tính kế ta, làm ta sợ chết khϊếp.”
Kỳ Ám: “…” Không hề nhìn thấy cô ta bị dọa cho sợ hãi gì, ngược lại còn có cảm giác âm u đáng sợ.
“Ai?”
“Nam… Tư Không Phong.” Dám tính kế cô, ngoài nam nữ chính có tác giả đại nhân chống lưng ra thì chỉ còn mấy tên thiểu năng nghiện tự sát thôi.
“Ngươi…” Kỳ Ám muốn hỏi xem cô có bị thương không, nhưng lời nói đã đến miệng lại bị nuốt xuống, hắn quay người hỏi: “Người đâu?”
“Ngươi không quan tâm đến ta sao?”
Kỳ Ám trầm mặc.
Thời Sênh: “…” Một lời không hợp liền trầm mặc, tốt lắm, rất giống Phượng Từ của cô.
“Chết rồi, lúc ta đến thì hắn đã chết rồi.”
Kỳ Ám rất muốn hỏi, có thực sự không phải là do cô chém chết người không?
Nhưng nhìn thanh kiếm trong tay cô và nghĩ đến cả sự trong sạch của mình, hắn lại âm thầm nuốt câu hỏi này xuống, “Hung thủ là ai?”
Thời Sênh không ngần ngại ném thẳng chậu shit cho nam chính, “Tư Không Phong.”
Tư Không Phong…
Cái tên tiểu công tử nhà Tư Không gia đó, nghe nói đang nhòm ngó đến Thiên Ti Băng Tàm trong tay hắn.
Gần đây còn có tin đồn tên Tư Không Phong này là giả mạo.
Ánh mắt Kỳ Ám thay đổi, thanh âm nhẹ nhàng, “Lâu Nguyệt, điều kiện trước đây của ngươi hủy bỏ.”
“Dựa vào cái gì? Là do hắn chết trước mà cũng không phải là ta không trói về được, nếu ngươi cần thi thể thì ta mang về cho ngươi.”
Kỳ Ám: “…” Ai cần thi thể chứ!
Thời Sênh vẫn còn tiếp tục nổ, “Đối tượng tài giỏi như ta dù ngươi có thắp đèn đi tìm cũng không tìm được đâu.

Các chủ ngươi không cần thật sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play