Hạ Kỳ Niên đến gần ngồi xuống một cái ghế thấp, không chơi game, cũng không lướt Weibo, ánh mắt chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào làn da sau lưng của Thịnh Tinh Hà, nơi hai mảnh xương vai hơi nhô lên.
Giống như một đứa trẻ mẫu giáo khi nhìn thấy điều thú vị sẽ tập trung vào sự vật trong tầm mắt của mình, không quan tâm gì khác nữa.
Đầu kim di qua lại theo đường nét phác hoạ ban đầu của đôi cánh, màu sắc chảy ra nhuộm lên làn da, phác hoạ từng chút một từ sâu đến nông, lông vũ lại càng thêm sinh động và lập thể hơn.
Ban đầu còn đau đến cắn răng, nhưng càng về sau, phản ứng của hệ thần kinh dường như mỗi lúc mỗi trì trệ hơn, hai mảnh xương bả vai giống như bị tiêm thuốc tê vậy.
Hai giờ rưỡi sáng, việc xăm mình này chỉ mới xong được một nửa, Hạ Kỳ Niên ngáp một cái thật to, đuôi mắt cũng ửng đỏ, đồng tử dưới ánh đèn lóe lên chút tia sáng.
"Mệt mỏi thì về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Em không cần đâu." Hạ Kỳ Niên cố chấp nói. "Em ở đây với anh." Mới nói xong lại ngáp một cái.
Vào giờ này cả thành phố đều rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy móc chạy ù ù.
Hạ Kỳ Niên mở tập ảnh hình mẫu nặng trịch ra trên bàn trà, mỗi một loại hoa văn đều có giới thiệu chi tiết và tượng trưng, lời giới thiệu bằng ngoại ngữ cũng có bản dịch tương ứng bên cạnh.
Du bist mein augenstern.
Bạn là ngôi sao rực rỡ trong mắt tôi.
Một chuỗi kí tự tiếng Đức được thiết kế tỉ mỉ, hình dáng cũng không phức tạp, con chữ hơi nghiêng, đầu đuôi nối tiếp vô cùng trôi chảy, nhìn rất đẹp.
"Cái hình nhỏ này nếu xăm thì sẽ mất bao lâu?" Hạ Kỳ Niên chỉ vào chuỗi tiếng Đức kia hỏi.
Tầm mắt của ba người đàn ông khác trong phòng đều ném qua cùng lúc.
Ông chủ nói: "Mẫu này đơn giản thôi, cậu em có muốn xăm không? Trong vòng một giờ tôi giải quyết xong xuôi cho."
Hạ Kỳ Niên hầu như không do dự chút nào đã đồng ý ngay, Thịnh Tinh Hà nhìn dòng phiên dịch kia, ngụ ý không nói cũng rõ, tâm trí đều bị ngâm cho mềm nhũn.
Anh tự vui thầm một hồi, ngước mắt hỏi: "Không phải em sợ đau sao?"
Hạ Kỳ Niên lanh lẹ đốp lại: "Không phải anh nói không đau bằng làm cái kia sao?"
Thầy xăm hình tò mò nói: "Cái gì thế?"
Thịnh Tinh Hà sặc một ngụm, làn da nóng đến mức muốn bốc cháy đến nơi.
Hạ Kỳ Niên giấu đầu hở đuôi: "Anh không hiểu đâu!"
Ông chủ xắn tay áo lên, tự mình ra tay, công việc chuẩn bị mất hết mười phút, sau đó hỏi Hạ Kỳ Niên muốn xăm ở đâu.
Thịnh Tinh Hà nói: "Mông đi, chỗ đó thịt nhiều, không đau."
Hạ Kỳ Niên "Hừ" một tiếng: "Chỗ riêng tư như mông có thể để cho người ta tùy tiện nhìn sao?"
Thịnh Tinh Hà cười đến vùi mặt vào khuỷu tay.
Mới đầu Hạ Kỳ Niên nói muốn xăm lên cổ tay, nhưng nghĩ lại thì chỗ này dễ bị ống kính chụp được quá nên sửa lại xăm trên ngực, ở vị trí trái tim.
Đợi mũi kim đâm vào da, trong phòng liền vang vọng tiếng kêu rên thê thiết của người nào đó: "Thịnh Tinh Hà, anh là đồ lừa đảo!"
Quá quá quá quá đau rồi chứ mẹ nó!
Chờ màu sắc của đôi cánh hoàn thành hết thì đã là sáng hôm sau.
Hạ Kỳ Niên rụt ở một góc ghế salon ngủ thiếp đi, ánh mặt trời từ khe rèm cửa sổ chảy vào, phủ lên làn da của cậu.
Thầy xăm hình thu dọn xong dụng cụ thì duỗi thắt lưng đi xuống lầu, Thịnh Tinh Hà ngồi dậy mặc áo lại đàng hoàng, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên sofa.
Hạ Kỳ Niên đang ngủ say, động tĩnh cỡ nào cũng không đánh thức cậu.
Tư thế ngủ của cậu thoạt nhìn đặc biệt không có cảm giác an toàn, hai tay đan vào nhua đặt ở trước ngực, cả người cuộn tròn, giống như tướng ngủ của trẻ sơ sinh.
Thịnh Tinh Hà thò ngón trỏ ra, nhẹ nhàng móc lấy cổ áo cậu kéo ra, tầm mắt len vào khu vực bí ẩn không thấy ánh sáng kia.
Bên cạnh mặt trời nhỏ hồng hồng mềm mềm, có thêm một chuỗi tiếng Đức xinh đẹp, bên cạnh kí tự còn rải rác mấy ngôi sao lớn nhỏ khác nhau.
À.
Muốn hôn một cái ghê.
"Nhìn trộm em ha." Hạ Kỳ Niên vừa mở mắt đã nở nụ cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều. "Có đẹp không?"
Thịnh Tinh Hà gật gật đầu: "Đẹp, anh đặc biệt thích."
Hạ Kỳ Niên dùng sức, mạnh mẽ bật dậy trên sofa: "Vậy còn của anh thì sao, để em xem một chút."
Thịnh Tinh Hà hôn lên xương mày cậu một cái: "Về rồi lại chậm rãi thưởng thức."
Lúc trở về đi ngang qua siêu thị thì mua chút bánh mì và rau củ, Hạ Kỳ Niên chuẩn bị làm sandwich, lại thêm chút sữa gạo nữa.
Vừa vào phòng khách, Hạ Kỳ Niên liền khẩn cấp vén áo Thịnh Tinh Hà lên xem.
Hình ảnh chuyển lên da còn lập thể và sinh động hơn khi nhìn trong tập tranh.
Vì để phòng ngừa các mô nhiễm mực xăm bị khô quá nhanh, thầy xăm hình đã bọc một lớp màn bảo quản trên người Thịnh Tinh Hà.
"Có đau không?" Hạ Kỳ Niên lại quan tâm hỏi.
Khóe miệng Thịnh Tinh Hà nhếch lên: "Em không đụng tay vào thì sẽ không đau."
Hạ Kỳ Niên hừ một tiếng, vào nhà bếp chuẩn bị nhanh còn đi ra.
Âm thanh của cái máy phá tường kia quá lớn, Thịnh Tinh Hà cầm bàn chải đánh răng lên lầu hai rửa mặt, tiện thể tắm rửa luôn, thầy xăm hình nói cách ba đến bốn tiếng đồng hồ thì có thể rửa sạch được rồi, anh canh thời gian, kéo lớp màng bảo quản kia xuống rồi chui vào phòng tắm.
Trên ghế phòng tắm đang chất đống quần áo bẩn mà Hạ Kỳ Niên tích góp lại trong mấy ngày, trong thời gian thi đấu ở khách sạn, cậu chê máy giặt của khách sạn người ta quá bẩn nên không dám dùng, mình lại lười giặt tay nên cứ như vậy mà dồn lại cả mấy ngày.
Cũng may dạo này thời tiết không nóng, không là bị thối cho ngộp luôn.
Thịnh Tinh Hà xách từng cái từng cái lên kiểm tra túi quần, xác định không có gì mới ném hết vào máy giặt.
Hạ Kỳ Niên còn tương đối chú ý, quần lót và tất đều phải giặt riêng, vò bằng tay, lần đầu tiên trong đời Thịnh Tinh Hà giặt quần lót cho người ta, vừa xấu hổ lại vừa xen lẫn vài phần vui vẻ thầm trong bụng.
Dù sao thứ này cũng được xem như là vật sát thân người nhất, riêng tư nhất, người khác ngay cả nhìn cũng không nhìn được.
Chỉ có mình anh biết mỗi ngày Hạ Kỳ Niên sẽ mặc màu gì, kích cỡ bao nhiêu.
Anh cảm thấy mình chắc là có bệnh rồi, giặt có cái quần lót thôi cũng nhịn không được mà vui vẻ, không biết lúc trước khi Hạ Kỳ Niên giặt quần lót giùm anh, trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
"Vợ à!" Người dưới lầu hô một tiếng. "Anh đã đánh răng xong chưa! Ra ngoài mua giúp em chai sốt salad đi!"
"Đã xong từ lâu rồi!" Bây giờ Thịnh Tinh Hà đã quen với cách xưng hô này, ở trên lầu mà ồn ào. "Đang giặt quần lót cho em đây này! Chờ một chút!"
"A!" Bộ dáng Hạ Kỳ Niên rất bất ngờ. "Anh để đó là được rồi!"
Thịnh Tinh Hà sợ làm phiền đến các hộ gia đình ở lầu trên nên không làm ồn lung tung với cậu nữa, anh nhanh chóng vắt khô treo quần áo lên móc đem phơi trên ban công, trong thời gian đó, Hạ Kỳ Niên đã chạy ra ngoài mua nước sốt salad rồi.
Phòng bếp cách cửa sổ sát đất rất gần, ánh mặt trời chiếu vào làm nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên theo.
Thịnh Tinh Hà xuống lầu, nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của Hạ Kỳ Niên, cậu đang đứng trước bồn nước rửa gì đó.
Cảnh tượng này khiến Thịnh Tinh Hà ngẩn người mất mấy giây, ánh mặt trời tràn ngập, phòng khách ấm áp, bạn trai nhỏ tràn đầy sức sống, còn có mùi bột gạo thơm nồng...
Đây chẳng phải là hương vị của mái ấm sao.
Ấm áp, chữa lành, mỗi khi gần gũi, dây thần kinh đều tự động được làm dịu.
Bước chân Thịnh Tinh Hà nhẹ nhàng, từng chút từng chút tới gần, lúc này Hạ Kỳ Niên đang tập trung tinh thần chiên trứng gà, hoàn toàn không chú ý tới anh.
Trên máy hút mùi trên tường lóe lên một bóng người, Hạ Kỳ Niên theo bản năng nhìn thoáng qua, lập tức, bờ lưng liền dán vào lồng ngực, bị người ôm lấy từ phía sau.
Cậu cúi đầu, một đôi tay đang quấn quanh bụng mình, đại khái là do vừa mới chà xát đồ xong nên da tay Thịnh Tinh Hà nhìn có vẻ trắng hơn bình thường một chút, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề sạch sẽ, lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh.
"Thơm quá..." Cằm Thịnh Tinh Hà đặt trên vai cậu, hai tay siết chặt, cảm nhận được động tác của đối phương rõ ràng có dừng lại một chút.
Hạ Kỳ Niên quay lại nhìn anh một cái: "Mùi gì? Quần lót của em có thơm không?"
Thịnh Tinh Hà chôn trên vai cậu mà buồn bực bật cười, còn cắn vào xương quai xanh của người ta một cái: "Bột gạo thật là thơm."
Hạ Kỳ Niên lật mặt trứng lại, sau đó cầm đũa chọc nhẹ một cái, cân nhắc chắc đã chín bảy tám phần chín rồi nên múc vào đĩa cơm.
Vợ cậu đã không có năng lực thực hành thì thôi, miệng lại còn rất kén chọn, không thích ăn trứng chín hết, chê khô.
Hạ Kỳ Niên xoay người đi rửa cà chua, Thịnh Tinh Hà cũng dính theo, đầu lưỡi ướt mềm mượt câu lên vành tai cậu.
Yết hầu Hạ Kỳ Niên lăn lên lăn xuống, ngón tay dính nước bắn lên ót Thịnh Tinh Hà: "Anh đừng có trêu chọc em, bằng không em tử hình anh ngay tại đây bây giờ, anh tin không?"
Thịnh Tinh Hà mím môi, vành tai tai cọ vành tai: "Anh không tin đâu."
Anh thật sự không tin với một đống đồ ăn sáng sắp ra khỏi nồi thế này rồi mà Hạ Kỳ Niên còn có thể làm gì mình.
Nhưng sau tất cả, sói nhỏ vẫn thích ăn thịt.
Hạ Kỳ Niên ném cà chua trong tay xuống, tắt vòi nước, hai tay dùng sức vung hai cái.
Thịnh Tinh Hà vội ghìm cứng người lại cạnh bồn nước, không cho xoay người.
Hai người đều gồng sức đối kháng, đùi Hạ Kỳ Niên bị kẹt ở rìa bệ bếp, bị mài đến đau đớn, cậu trở tay véo vào hông người phía sau, thân thể Thịnh Tinh Hà mềm nhũn ra, hai cánh tay đang siết chặt cũng lập tức buông lỏng.
Hạ Kỳ Niên xoay người, liên tiếp cù lét anh, Thịnh Tinh Hà ngửa mặt lên trời cười to, thân thể trượt xuống mặt đất như bùn nhão.
Xin tha cũng vô dụng, chỉ tổ làm cho thế công càng ngày càng mạnh hơn mà thôi.
Hạ Kỳ Niên thuận thế móc lại cánh tay anh, vớt người dậy khỏi mặt đất vác lên vai bước nhanh như bay lên lầu hai.
Cánh tay Thịnh Tinh Hà rũ xuống, vỗ vỗ lưng cậu: "Siết đến nỗi làm xương sườn anh đau nè, mau thả anh xuống."
"Muộn rồi." Hạ Kỳ Niên một tay khoanh quanh hai cái đùi đang giãy dụa kia ghìm lại, một tay đẩy cửa phòng ra.
Nếu là bình thường thì nhất định là ngã vật ra chăn, nhưng lo lắng hình xăm sau lưng Thịnh Tinh Hà có thể sẽ đau nên động tác rất nhẹ nhàng.
Thịnh Tinh Hà bị buông xuống, đẩy ngã, sau lưng chìm vào trong lớp chăn tối màu, một tia nắng xuyên qua rèm cửa sổ tràn vào chiếu vào mặt, có thể nhìn thấy thính tai ửng hồng của anh, như màu sắc khi vừa mới ngâm nước nóng xong vậy.
Hạ Kỳ Niên cúi người, hai tay chống hai bên thân thể anh, lẳng lặng nhìn anh, giống như là đánh giá một pho tượng nghệ thuật, tầm mắt từ mi tâm trượt về phía sống mũi, khóe môi, cằm, yết hầu, cuối cùng lại là hai ngón trỏ đang xoắn lại với nhau.
"Em cười cái gì?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Hạ Kỳ Niên nắm chặt ngón tay anh trong lòng bàn tay, xoa nắn hai cái, lại đưa đến bên môi hôn lên: "Cũng đâu phải lần đầu tiên, anh vẫn còn khẩn trương nữa sao?"
Thịnh Tinh Hà cũng không thể không biết xấu hổ mà thừa nhận nhịp tim của mình đã quá trăm, đổi đề tài: "Em không đói à?"
Hạ Kỳ Niên nhíu mày: "Chứ đây không phải là đang chuẩn bị ăn cơm sao?"
Lưng Thịnh Tinh Hà cọ cọ trong chăn, chân phải giẫm lên mép giường, nhích từng chút từng chút ra khỏi khu vực giam cầm của Hạ Kỳ Niên. Anh mới cọ được mấy cm thì Hạ Kỳ Niên đã nhích đầu gối đuổi theo mấy cm, mãi đến khi đầu đụng vào đầu giường, "Rầm" một tiếng.
Hạ Kỳ Niên rũ mắt nở nụ cười: "Anh nhắm có thể chạy đi đâu được?"
Thịnh Tinh Hà chớp chớp mắt, bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Em không đói nhưng mà anh đói."
Khuỷu tay Hạ Kỳ Niên buông lỏng, thân trên dán vào lồng ngực Thịnh Tinh Hà, chất giọng siêu trầm quyến rũ lượn lờ bên tai người ta: "Vậy để em đút anh ăn."
Thanh âm rất nhẹ, hơi thở cũng rất mềm mại, giống như lông vũ cọ qua làn da.
"Mẹ kiếp!" Thịnh Tinh Hà vừa xấu hổ vừa buồn cười: "Hạ Kỳ Niên, em thật biến thái, loại lời này mà cũng nói ra miệng được!"
"Làm cũng đã làm rồi, còn có cái gì mà không nói ra miệng được?" Hạ Kỳ Niên quỳ gối ở xương hông anh, giơ tay cởi quần áo, lộ ra một hàng hình xăm sắc nét kia, cúi người xuống lần nữa.
Đầu lưỡi ướt mềm quét qua khoé môi.
Thịnh Tinh Hà bị cậu bóp đến mức kêu lên một tiếng đau đớn, muốn trốn lại không có chỗ trốn, chỉ có thể dùng phương thức tương tự để trả đũa.
Cánh tay không cẩn thận đè lên điều khiển từ xa, rèm cửa tự động trượt về hai bên, ánh mặt trời chiếu vào, cả căn phòng hoàn toàn sáng lên.
Mồ hôi lăn xuống, trượt vào giữa hàng mi, Hạ Kỳ Niên cũng không để ý lau đi, chỉ chớp chớp mắt. Cậu nhìn đôi cánh màu đen sau lưng Thịnh Tinh Hà, theo cử động nhấp nhô của bả vai mà lay động, trong lúc mông lung lại thật sự giống như sắp bay lên.
Thịnh Tinh Hà không ngừng đổ mồ hôi, ngón tay túm lung tung lấy ga giường, vò nó thành một cụm hoa bừng nở, mạch máu màu xanh căng đến mức muốn vỡ tung, càng đặc biệt bắt mắt dưới ánh mặt trời
Ánh mắt Hạ Kỳ Niên chú ý đến, cậu bắt lấy khớp xương đang hơi rung động của anh, đầu ngón tay chen vào kẽ ngón tay, đan xen vào nhau, siết chặt.
Từng giọt từng giọt mồ hôi trượt xuống, nở rộ...
Ánh mặt trời chiếu vào phòng dần dần thay đổi phương hướng, nắng rọi đến mức người ta không mở được mắt.
"Anh..." Hạ Kỳ Niên gục trán lên ngực Thịnh Tinh Hà, có thể nghe thấy nhịp tim đang đập kịch liệt.
Thịnh Tinh Hà cúi đầu cọ cọ tóc cậu, hai tay vòng qua cổ cậu, đáp một tiếng rất nhẹ nhàng, sau đó nở nụ cười: "Anh biết em yêu anh."
Lời muốn nói bị cướp mất, Hạ Kỳ Niên cũng cười cười: "Sau này nhất định là sẽ càng ngày càng yêu hơn."
"Khua môi múa mép." Thịnh Tinh Hà nói: "Anh không nhảy nổi nữa, giải nghệ, già rồi thì sao?"
"Anh với em hơn kém nhau có mấy tuổi đâu chứ?" Hạ Kỳ Niên mổ lên môi anh một cái. "Em không rời xa anh đâu, em muốn ôm anh, cũng muốn được anh ôm."
Hổ dữ mới biết vị thịt làm sao mà dừng lại được, nhất định phải làm người ta bất tỉnh nhân sự mới cam tâm.
Thịnh Tinh Hà không tắm rửa, không mặc quần áo, cả người cuộn lại thành một khối trong chăn, cũng không muốn nhúc nhích.
Thân thể như không phải là của mình nữa, linh hồn cũng còn bây bổng.
Anh nghĩ: Thế này còn không bằng cứ ở lại căn cứ đào tạo cho rồi, còn ít tốn sức hơn nữa.
Hạ Kỳ Niên bưng bột gạo và bánh sandwich từ dưới lầu lên, bột gạo nóng hôi hổi đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng may hương vị cũng không thay đổi lắm.
Thịnh Tinh Hà ỷ vào có người cưng chiều, thà rằng bưng điện thoại xem video chứ không chịu mó tay, để người ta múc từng muỗng từng muỗng đút tới tận miệng cho mình, chóp cha chóp chép còn khó tính góp ý: "Nước sốt salad để ít quá, không có hương vị gì cả."
Bịch bịch bịch, một chuỗi tiếng bước chân từ lầu một vọt lên lầu hai, Hạ Kỳ Niên đi đường mang theo cả gió, lá xanh trên hành lang cũng phải rung rinh theo.
Sau khi gặm xong hai cái sandwich, Thịnh Tinh Hà còn than thở: "Anh muốn ăn chút dâu tây nữa."
"Cherry được không?" Hạ Kỳ Niên nhớ tới hộp trái cây mua từ tối hôm qua còn chưa mở. "Em đi rửa cho anh, dây tây để lần sau em lại mua cho anh nhé!"
Thịnh Tinh Hà còn cố làm bộ bĩu bĩu môi: "Vậy cũng được."
Hạ Kỳ Niên bị sai đến gọi đi không yên, mệt đến sắp thành chó luôn rồi, nhưng vẫn vui vẻ cam chịu.
Kỳ nghỉ lần này chỉ có hai ngày, quá ngắn nên không có cách nào để đi du lịch, hai người đành đi dạo ở gần nhà, cả quá trình hẹn hò của vận động viên đều rất khỏe mạnh, chạy, leo núi, ra công viên nhảy dây thư giãn tay chân, hoặc yên tĩnh chơi vài bàn cờ tướng với mấy ông cụ ngoài đó.
Tối thì làm ổ trong phòng xem phim.
Vừa mới tắm rửa xong, cả người đều mềm nhũn nằm sấp, Hạ Kỳ Niên nắm chân Thịnh Tinh Hà cắt móng cho anh, trên ga giường còn lót một quyển tạp chí cũ không dùng tới nữa.
"Cụp" một tiếng, móng bị cắt hơi sâu, Thịnh Tinh Hà hít khí một cái, thiếu chút nữa đã đạp luôn lên mặt người ta. "Nhẹ một chút được không? Thịt cũng bị em cắt trụi hết luôn rồi!"
Hạ Kỳ Niên nắm lấy ngón chân nhỏ của anh đặt lên đầu gối của mình, còn chưa bắt đầu động tay, Thịnh Tinh Hà chợt nhấc chân lên, lòng bàn chân tiếp xúc thân mật với môi của Hạ Kỳ Niên.
"Ài!" Hạ Kỳ Niên ngửa ra sau, đưa tay tóm lấy mắt cá chân anh. "Anh đá em như vậy có chỗ nào tốt chứ, lát nữa em còn phải hôn anh mà."
Thịnh Tinh Hà kéo chăn che nửa khuôn mặt: "Anh không hôn em nữa."
Không nói còn tốt, vừa nói Hạ Kỳ Niên liền lập tức hăng hái lên, thả kìm cắt móng xuống tạp chí, chống tay hai bên đùi anh nhanh chóng bò lên đầu giường, đưa tay kéo chăn, kéo không xuống, chỉ ló ra được một mái đen nhánh và mấy ngón tay.
Hai người lại bắt đầu so cao thấp.
Hạ Kỳ Niên chui vào chăn từ bên hông chọc lét anh, thân thể Thịnh Tinh Hà mềm nhũn ra, cười đến muốn điên mất, không thể không thò đầu ra hít thở oxy, đứt quãng xin tha: "Anh sai rồi, anh không nên đá em."
Hạ Kỳ Niên véo cằm anh, gặm môi anh một cái thật mạnh: "Còn quậy nữa thôi?"
Thịnh Tinh Hà lắc lắc đầu: "Hôm nay không quậy nữa, lần sau lại quậy tiếp."
Tiếng cười dần dần bị tiếng tivi át đi, Hạ Kỳ Niên tiếp tục cắt móng cho anh: "Nếu tương lai anh giải nghệ thì muốn ở lại đây làm việc hay là đi học dẫn đội?"
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút: "Khả năng ở lại bên này lớn hơn một chút, sao hả, em sợ yêu xa với anh à?"
"Đương nhiên rồi!" Hạ Kỳ Niên nhấc mí mắt lên nhìn anh. "Em còn nghĩ anh hãy chuyển tới đây ở cùng em, mỗi ngày vừa mở mắt ra là đã có thể nhìn thấy anh, mỗi ngày trước khi đi ngủ còn có thể ôm anh."
Hạ Kỳ Niên nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn, mặt già của Thịnh Tinh Hà đỏ lên, không nhịn được cất giọng nói: "Mỗi ngày? Em nghĩ là muốn làm anh mệt chết thì có, phải không?"
Hạ Kỳ Niên cúi đầu khanh khách cười ngây ngô.
"Sắp tới còn có đợt thi đấu lưu động, em phải thả lỏng một chút, trên mạng đều nói túng dục dễ bị thận yếu, ảnh hưởng tới phát huy trong trận đấu đó." Thịnh Tinh Hà nghiêm trang nói.
Hạ Kỳ Niên nắm lấy lòng bàn chân anh, kéo trượt tới, đụng phải nơi mẫn cảm: "Vậy anh cảm thấy em có yếu sao?"
"Mẹ kiếp!" Thịnh Tinh Hà giống như một con mèo bị giật mình, nhanh chóng bật ra: "Kiếp trước em là một viên Viagra phải không!"
_ Hết chương 60 _
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT