Mỗi lần tham gia thi đấu xong đều sẽ có thời gian nghỉ phép, ít thì một tuần, nhiều thì mấy tháng, rồi lại chờ cuộc thi tiếp theo đến. Trong lúc đó đảng sinh viên sẽ trở về trường học, đảng đã kết hôn sẽ về quê chăm con với vợ, đảng thâm niên sẽ đi trường học giảng dạy, không có việc gì thì còn có thể nhận một ít hoạt động thi đấu đường phố, vừa kiếm được tiền còn có thể đồng thời truyền bá môn thể thao nhảy cao này ra rộng rãi, và còn có một loại khác nữa, chính là dưỡng thương.
Mỗi giai đoạn, các vận động viên lại phải lo lắng về những điều khác nhau.
Thịnh Tinh Hà hai mươi tám tuổi, ngoại trừ chuyện nuôi dạy con cái với vợ là chưa từng trải qua thì những việc khác đều đã nếm trải cả rồi.
Kỳ nghỉ lần này đúng vào kỳ nghỉ hè của trường, Hạ Kỳ Niên dự định bắt lấy cơ hội hiếm có này đi Hạ Môn chơi một vòng với Thịnh Tinh Hà, thả lỏng tâm trạng một chút. Ngay đêm đầu tiên sau khi trở về thành phố A, cậu đã chui vào phòng của Thịnh Tinh Hà, trò chuyện về đi du lịch.
Thịnh Tinh Hà từng có một năm đến Hạ Môn thi đấu, nhưng ấn tượng về thành phố này chỉ có nóng mà thôi, mặt trời rất gay gắt, phơi nắng đến tróc cả một lớp da, ngày hôm sau thức dậy mặc quần áo thôi mà vị trí bả vai đã đau đớn hết cả mảng rồi chứ nói chi là lúc vượt qua xà ngang rơi xuống đệm, đau đến nước mắt phải chảy dài.
Đó là lần đầu tiên anh thi đấu thất thường trên sân đấu, sau đó còn sinh ra vài ám ảnh đối với nơi này.
Thế nhưng Hạ Kỳ Niên lại rất có hứng thú với Hạ Môn, cả đêm cậu đều hưng trí bừng bừng nằm sấp trước máy tính làm lập bảng hướng dẫn.
Đường Trung Sơn, chùa Nam Phổ Đà, đảo Cổ Lãng, am Tằng Thố, đường Vòng Xoay, đường hầm Phù Dung Hạ Đại.
Thịnh Tinh Hà đứng dậy rót nước, nhìn lướt qua tài liệu hướng dẫn du lịch của cậu: "Thế này thì nhiều lắm, năm ngày có kịp đi hết không?"
"Không biết, thì làm trước đi, đến lúc đó lại xem xem, kịp thì chơi, không kịp thì để lần sau lại đi nữa."
Hạ Kỳ Niên lướt màn hình hiển thị của notebook, phía trên là một trang web phát hành hướng dẫn du lịch.
"Anh xem có hứng thú với chỗ nào không?"
Trong phòng chỉ có một cái ghế dựa, Thịnh Tinh Hà đẩy đẩy đùi Hạ Kỳ Niên, ý là nhích nhích qua một chút, hai người ngồi chung một cái ghế đỡ, nhưng Hạ Kỳ Niên lại hiểu lầm ý anh, cậu tách hai cái chân dài ra, trực tiếp vòng tay quanh hông Thinh Tinh Hà ôm luôn người vào lòng, hai chân ra sức mà kẹp lại, còn nghiêm túc móc lại với nhau.
Mùa hè, hai người đều mặc quần đùi áo thun hoặc là quần short thể thao chuyên dụng cho nhảy cao, lộ ra cả hai phần ba đùi, có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể đối phương truyền qua.
Sau tai Thịnh Tinh Hà có một luồng hô hấp thổi qua, tai bị người hôn một cái.
Cho dù yêu nhau đã mấy tháng, chuyện mà tình nhân nên làm cũng đã làm hầu hết rồi, nhưng loại tiếp xúc thân mật này vẫn khiến lòng anh run lên.
Cánh tay Hạ Kỳ Niên rất dài, giống như vòng an toàn trên tàu lượn siêu tốc mà vòng qua bụng anh, khóa chặt.
Sự xao động trong thời kỳ yêu đương nóng bỏng căn bản là không kiềm chế được, Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu hôn cậu một cái, hai người lại dính vào nhau. Tay kia của Hạ Kỳ Niên trượt khỏi chỗ di chuột trên bàn, trượt vào trong quần Thịnh Tinh Hà, xoay trở một lát rồi nhẹ nhàng cầm lấy.
Bọn họ giúp nhau giải quyết đã nhiều lần như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên làm ở ngoài giường, không có chăn che đậy, ánh đèn trong phòng lại sáng chói, dục vọng như bắn ra khỏi đồng tử.
Thịnh Tinh Hà nhắm hai mắt lại, ngửa mặt tựa vào trước ngực Hạ Kỳ Niên, hô hấp theo động tác của cậu mà dần trở nên dồn dập.
Rất kích thích.
Mà càng kích thích hơn là cửa phòng bị người ta gõ.
Thịnh Tinh Hà giống như một con mèo xù lông nhảy dựng lên tại chỗ, phóng mình lên giường lăn một vòng, cuốn chăn bọc chặt lấy mình, mặt đỏ như mới uống một cân rượu xong, chột dạ hỏi: "Ai vậy?"
"Thầy đây!" Lâm Kiến Châu ở ngoài cửa nói. "Có thấy Tiểu Hạ đâu không?"
Hạ Kỳ Niên có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Thịnh Tinh Hà rồi đứng dậy đi mở cửa: "Huấn luyện viên, tìm em có chuyện gì vậy?"
"Sao gửi tin nhắn cho em cả nửa ngày mà không trả lời?' Lâm Kiến Châu đi thẳng vào phòng. "Lại ở bên này xem phim ma nữa hả?"
Lúc trước có một chương trình tạp kỹ thể thao quy mô lớn liên hệ với đội điền kinh, muốn mời các vận động viên trong đội điền kinh hỗ trợ làm khách mời.
Nếu là lên chương trình thì đương nhiên là phải chọn người có danh tiếng còn đạt huy chương vàng, tổ tiết mục bên kia liệt kê tổng cộng sáu đội viên, nhưng mà giải điền kinh kim cương còn chưa kết thúc, tất cả mọi người đều đã ra nước ngoài thi đấu giành điểm cả, người trong danh sách cũng chỉ còn có ba người.
Sau một hồi liên hệ, lãnh đạo đội mới nói thế thì nhặt thêm hai miếng thịt tươi khí chất tốt ném vào giữ mặt mũi đỡ đi, kế hoạch này ban đầu còn rất phân vân. Mọi người đều biết, người luyện điền kinh đều là gió thổi nắng dãi mưa dầm, phơi nắng ngăm đen hết cả, dù có tươi thế nào thì cũng phải bị gió thổi thành thịt khô cả thôi, nhưng sau khi họ xem video thi đấu thì liền vỗ đùi đồng ý ngay.
Đây quả thật là tươi, không chỉ tươi mà còn còn rất trâu bò, ngành nghề như đặc cảnh hay bác sĩ sẽ có đặc điểm nghề nghiệp cao, trên người vận động viên cũng mang theo một loại khí thế dã tính mạnh mẽ.
Mặc kệ tính cách riêng có như thế nào thì chỉ cần đứng ở sân đấu là sẽ giống y như một con báo săn đang thủ thế, ánh mắt nhìn đối thủ đều là sát khí đằng đằng, người hâm mộ rất hay dùng một câu, chính là hormone di động.
Hai con Át như thế, đương nhiên là muốn rồi.
"Vì vậy nên chọn các em, để thầy tới hỏi hai em có đồng ý hay không." Lâm Kiến Châu nói.
Thịnh Tinh Hà không hứng thú với những chuyện không liên quan tới nhảy cao: "Em không được, qua đó cũng chỉ biết nói chuyện phiếm thôi, xuất hiện mất mặt lắm."
Hạ Kỳ Niên lập tức nói: "Anh ấy không đi vậy em cũng không đi."
Lâm Kiến Châu nóng nảy: "Vậy thì không được! Cũng đã hẹn với tổ tiết mục người ta hết rồi."
Thịnh Tinh Hà bĩu môi: "Vậy ngài còn tới đây thương lượng cái gì chứ?"
Lâm Kiến Châu cũng không ngại chút nào mà nói thẳng: "Hình thức kia dù sao cũng phải đi một lần, dù gì hai người bây giờ cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, đi ra ngoài còn có thể vớt vát được chút tiền."
Hạ Kỳ Niên vừa nghe thấy có tiền liền giống như là chó nghe thấy tiếng chủ mở bao thức ăn cho chó vậy, lông mày cũng nhướng lên: "Bao nhiêu tiền thế ạ?"
Lâm Kiến Châu giơ tay ra dấu, Hạ Kỳ Niên ngược lại hít sâu một hơi: "Sáu ngàn?! Rất nhiều đó!"
"Thêm một con số không nữa."
"Đi đi đi đi đi đi đi!" Cái gì đảo Cổ Lãng cái gì Hạ Môn đều ném hết ra sau đầu, Hạ Kỳ Niên đè cánh tay Lâm Kiến Châu lại. "Em nhất định sẽ đi!"
"Còn em thì sao?" Lâm Kiến Châu nhìn về phía Thịnh Tinh Hà. "Còn có ý kiến gì không?"
"Chậc!" Vẻ mặt Thịnh Tinh Hà lạnh nhạt. "Tiền ít hay nhiều cũng không sao cả, em chỉ muốn đi trải nghiệm một chút."
Hai ngày sau, hợp đồng được gửi đến hộp thư điện tử của mỗi vị khách mời.
Hạ Kỳ Niên in ra văn kiện xong, đem đến phòng Thịnh Tinh Hà.
Sáu mươi ngàn là số tiền tổ tiết mục đưa cho trung tâm quản lý điền kinh, vận động viên trực thuộc đội điền kinh, vậy cũng giống như nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty môi giới vậy, phải chia theo quy định trong hợp đồng, sau đó nộp 30% thuế.
Còn ba mươi ba ngàn sau thuế.
"Mẹ kiếp, làm sao trực tiếp còn có một nửa vậy! Huấn luyện viên Lâm đúng là kẻ nói dối mà!" Khi Hạ Kỳ Niên ký hợp đồng mới biết còn có nhiều khâu như vậy, đau lòng tới muốn nhỏ máu, lại có loại cảm giác như con vịt sắp nấu chín còn bay ra ngoài.
Điều kiện trong nhà cậu tuy không kém, nhưng Hạ Tử Hinh từ nhỏ đã quản lý chặt chẽ, cho tới bây giờ tiền mặt có thể đưa cho cậu sử dụng chưa từng vượt qua bốn con số, sau khi trưởng thành tự mình đi làm rồi mới cảm nhận được kiếm tiền không dễ dàng, ba mươi ngàn đồng đối với cậu mà nói thì quả là một khoản tiền lớn.
Thịnh Tinh Hà điền ngày và ký tên của mình vào bện dưới: "Từ từ kiếm là được, vốn dĩ cơ hội này chính là nhặt được mà, có tiền cũng đã không tệ rồi."
"Ngược lại cũng đúng ha." Tâm tình buồn thương của Hạ Kỳ Niên chuyển biến rất nhanh. "Em vốn tưởng là sáu ngàn đồng, cứ như vậy mà khi không nhặt được hai mấy ngàn."
Thịnh Tinh Hà cười cười: "Không chỉ có vậy, hai chúng ta vốn không phải muốn đi Hạ Môn tiêu tiền sao, coi như bù lại cho số tiền đó."
"Không không không không, số tiền đó vẫn sẽ tiêu." Hạ Kỳ Niên nói. "Như vậy chúng ta có hơn sáu mươi ngàn, lần sau khi đến Hạ Môn có thể đặt một khách sạn xa hoa một chút, em muốn ở loại có hồ bơi."
"Em còn biết bơi à?" Thịnh Tinh Hà là một con vịt cạn, không hiểu niềm vui của này của cậu.
"Biết mà, em được học ở trường tiểu học đó." Hạ Kỳ Niên nói.
"Vậy à? Em bơi có nhanh không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Đương nhiên." Hạ Kỳ Niên có chút đắc ý. "Nhớ năm đó em còn từng đoạt quán quân cuộc thi bơi lội thiếu nhi cấp thành phố nữa kìa."
Thịnh Tinh Hà tò mò hỏi: "Vậy sao em không theo môn bơi lội?"
Hạ Kỳ Niên không cần suy nghĩ đã đáp ngay: "Vì gặp anh."
_ Hết chương 54 _
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT