Lúc đầu Thịnh Tinh Hà cảm thấy Triệu Thiên Dục có chút quen mắt, còn tưởng là gặp phải đồng đội khi ở đội tuyển tỉnh muốn ôn chuyện, sau khi phát hiện tình huống không đúng đã lập tức đưa tay chặn cửa thang máy sắp đóng lại, bước nhanh đến trước mặt hai người.
"Tại sao?"
Có lẽ là do hai chọi một, ánh mắt Triệu Thiên Dục đã hoàn toàn trở nên lúng túng.
Hạ Kỳ Niên siết chặt túi nilon, hình dạng của những thứ bên trong hiện ra rành rành, không chỉ có một ống tiêm.
Cái thùng rác này cơ bản chỉ xem như vật trang trí mà thôi, không biết bao lâu mới xử lý một lần, có lẽ phải chờ tới tận khi bọn họ đã đi rồi mới có người phát hiện có rác bên trong, khả năng lớn hơn là đều bị trực tiếp đổ đi.
Chứng cứ bị tiêu hủy.
Cậu nhìn chăm chú vào người trước mắt, cảm thấy vừa buồn cười lại bất đắc dĩ. "Đây là bí quyết để giành chức vô địch của cậu phải không? Cậu không sợ bị người ta phát hiện sao?"
Thịnh Tinh Hà thấy thứ kia, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Ngoại trừ kinh ngạc ra thì nhiều hơn vẫn là căm hận.
Anh nhìn lướt qua Triệu Thiên Dục, đưa tay lấy cái túi trong tay Hạ Kỳ Niên đi.
Triệu Thiên Dục giống như một con chó dữ phát điên đột nhiên nhào tới cướp đồ, Hạ Kỳ Niên hung hăng đẩy cậu ta một cái, Triệu Thiên Dục lại nhào tới đoạt, trực tiếp bị Hạ Kỳ Niên ghìm cổ ấn lên tường.
"Dựa vào phương thức này để giành chức vô địch, cậu không cảm thấy thẹn với lòng sao?"
Trong lòng tức giận làm khí thế của anh tăng lên gấp đôi, Triệu Thiên Dục không nói gì, hoảng sợ nhìn chằm chằm túi đồ trong tay anh.
Đồ đã từ trong tay Hạ Kỳ Niên chuyển qua tay Thịnh Tinh Hà.
Thịnh Tinh Hà đang định kêu lãnh đạo xử lý, Triệu Thiên Dục đã đột nhiên tránh thoát kìm giữ của Hạ Kỳ Niên, nhào tới nắm lấy cánh tay Thịnh Tinh Hà, thái độ cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Anh báo cáo tôi rồi cũng có thể nhận được chỗ tốt gì đâu?" Trong ánh mắt bối rối của Triệu Thiên Dục bắt đầu loé lên chút ánh sáng, cuối cùng, cậu ta hạ thấp giọng cầu khẩn. "Chỉ cần anh đừng nói ra, tôi có thể cung cấp con đường mua hàng cho anh, hơn nữa còn cam đoan sẽ không bị phát hiện, loại thuốc này hiện tại còn chưa tra ra được đâu."
Hạ Kỳ Niên vừa nghe vậy thì sựng lại hai giây, có chút hứng thú nhìn cậu ta, nhếch khóe môi. "Thế à? Thật sự có thể cam đoan sẽ không tra ra được hả?"
Ánh mắt Thịnh Tinh Hà lập tức quét qua, có chút khó hiểu, nhưng cũng không lên tiếng.
Triệu Thiên Dục nhìn thấy một chút hy vọng, khóe miệng hiện ra nụ cười tự hiểu rõ trong lòng, vẻ mặt cũng lập tức trở nên chân thành. "Đương nhiên, chẳng lẽ cậu không muốn giành giải quán quân sao? Thứ này có thể cải thiện sức bền và lực bùng nổ của cậu."
Hạ Kỳ Niên nghĩ đến cú nhảy kinh người của Triệu Thiên Dục tại giải điền kinh lớn lần trước.
Chính là người như vậy đã vô sỉ làm nhiễu loạn tính công bằng của trận đấu lại còn dám dương dương tự đắc.
Cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, mỉm cười, làm giống như rất có hứng thú hỏi: "Nếu tôi cũng dùng thứ này thì chẳng phải cậu có thêm một đối thủ cạnh tranh sao."
"Vậy có quan hệ gì đâu?" Triệu Thiên Dục ôm bả vai cậu. "Người thắng là vua, nếu là cậu thắng thì tôi tâm phục khẩu phục, mục tiêu của cậu nhất định là tiến vào đội tuyển quốc gia đúng không? Mục tiêu của tôi là để có được tiền thưởng, cũng không có xung đột gì với nhau cả."
"Vậy cũng đúng ha." Hạ Kỳ Niên tiếp tục lừa cậu ta. "Ngoại trừ chúng ta, còn có ai biết chuyện này?"
"Không còn ai nữa." Biểu cảm của Triệu Thiên Dục đổi thành cảm cao thâm khó lường. "Thuốc này chỉ mới nghiên cứu chế ra thôi, tôi cam đoan huy chương vàng của cậu sẽ cầm rất sạch sẽ."
"Sạch sẽ." Hạ Kỳ Niên cười lạnh một tiếng, đẩy cánh tay đang khoác lên vai mình ra. "Triệu Thiên Dục, lúc trước tôi quả thật đúng là coi trọng cậu quá rồi."
Khóe miệng Triệu Thiên Dục giật giật.
"Cậu chẳng những kỹ thuật không được mà ngay cả đầu óc cũng không được."
Ánh mắt Hạ Kỳ Niên lạnh lẽo, chỉ vào ngực cậu ta, giọng nói chợt cao lên. "Lạm dụng thuốc cấm, vi phạm tinh thần thể thao, làm nhiễu loạn tính công bằng của trận đấu, khiến những người cố gắng thực sự phải thất vọng trở về, cậu còn có mặt mũi nói với tôi hai chữ sạch sẽ ư? Một người không tôn trọng đối thủ như cậu, căn bản không xứng đứng cùng một sân đấu với tôi!"
Triệu Thiên Dục biết không còn hy vọng mượn sức nữa, ánh mắt lập tức lạnh xuống, thừa dịp Thịnh Tinh Hà không chú ý, đoạt lấy túi nilon trong tay anh, co chân bỏ chạy.
Thay vì chờ thang máy, cậu ta lao về phía lối đi an toàn ở cuối hành lang. Trước đó cậu ta đã kiểm tra camera giám sát xung quanh rồi, thùng rác bên kia là góc chết, chỉ cần đem đồ tiêu hủy thì sẽ mất không đối chứng.
Hạ Kỳ Niên và Thịnh Tinh Hà theo sát phía sau, đã nhiều lần Hạ Kỳ Niên gần như sắp đụng tới áo của cậu ta rồi nhưng vẫn không thể bắt được.
Thịnh Tinh Hà bật một cái nhào tới ôm lấy cổ Triệu Thiên Dục, đè chặt người xuống dưới thân, tay kia muốn giật đồ đi.
Mặc dù đã cách lớp áo hoodie bằng nhung thật dày nhưng Thịnh Tinh Hà vẫn đau đến mức hít sâu một hơi, mắng tục một câu.
"Buông ra!" Hạ Kỳ Niên đá cậu ta một cú. "Triệu Thiên Dục! Mau thả đồ ra! Cậu đừng tưởng tránh được mùng một là có thể tránh được mười lăm, tôi vẫn sẽ báo cáo cậu!"
Triệu Thiên Dục vẫn cắn chặt cánh tay Thịnh Tinh Hà không buông, cậu ta nâng khuỷu tay lên, ra sức thúc vào sườn Thịnh Tinh Hà.
Cú thúc này triệt để chọc giận Hạ Kỳ Niên, cậu túm tóc Triệu Thiên Dục kéo về phía sau, lại dùng sức dộng xuống nền nhà.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu thật sự đánh nhau với người khác, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, hàm răng cũng rung lên, bởi vì tức giận nên sức lực không thể khống chế chính xác, đập đến mắt người ta lệch đi, một dòng chất lỏng đỏ tươi từ từ chảy ra khỏi mũi Triệu Thiên Dục.
Triệu Thiên Dục sờ sờ nhân trung, hoàn toàn nổi điên, sau khi đứng dậy thì trước tiên tung một cú đấm móc tay phải đáp lễ cho Thịnh Tinh Hà, nhưng bị Thịnh Tinh Hà nhạy bén né đi, lại đập về phía hàm dưới của Hạ Kỳ Niên.
Xương cốt va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang nặng nề, Hạ Kỳ Niên nghiêng đầu, nhắm mắt che cằm, một giây sau, chân phải của cậu liền đạp về phía bụng của Triệu Thiên Dục.
Hai người cậu tới tôi lui, hoàn toàn mất đi lý trí quấn cùng một chỗ mà đánh nhau, Thịnh Tinh Hà vốn còn muốn can nhưng vừa mới lại gần đã bị khuỷu tay Hạ Kỳ Niên thụi vào sống mũi.
"Anh không sao chứ?" Hạ Kỳ Niên chỉ vừa phân tâm một chút, nắm đấm đối diện đã dộng thẳng vào huyệt thái dương của cậu, đau đến hai đầu gối cậu cũng mềm nhũn.
Tiếp theo đến lượt Thịnh Tinh Hà bộc phát.
Tiếng đánh nhau trong lối đi quấy rầy đến những vị khách khác ở tầng này, có người chỉ thò đầu ra xem cuộc chiến từ xa, có người lại thăm dò tới gần.
Ba người đều là vận động viên, đánh nhau không đơn giản chỉ vung một tát huơ một quyền như người bình thường, huống hồ gì bọn họ đều cao ráo to con, người vây xem đều sợ lỡ như không khống chế được tình cảnh ngược lại còn bị ngộ thương nên đều ở yên đó, không ai dám tiến lên ngăn cản.
Cho đến khi các vận động viên trong đội điền kinh phát hiện ra mới có vài ba người cùng nhau lao lên kéo ba người ra.
"Chuyện gì xảy ra!?" Huấn luyện viên Khổng nổi giận đùng đùng hét lên: "Buổi tối không chịu nghỉ ngơi cho tốt, ở đây làm cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau? Các cậu có tự thấy bản thân còn chút bộ dạng nào của vận động viên không?"
Tóc và quần áo Hạ Kỳ Niên bị kéo cho lộn xộn không chịu nổi, quần áo thể thao màu đen lăn một vòng trên mặt đất bị dính lên một lớp bụi xám.
Cậu ở xa xa chỉ vào mũi Triệu Thiên Dục. "Chỉ cần dựa vào thái độ này của cậu thôi hôm nay tôi cũng sẽ khiến cho loại ngựa hại bầy như cậu rời khỏi đội điền kinh!"
"Hạ Kỳ Niên!" Tiếng gầm của huấn luyện viên Khổng làm mọi người hoảng sợ, hiện trường thoáng cái yên tĩnh lại. "Trước tiên cậu hãy nói xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra."
"Cậu ta dùng thuốc!"
Lời này của Hạ Kỳ Niên vừa nói ra thì Triệu Thiên Dục liền tiếp ngay một câu: "Mẹ nó cậu đánh rắm! Thứ đó căn bản là của bản thân cậu! Huấn luyện viên, tôi phát hiện ra cậu ta dùng thuốc nên cậu ta mới vu khống tôi!"
Hạ Kỳ Niên và Thịnh Tinh Hà đều bị trình độ vô sỉ của người này làm cho khiếp sợ, đồng thời trợn to hai mắt, trên mặt đều đầy chữ má nó.
"Cậu nói lại lần nữa xem?" Âm cuối của Thịnh Tinh Hà cũng nghiến cao lên, anh quả thực cũng hoài nghi rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Trên đời sao lại có loại người như thế này?
"Hai người bọn họ vứt thứ kia bị tôi phát hiện, sau đó thì cùng nhau vu khống tôi!" Triệu Thiên Dục còn thật sự lặp lại lần nữa, phối hợp với biểu cảm tức muốn hộc máu nhưng lại bó tay không có cách nào, có thể nói là biểu diễn đạt cấp bậc ảnh đế.
"Cậu đúng thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt đó Triệu Thiên Dục." Hơi thở của Hạ Kỳ Niên không ổn định lắm, cậu nhìn về phía huấn luyện viên Khổng. "Thứ này nếu là của tôi thì tôi có thể nhảy từ trên lầu này xuống."
Thịnh Tinh Hà giải thích một chút với huấn luyện viên đầu đuôi sự việc, vẻ mặt Triệu Thiên Dục lã chã muốn khóc. "Các người đúng là không biết xấu hổ! Liên kết lại để vu cáo tôi! Trước đó Thịnh Tinh Hà đã có tiền sử rồi! Để giành chiến thắng, anh ta có gì mà không thể làm?"
Thịnh Tinh Hà nắm chặt hai tay, khớp xương kêu lên rắc rắc, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên bao trùm toàn thân.
Những lời này từ miệng ai nói ra anh cũng không bất ngờ, nhưng từ miệng Triệu Thiên Dục nói ra đã triệt để chọc giận anh.
Đúng là một chuyện cười lớn bằng trời.
Đêm nay anh đã triệt để thấy được một người có thể xấu xa đến mức độ nào.
Hạ Kỳ Niên đã không tìm được từ nào để hình dung tâm tình mình vào giờ phút này nữa, trong đầu chỉ bay đầy những lời tục tĩu.
"Triệu Thiên Dục, cậu thật mẹ nó đúng là kẻ xấu cáo trạng trước! Có giỏi thì đi kiểm tra!"
Trước khi cậu nhào tới đánh người, huấn luyện viên Khổng đã đẩy cậu sang một bên. "Làm gì đó! Còn ngại chuyện này náo loạn chưa đủ lớn hả! Có phải muốn tư cách dự thi của cậu bị huỷ bỏ thì mới hài lòng không!?"
"Được rồi, Hạ Kỳ Niên." Vu Thuận Bình cũng kéo cậu lại phía sau. "Cậu đi chấp với chó điên làm cái gì, chúng tôi đều tin tưởng cậu không dùng thứ đó."
Triệu Thiên Dục cười nhạo. "Cậu tin tưởng thì có tác dụng cái lông gì."
Hầu hết mọi lúc, những người có lý trí đều phải chịu đựng những rắc rối ngu ngốc và vô lý.
Hạ Kỳ Niên bị buộc phải tỉnh táo lại, hai mắt vẫn đỏ bừng, khí huyết không thông, ngay cả hô hấp cũng không thoải mái.
Cậu có thể chịu đựng Triệu Thiên Dục vu cáo mình, nhưng không thể chịu được chuyện vết thương của Thịnh Tinh Hà bị xé mở một cách tàn nhẫn.
Người vây xem càng lúc càng nhiều.
Hai bên bên nào cũng cố chấp cho rằng mình đúng, vậy thì hiển nhiên là có một bên đang nói dối.
"Đều câm miệng cho tôi!" Huấn luyện viên Khổng nói. "Ba người, đều đi kiểm tra cho tôi!"
Hạ Kỳ Niên hừ lạnh một tiếng, trái tim vẫn còn đập mạnh vì tức giận. "Kiểm tra thì kiểm tra."
Vừa nghe đến phải kiểm tra, Triệu Thiên Dục lập tức gấp gáp. "Dựa vào cái gì ông nói kiểm tra thì phải kiểm tra chứ, tôi muốn tìm huấn luyện viên của tôi!"
"Tìm Thiên Vương lão tử cũng vô dụng!" Huấn luyện viên Khổng trừng mắt nhìn cậu ta, gằn từng chữ, lời ít ý nhiều nói: "Cả ba người, tối nay một người cũng không chạy thoát đâu."
Thịnh Tinh Hà thoải mái bày tỏ đồng ý tiếp nhận kiểm tra, chẳng qua phải liên hệ trước với huấn luyện viên một chút.
Lúc này, Triệu Thiên Dục cũng đã gọi điện thoại cho huấn luyện viên trưởng.
Nơi thi đấu thường có trạm kiểm tra chất kích thích, đầu tiên huấn luyện viên Khổng liên hệ với lãnh đạo cuộc thi và nhân viên của trạm kiểm tra, đưa ba người cùng đến trạm.
Trong lúc đó, Triệu Thiên Dục còn cố gắng liên lạc với những người khác, bị huấn luyện viên Khổng ngăn lại.
Rất nhanh, một người đàn ông cạo trọc đầu mặt mày dữ tợn và huấn luyện viên Lâm Kiến Châu của Thịnh Tinh Hà xuất hiện cùng một lúc.
Hạ Kỳ Niên nhận ra người đầu trọc kia, là huấn luyện viên trưởng của Triệu Thiên Dục.
Sau khi giải thích xong nguyên nhân sự việc, sắc mặt huấn luyện viên Vương Nghị Vỹ của Triệu Thiên Dục trở nên có chút khó coi, nhưng tình thế ép buộc, ông ta không thể không đồng ý để Triệu Thiên Dục tiếp nhận kiểm tra.
Tất nhiên, ông không chấp nhận thì cũng vô ích, cho dù đang trong hay ngoài trận đấu, tất cả các vận động viên đều có trách nhiệm, nghĩa vụ, bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu nhận kiểm tra doping, từ chối kiểm tra hoặc cản trở lấy mẫu cũng đều phải nhận hình phạt cấm thi đấu.
Trạm kiểm tra bao gồm phòng chờ, phòng làm việc, phòng lưu trữ và phòng vệ sinh hợp thành, do thời gian đã muộn, nhân viên đều mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài.
Người đầu tiên lấy mẫu là Thịnh Tinh Hà, những người còn lại ngồi trong phòng chờ.
Các nhân viên kiểm tra yêu cầu anh rửa tay trước, sau đó mới lấy cặp cốc đựng nước tiểu ra dùng.
Sau khi Thịnh Tinh Hà lấy xong, nhân viên kiểm tra dẫn anh đến cửa phòng vệ sinh, dặn dò: "Mấy thứ này anh phải tự bảo quản cho tốt, đồng nghiệp của tôi sẽ đi vào cùng anh, khi lưu mẫu cần phải vén áo lên ngực, từ cổ tay đến khuỷu tay phải duy trì trạng thái trần trụi."
"Được." Thịnh Tinh Hà gật đầu.
Triệu Thiên Dục trào phúng nói: "Anh không cần nói nhiều như vậy với anh ta đâu, anh ta có kinh nghiệm rồi."
"Mẹ nó cậu..." Hạ Kỳ Niên bị mấy người khác đè trở lại ghế.
Thịnh Tinh Hà và một nhân viên kiểm tra nam cùng vào nhà vệ sinh để lấy mẫu.
Mẫu được chia thành hai lọ AB, lọ A sẽ được gửi đến phòng thí nghiệm kiểm tra doping để kiểm tra đo lường, lọ B được lưu trữ trong phòng thí nghiệm.
Nếu xét nghiệm dương tính, Trung tâm chống doping sẽ thông báo kết quả cho vận động viên và đơn vị của họ ngay lập tức. Nội trong vòng năm ngày làm việc, vận động viên có thể quyết định xem có kiểm tra lọ B hay không, ví dụ như lọ B không có vấn đề thì lật lại bản án thành công, quá thời gian được xem từ bỏ, sẵn sàng chấp nhận hình phạt.
Mẫu đóng kín xong, Thịnh Tinh Hà trở lại phòng kiểm tra chờ điền vào phiếu kiểm tra, trên đó yêu cầu vận động viên cung cấp thông tin về sản phẩm dinh dưỡng hoặc loại thuốc đã dùng trong bảy ngày qua.
Triệu Thiên Dục nói cũng không sai, Thịnh Tinh Hà vô cùng quen thuộc với toàn bộ quá trình, rất nhanh đã hoàn thành lấy mẫu.
Đây là lần đầu tiên Hạ Kỳ Niên được kiểm tra, vừa đến lúc phải vén áo cởi quần thì nhăn nhó, vén vạt áo lên, che đi mặt trời trên ngực. "Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi chi vậy? Mắc cỡ quá đi."
Vẻ mặt nhân viên kiểm tra lạnh lùng: "Đây là quy định, cởi áo khoác ra, kéo tay áo lên, quần phải cởi xuống dưới đầu gối."
"A?" Hạ Kì Niên có chút kinh ngạc." Hồi nãy anh cũng nhìn chằm chằm người ta như vậy sao?"
"Đương nhiên!" Nhân viên kiểm sát giục: "Nhanh lên, còn người tiếp nữa."
Hạ Kỳ Niên cúi đầu cắn vạt áo để lộ ra lồng ngực, vừa cởi quần lại nhịn không được liếc mắt nhìn anh chàng kia, miệng còn làu bàu mơ hồ không rõ: "Anh nhìn tôi như vậy tôi không tè được."
"Nhanh lên! Bằng không tôi làm thay cậu đó!"
Hạ Kỳ Niên sợ tới mức co rụt cả bả vai. "Anh thật hung dữ."
Trong lúc Hạ Kỳ Niên lấy mẫu, huấn luyện viên Khổng đã đưa túi nilon cho người phụ trách trạm kiểm tra.
"Đây là ống tiêm nhặt được trong thùng rác, các anh hẳn là có thể chiết xuất thành phần bên trong chứ?"
Người phụ trách nhìn thoáng qua. "Cái này phải đưa đến phòng thí nghiệm để phân tích thêm, bên chúng tôi chỉ phụ trách lấy mẫu và vận chuyển thôi"
Toàn bộ vật chứng đều bị niêm phong, Triệu Thiên Dục nhất thời có loại cảm giác không còn cách nào xoay chuyền hoàn cảnh nữa, cậu ta quay đầu nhìn về phía huấn luyện viên của mình, ánh mắt giống như đang cầu khẩn điều gì đó, đối phương nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Một màn này đúng lúc bị Lâm Kiến Châu ngồi ở đối diện nhìn thấy.
Đầu trực đứng dậy ra cửa, Lâm Kiến Châu lập tức đi theo. "Huấn luyện viên Vương đi đâu vậy?"
Khóe mắt giật giật, trong lòng mắng mẹ nó. "Tôi đi hút điếu thuốc."
Lúc này sắc trời bên ngoài phòng chờ kiểm tra đã tối đen.
Tàn thuốc vừa được đốt lên sáng lập loè trong bóng tối.
Lâm Kiến Châu là huấn luyện viên lớn tuổi nhất trong ba huấn luyện viên, từ khi vào nghề đến nay đã hơn hai mươi năm, ông biết trong giới này tồn tại rất nhiều hiện tượng không sạch sẽ, thậm chí còn có huấn luyện viên xúi giục vận động viên dùng hoặc tiêm hàng cấm để giành huy chương.
Tra ra được thì gọi là doping, còn tra không ra thì chỉ là chất dinh dưỡng, vì lợi ích khổng lồ phía sau, rất có thể huấn luyện viên sẽ thông đồng làm bậy với nhân viên của cơ quan kiểm tra, ông nhất định phải ngăn chặn.
"Huấn luyện viên Vương có bất ngờ với chuyện tối nay không?" Lâm Kiến Châu hỏi.
Đầu trọc châm một điếu thuốc. "Tôi không tin Triệu Thiên Dục sẽ phạm loại sai lầm này.
"Đâu có ai nói là cậu ta phạm sai lầm, còn chưa có kết quả mà." Lâm Kiến Châu nở nụ cười.
Đầu trọc ý thức được mình thiếu chút nữa đã nói hớ, tim đập thình thịch.
Lâm Kiến Châu lại nói: "Có lẽ thật sự là người khác phạm sai lầm."
Đầu trọc không yên.
Hạ Kỳ Niên mới lấy mẫu xong, vẻ mặt thoải mái đi ra từ trong phòng vệ sinh.
Triệu Thiên Dục một mực nói mình không tè được, không muốn vào phòng vệ sinh, rất rõ ràng là đang kéo dài thời gian, nhân viên kiểm tra không kiên nhẫn rót cho cậu ta một ly nước lớn.
"Một hơi uống hết đi, tè không ra thì uống thêm một ly nữa, uống tới chừng nào cậu không nín được nữa mới thôi."
Triệu Thiên Dục cầm một ly nước ấm nhìn về phía huấn luyện viên trưởng của mình, tinh thần từng chút từng chút gần tới bờ vực sụp đổ.
Huấn luyện viên Khổng ngồi bên cạnh ông ta, bĩu môi với nhân viên kiểm tra: "Cậu không uống thuốc thì người ta cũng đâu thể cố ý vu khống hãm hại cậu được, đàng hoàn mà phối hợp đi, mọi người còn muốn mau chóng trở về ngủ nữa, bao nhiêu người phải chờ một mình cậu đó!"
Hạ Kỳ Niên ngáp một cái, đi tới bổ thêm một đao: "Vừa rồi cái miệng kia không phải rất lợi hại sao? Tới chuyện này lại sợ rồi?"
Thịnh Tinh Hà trầm mặc đi về phía máy lọc nước, rót một ly nước ấm đưa qua, "Uống đi, mọi người cũng từng làm bạn bè, tôi chỉ có thể giúp cậu đến mức này thôi, tiểu xong là có thể chứng minh cậu trong sạch rồi."
Hạ Kỳ Niên thầm nghẹn cười.
Chờ xong hết quá trình lấy mẫu thì đã hơn một giờ sáng, bên ngoài đang có mưa nhỏ tí tách.
Không ai mang theo ô, mọi người đành phải quay trở lại trú mưa.
Lúc Thịnh Tinh Hà ra cửa không mặc áo khoác, Hạ Kỳ Niên cởi của mình ra đưa cho anh.
"Tôi không cần, cậu tự mặc đi, chỉ có một đoạn đường như vậy thôi mà."
"Mặc vào!" Hạ Kỳ Niên cứng rắn khoác áo khoác lên vai anh. "Sao lại không nghe lời như vậy chứ."
Thịnh Tinh Hà: "..." Tên rắm thối này sao lại càng ngày càng thích dùng loại ngữ khí này nói chuyện với anh vậy.
Lâm Kiến Châu đi phía sau hai người, ho nhẹ một tiếng rồi làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy mà bỏ đi.
"......" Vẻ mặt Thịnh Tinh Hà chột dạ, đầu đầy mồ hôi.
Hết lần này tới lần khác vị bên cạnh vẫn không tự biết mình biết ta lại còn xáp tới gần anh nhỏ giọng ám chỉ: "Tôi thật muốn cùng anh ngủ chung một phòng ghê, Vu Thuận Bình mớ dữ quá, bây giờ mà trở về thì chắn chắn là sẽ đinh tai nhức óc luôn."
"......"
Lâm Kiến Châu lui lại. "Tinh Hà, em theo thầy tới đây một chút."
Tim Thịnh Tinh Hà run lên, còn tưởng rằng huấn luyện viên muốn tán gẫu với anh về chuyện ở chung, đã suy nghĩ ra một mớ lý do kỹ càng trong đầu, không ngờ đối phương chỉ quan tâm tâm tình anh có bị ảnh hưởng hay không mà thôi.
Những điều thế này xảy ra trước trận đấu sẽ gây tổn hại lớn đến tâm lý của các vận động viên, đặc biệt là những người từng có "tiền án" như Thịnh Tinh Hà.
Ba chữ chất kích thích giống như bóng ma bao trùm lên người anh.
Lâm Kiến Châu lo lắng sức khỏe tinh thần của anh, trấn an nói: "Nếu đã kiểm tra xong thì đừng nghĩ nhiều làm gì, cũng không cần quản người khác ác ý làm tổn thương em, em lấy được thành tích thì chính là đáp trả tốt nhất đối với bọn họ. Thầy nói khó nghe một chút, nghề này chỉ nhìn thành tích mà thôi, em xem những phương tiện truyền thông kia đi, ngày nào cũng ở đó kéo chuyện ai dùng thuốc bị cấm thi đấu ra nói, có người nào tái xuất thi đấu lấy được huy chương vàng giải vô địch thế giới thì sẽ lập tức thổi phồng một trận, chuyện cấm thi đấu cũng không đáng nói nữa."
"Con người không thể luôn bị quá khứ ràng buộc, phải biết nhìn nhiều hơn về phía tương lai, tương lai của em đi theo con đường nào, trở thành loại người nào, quyền quyết định đều nằm trong tay em."
Thịnh Tinh Hà tiêu hóa hết một chén súp gà lớn này, gật gật đầu: "Em hiểu mà."
"Từ sau khi trận đấu đầu năm kết thúc, nhiệt tình của em đối với trận đấu cũng không còn cao như trước nữa." Lâm Kiến Châu nhìn anh. "Thầy nói không sai chứ?"
Thịnh Tinh Hà không phủ nhận.
Lâm Kiến Châu: "Có chuyện cũng đừng nín nhịn trong lòng, thầy thấy em không nói tiếng nào cũng sợ, không vui thì cứ việc phát tiết ra có hiểu không? Nếu em không ngủ được thì thầy có thể nói chuyện với em."
Thịnh Tinh Hà vội vàng nói: "Không cần đâu, em cũng không phải là con nít, có thể tự điều chỉnh."
"Phải không, thầy lại thấy em không thể điều tiết được."
Thịnh Tinh Hà cúi đầu, không biết nên nói gì.
"Hay là em muốn ngủ chung với cậu em kia?" Lâm Kiến Châu hỏi.
"Thầy hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm." Lâm Kiến Châu vỗ vỗ vai anh. "Tán gẫu với nhau cũng rất tốt, thầy còn sợ em chui vào ngõ cụt suy nghĩ không thông, có cậu em kia tán gẫu cũng rất tốt, còn sùng bái em như vậy, em cứ tiếp xúc với cậu ấy nhiều vào..."
Lâm Kiến Châu nói tới đây thì hơi ngừng lại một chút, cười ra tiếng, "Em xem em ấy đi, nhìn chúng ta cả nửa ngày rồi."
Thịnh Tinh Hà nhìn theo tầm mắt Lâm Kiến Châu, thấy Hạ Kỳ Niên trốn ở phía sau một đám cây xanh, trên trán còn đang đội một đám lá vạn tuế thật to, khuôn mặt gian rành rành đang giấu phân nửa giữa đám lá cây.
Sau khi bị phát hiện, cậu vội rụt xuống dưới, bị gai của cây vạn tuế đâm vào đầu, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đồ ngốc!" Thịnh Tinh Hà nhịn không được mà vui vẻ.
_ Hết chương 41 _
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT