Trong chùa khói nhẹ lượn lờ, ngoài chùa tiếng chuông trầm bổng.
Hạ Kỳ Niên mua mấy củ khoai lang còn mập hơn nắm tay trên một xe đẩy ven đường, Trương Đại Khí cầm một củ cắn một cái, nóng đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn khen không dứt miệng.
"Siêu ngọt luôn."
Hạ Kỳ Niên bẻ một củ khoai lang ra, chọn góc độ hấp dẫn nhất quay một đoạn video nhỏ gửi cho Thịnh Tinh Hà.
[N: Anh có thèm không nè?]
[Thịnh Tinh Hà: Thèm! Suốt một năm tôi chưa ăn rồi đó.]
[N: Vậy anh há miệng ra đi.]
[Thịnh Tinh Hà: A——]
Hạ Kỳ Niên chụp hình củ khoai lang bị cắn một miếng rồi đăng lên.
[N: Có ngọt không?]
[Thịnh Tinh Hà: Rất ngọt nhưng mà hơi nóng.]
[N: Ha ha ha, vậy để tôi thổi cho anh.]
Hạ Kỳ Niên vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào màn hình mà cười ngây ngô.
Vẻ mặt Trương Đại Khí phức tạp nhìn cậu, mạnh dạn suy đoán: "Có phải cậu đang yêu không?"
Thần kinh Hạ Kỳ Niên căng lên, không trả lời.
Trương Đại Khí lập tức hét: "Cậu đang yêu! Chắc chắn là cậu đang yêu! Với ai vậy? Là người đã nói lần trước phải không?"
Hạ Kỳ Niên thản nhiên khoe: "Tôi đang nói chuyện phiếm với huấn luyện viên."
"Hứ!" Trương Đại Khí căn bản không tin.
Hai người đi dọc theo đường cũ trở về, khi đi ngang qua một cửa hàng thủ công, Trương Đại Khí còn cầm khoai lang rẽ vào.
"Ông chủ, vòng tay của ba cháu đã sửa xong chưa?"
Hạ Kỳ Niên cũng đi vào theo.
Diện tích của cửa hàng này không lớn, vừa vào cửa chính đã thấy toàn cảnh, trên mặt tường hai bên đóng đinh một lớp vải nhung tối màu, trên đó treo đủ các loại vòng tay và vòng cổ, sắp xếp theo thứ tự của phẩm chất gỗ, trên mặt bàn còn trưng bày một số hàng thủ công mỹ nghệ.
Ở trong cùng có một bàn làm việc nho nhỏ, ông chủ là một người đàn ông trung niên, trên bàn đang bày một bộ trà cụ và mấy cuốn sách.
"Sửa xong rồi, chú còn đang nghĩ nếu cháu không tới thì chú sẽ gửi qua cho nhà cháu." Ông chủ lấy một chuỗi Bồ Đề Mắt Kỳ Lân ra từ trong ngăn kéo.
Hạ Kỳ Niên không có nghiên cứu về đồ cổ và các loại vòng tay, nhưng lại bị một sợi dây thừng đeo tay ở trên tường hấp dẫn.
Trên sợi dây nhỏ màu đen ấy có xỏ hai hạt châu nhỏ trong suốt khác nhau, nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải là hạt thủy tinh bình thường, không biết là bằng chất liệu gì, sờ vào rất cứng, còn có thể đổi màu theo góc nhìn, có một ít bụi phấn lấp lánh khảm ở bên trong, từng điểm từng điểm lấp lánh rực rỡ.
Sợi dây thừng có dán nhãn, một hạt tên Thâm Hải, một hạt tên Tinh Hà.
"Ông chủ, hạt châu này là gì?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
Ông chủ rướn cổ lên xem. "Cái đó làm từ keo Epoxy đấy."
"Epoxy à?"
Trương Đại Khí thật không thể tin nổi một thằng con trai cả người cơ bắp như Niên ca, rắn rỏi như sắt đá vậy mà cũng thấy hứng thú với loại đồ trang sức nhỏ này, hơn nữa còn mua nữa chứ.
"Tặng bạn gái à?" Trương Đại Khí hỏi.
Hạ Kỳ Niên nhét dây thừng vào túi. "Tạm thời còn chưa quen nhau."
"Còn chưa quen?" Trương Đại Khí cười trêu chọc. "Cậu như vầy là không được rồi, đã lâu như vậy mà còn chưa yêu đương, tôi còn tưởng loại người có mặt tiền như cậu thì theo đuổi người ta phải suôn sẻ lắm chứ."
Hạ Kỳ Niên hừ một tiếng. "Tôi đây gọi là làm đâu chắc đó."
Trương Đại Khí không chút lưu tình vạch trần: "Là người ta ứ thèm coi trọng cậu đó chứ? Cô ấy có biết cậu thích cô ấy không?"
Hạ Kỳ Niên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. "Hẳn là còn chưa biết, tôi chưa từng tỏ tình mà."
"Vậy cậu khó thành công rồi." Trương Đại Khí nói.
Hạ Kỳ Niên nhíu mày. "Tại sao?"
Trương Đại Khí thân là một cẩu độc thân nhưng lại luôn có những hiểu biết sâu sắc về tình yêu.
"Thích một người cũng giống như hắt hơi vậy, chính là không giấu được, cho dù miệng không nói thì cũng sẽ toát ra từ ánh mắt. Cô ấy không muốn yêu đương với cậu nên mới kéo dài, giả vờ như không biết."
Một câu đánh thức người trong mộng.
Hạ Kỳ Niên chán nản rũ mắt.
Là như thế ư?
Thịnh Tinh Hà biết cậu thích con trai, cậu cũng đã ám chỉ rất nhiều lần, là thật sự không biết hay vốn không muốn bắt đầu nên mới cố ý giả ngu?
Nhưng nếu thật sự không thích thì đã không cần phối hợp với cậu như vậy.
"Đại Khí, tôi hỏi cậu một vấn đề nhé!"
"Ừm."
"Cậu nghĩ sao nếu có một đứa con trai thích cậu? Mà quan hệ của hai người vốn đặc biệt tốt."
Trương Đại Khí hoảng sợ trừng mắt nhìn cậu, hai tay ôm ngực lùi về sau một bước. "Không phải là cậu thích tôi thật đó chứ?"
"Mẹ kiếp." Hạ Kỳ Niên không nhịn nổi, cười đến suýt chút nữa là sốc hông.
"Cậu đã trải qua chuyện gì mà lại sinh ra loại tư tưởng kỳ diệu này vậy, cậu em?" Trương Đại Khí vỗ vỗ bả vai cậu.
"Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đi!" Hạ Kỳ Niên nói.
"Thì nhìn tình huống đã, có thể tôi sẽ nói..." Trương Đại Khí vẫn hoài nghi Hạ Kỳ Niên có ý với mình, lén ngó chừng cậu.
Hạ Kỳ Niên trợn trắng mắt. "Cậu nhìn tôi làm cái gì, tôi thật sự không phải muốn tỏ tình với cậu đâu, cho dù có chết tôi cũng không thích cậu!"
"Ài, cũng không cần phải vậy chứ, bộ tôi kém cỏi như vậy sao?"
"Dù sao cậu cũng có thể yên tâm, tôi không có hứng thú với cậu."
Chút chỉ số IQ và EQ có hạn của Trương Đại Khí đều gom hết lại vào giờ khắc này, kết hợp với đủ loại biểu hiện kỳ quái của Hạ Kỳ Niên trong giai đoạn này, cái não nhỏ của cậu ta cũng đã đào ra được một chút thông tin đặc biệt.
"Vậy chẳng lẽ là cậu cảm thấy hứng thú với người đàn ông nào, rồi chuẩn bị đi tỏ tình à?"
Tâm sự bỗng nhiên bị chọc trúng, tim Hạ Kỳ Niên đập mạnh, chột dạ mà cao giọng nói: "Ai nói tôi muốn tỏ tình! Bộ không thể là người khác tỏ tình với tôi sao?"
Trương Đại Khí híp mắt nhìn cậu, dưới ánh mặt trời, gương mặt của thiếu niên càng lúc càng đỏ.
"Tôi không biết, tôi chưa từng được con trai thích, kinh nghiệm và suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, đáp án ra từ chỗ tôi không có giá trị tham khảo gì đâu."
Cậu ta vốn còn muốn nói thêm một câu, cậu hẳn là nên đi hỏi người cậu thích ấy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cậu ta cảm thấy Hạ Kỳ Niên là một người thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu được.
Đi thêm một đoạn đường nữa, đỏ ửng trên mặt Hạ Kỳ Niên mới dần dần lặn xuống.
Quả thật là cậu hiểu những lời Trương Đại Khí nói có ý gì, cũng biết tính hướng của mình đã bị bại lộ rồi.
Cậu cảm thấy có chút xấu hổ, Trương Đại Khí lại đột nhiên ôm lấy bả vai cậu. "Buổi tối cậu có muốn đến nhà tôi ăn cơm không? Tối nay nhà tôi ăn lẩu bò đó, là người thân ở nơi khác gửi nguyên một nồi tới, cay lắm, chắc chắn cậu sẽ thích."
Trái tim Hạ Kỳ Niên ấm áp, khóe miệng cong lên. "Được."
...
Vào đêm trước Tết Nguyên Tiêu, cuối cùng Thịnh Tinh Hà cũng đã bắt đầu trận đấu trong nhà đầu tiên của mùa giải, địa điểm thi đấu ở Ý.
Trận đấu này không được phát sóng trực tiếp trong nước, vì thế Hạ Kỳ Niên đặc biệt chú ý đến tin tức thể thao trên một số phương tiện truyền thông để biết được tin tức mới nhất.
Đến ngày thi đấu thứ ba, cuối cùng cũng có một phương tiện truyền thông phát một video về thi đấu nhảy cao nam.
Hạ Kỳ Niên đang ăn chực cơm ở nhà Trương Đại Khí, vô tình lướt tới kênh thể thao này thì buông luôn mì trong tay.
Trong mắt Hạ Kỳ Niên, động tác bắt đầu nhảy của Thịnh Tinh Hà rất đẹp, đáng tiếc ở độ cao 2m31, thanh ngang đã rơi xuống hết cả ba lần, anh chỉ đạt được vị trí thứ tư với thành tích 2m28.
Quán quân là một người Canada với thành tích 2m34.
Khoảng cách chênh lệch là 6cm.
"Thật đáng tiếc, nhảy qua được là có thể lấy huy chương rồi, tôi nhớ anh ấy ở trường đã nhảy qua mức 2m31 mà, sao trải qua những huấn luyện rồi ngược lại lại nhảy không được." Trương Đại Khí nói.
Hạ Kỳ Niên bấm ngón tay nói: "Hoàn cảnh sân đấu, tốc độ gió, trạng thái cơ thể, trạng thái tâm lý, đều sẽ ảnh hưởng đến thành tích cuối cùng. Cậu đi thi cũng đâu thể lần nào cũng thi được số điểm y chang nhau."
"Vậy cũng đúng."
Vận động viên xuống sân, phóng viên trong nước phỏng vấn tuyển thủ của Trung Quốc là Tần Hạc Hiên đã giành được vị trí á quân.
"Cậu cảm thấy trận đấu này mình phát huy như thế nào?"
Tần Hạc Hiên là lão tướng trong đội điền kinh, từng nhiều lần tham gia các giải đấu quốc tế, Hạ Kỳ Niên nhớ rõ thành tích cá nhân tốt nhất của anh ta là 2m31, lần này phát huy rất ổn định, vẫn duy trì ở độ cao này.
"Phát huy cũng được lắm, tôi đưa trạng thái tốt nhất lúc bình thường huấn luyện của tôi lên sân thi đấu, sau này vẫn sẽ cố gắng tìm đột phá lớn hơn." Tần Hạc Hiên mỉm cười, trạng thái thoạt nhìn rất thoải mái.
Khi Thịnh Tinh Hà đi qua, phóng viên bước nhanh lên trước, cũng tiến hành một lượt phỏng vấn như vậy.
Hạ Kỳ Niên nhìn ra được tâm tình của anh không tốt lắm, lúc đi đường đều cúi đầu, đại khái là áp lực quá lớn.
Cuối cùng phóng viên còn thêm vài câu hỏi nữa.
"Trải qua một năm rưỡi lắng đọng, cảm giác tâm tính hoặc là thể lực của mình có thay đổi gì không?"
Thịnh Tinh Hà: "Thể lực còn tốt, tâm tính thì có một chút, đã lâu không ra sân, sẽ có chút căng thẳng."
Phóng viên: "Tôi nghe nói anh đã không tham gia đào tạo cả năm, là cuộc sống có chút bận rộn ư?"
Cũng không biết có phải là phóng viên này cố ý đâm thọc hay không, chuyên đâm vào tim người ta.
Hạ Kỳ Niên vỗ bàn một cái, tất cả đũa, thìa đều bật lên. "Hỏi toàn vấn đề quỷ quái gì không vậy!"
Thịnh Tinh Hà hơi cau mày, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản.
"Năm trước chân trái đã phẫu thuật một lần, đến cuối năm ngoái mới dần dần khôi phục lại, trong lúc ấy quả thật không có huấn luyện nhiều, sau đó mới nhanh chóng điều chỉnh trạng thái trở lại."
Phóng viên: "Sau này có chuẩn bị về nước tham dự giải vô địch điền kinh trong nhà không?"
"Có."
Trận đấu kết thúc, Thịnh Tinh Hà theo đoàn đội bay về nước, còn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi vài ngày, lại nhận được điện thoại của mợ, nói ông ngoại bỗng nhiên ngất xỉu, đã đưa đến bệnh viện.
Anh còn chưa kịp về ký túc xá đã phải lập tức đặt vé tàu cao tốc về quê, ước hẹn với Hạ Kỳ Niên không thể không dời lại.
"Thật sự, thật sự, thật sự ngại quá." Thịnh Tinh Hà liên tục xin lỗi qua điện thoại. "Bây giờ tôi đang trên tàu cao tốc về quê."
"Không sao, cũng đâu phải là anh cố ý, chuyện này thuộc về bất khả kháng mà." Hạ Kỳ Niên nói. "Chờ sau này rảnh rỗi rồi hãy nói sau, hy vọng ông ngoại của anh không sao."
"Ừm, chỉ mong như vậy." Thịnh Tinh Hà cũng không muốn cúp điện thoại, lại hỏi, "Tết năm nay cậu có ra ngoài chơi không?"
"Có lên núi thắp hương với Đại Khí." Hạ Kỳ Niên nói: "Tôi có mua một món đồ tốt để tặng anh."
"Mua trong chùa hả? Là Phật châu à? Không phải là mấy món trang sức linh tinh như ngọc bội đó chứ?"
"Mua ở dưới núi!"
"Thứ gì tốt, cậu gửi cho tôi à?"
"Không được! Thứ này phải tự tay tặng mới có ý nghĩa!"
"Là cái gì thế?"
"Không nói cho anh biết đâu."
"Vậy cậu cũng không cần nói cho tôi biết sớm như vậy chứ, sẽ trông đó." Khi Thịnh Tinh Hà nói lời này, khóe miệng cong lên.
Hạ Kỳ Niên cười ha ha. "Để anh có nhiều chờ mong hơn với chuyện đi chơi với tôi."
Tiếng cười rót vào tai, tâm tình vốn đang lo lắng của Thịnh Tinh Hà cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Vào lúc cảm thấy cô đơn thì sự quan tâm và khuyến khích của Hạ Kỳ Niên có thể giúp anh xốc lại tinh thần.
Ông ngoại bị đột quỵ ngất xỉu, cũng may phát hiện kịp thời đưa vào viện ngay, người cũng không có gì đáng lo ngại, chẳng qua là sau khi tỉnh lại vẫn có chút hỗn loạn, đầu óc không quá nhanh nhạy.
Khi Thịnh Tinh Hà còn ở quê phụ giúp chăm sóc ông ngoại thì Hạ Kỳ Niên bên này đã nhận được thông báo của đội tuyển tỉnh, nói là để cậu tham gia giải vô địch điền kinh trong nhà toàn quốc vào tháng ba.
"Lúc trước không phải nói là không có danh ngạch đề cử sao?"
Huấn luyện viên Khổng nói: "Hồi Tết Vương Nghị ra ngoài bị té ngã, gãy chân phải, bị thương gân cốt cử trăm ngày, không thể tham gia trận đấu này được, nên cậu đi bổ sung."
Hạ Kỳ Niên giật mình, cậu nhớ rõ Thịnh Tinh Hà cũng sẽ tham gia trận đấu này.
Huấn luyện viên Khổng thấy cậu không có phản ứng, còn tưởng rằng cậu không tự tin. "Cậu sao vậy? Cho đi thi đấu còn không vui nữa hả? Không vui thì tôi thay người khác."
"Không không không!" Hạ Kỳ Niên vô cùng hưng phấn, ôm lấy huấn luyện viên Khổng ngay tại chỗ, còn nhấc lên. "Em cảm ơn thầy rất nhiều!"
Vóc người huấn luyện viên Khổng không cao, cả người hoàn toàn bị nhấc hẫng lên trời, bị cậu siết đến nỗi thiếu chút nữa trợn trắng mắt. "Thả tôi xuống!"
Giải vô địch điền kinh trong nhà quốc gia năm nay được chia thành bốn khu vực tiến hành thi đấu, mỗi hạng mục ở từng khu vực sẽ chọn ra từ 8 đến 12 vận động viên vào trận tổng chung kết.
Trận tổng chung kết được tổ chức ở thành phố H.
Hạ Kỳ Niên biết đối với Thịnh Tinh Hà mà nói thì loại trận đấu phân khu này cũng dễ dàng thôi, cho nên suốt một tháng đều tăng cường huấn luyện.
Đêm khuya yên tĩnh, cậu ở lại luyện tập một mình trong sân vận động, âm thanh máy móc rơi xuống đất và tiếng thở dốc đan xen, quanh quẩn ở nơi trống trải.
Ban đầu huấn luyện viên Khổng cho rằng cậu sẽ kiên trì không được mấy ngày, cũng không để trong lòng, hơn một tuần sau, ông bắt đầu lo lắng thằng nhóc này có thể cực nhọc quá độ mà chết hay không, bèn canh ở bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài giúp luyện tập, thuận tiện còn cảm khái một chút năm tháng thật vô tình.
Trước kia ông cũng có thể suốt đêm không ngủ nhưng ngày hôm sau tinh thần vẫn phấn chấn như thường, còn bây giờ mà ngủ ít đi một tiếng là đầu óc sẽ mơ hồ.
Vẫn là trẻ tuổi thật tốt.
Mùa đông ở phía nam lạnh đến mức khiến răng người ta phải đánh vào nhau, nhưng Hạ Kỳ Niên vẫn đổ mồ hôi như mưa.
Giày thể thao bị hỏng hết đôi này tới đôi khác, tư thế nhảy mỗi lần lại càng tiêu chuẩn hơn.
Người có thiên phú không đáng sợ, đáng sợ là cậu ta càng cố gắng hơn so với người thường.
Trong trận chung kết khu vực, Hạ Kỳ Niên trực tiếp giành quán quân, tiến vào tổng chung kết ở thành phố H.
...
Đã nhớ nhung một thời gian rất dài, Hạ Kỳ Niên chờ mong ngày chung kết đến, nhưng khi thật sự sắp đến ngày thi đấu thì lại cảm thấy mình còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt.
Một đêm trước khi khởi hành, đến hai giờ sáng cậu còn chưa ngủ, uống sữa nóng nghe nhạc trợ ngủ cũng không có tác dụng gì.
Chủ yếu là lòng cậu chất chứa quá nhiều tâm tư, động cơ gặp mặt cũng không đơn thuần.
Tỏ tình như thế nào?
Tỏ tình ở đâu?
Tỏ tình trong trường hợp nào?
Thịnh Tinh Hà sẽ phản ứng ra sao?
Cứ suy nghĩ một đống chuyện lộn xộn.
Ngày hôm sau, cậu thức dậy với cái đầu nặng trĩu, phải xin phép nghỉ với huấn luyện viên Khổng.
Từ sau Tết Nguyên Đán, cậu chưa từng sửa soạn lại bản thân, tóc mái cũng che khụất lông mày.
Cậu tìm một tiệm cắt tóc vắng người, trong cửa hàng không có nhân viên, ông chủ tự mình cắt.
Động tác mạnh mẽ như hổ, trong nháy mắt mái đầu cũng nhẹ bớt.
Tóc hai bên và tóc sau tai bị đẩy rất ngắn, gần như sắp sát vào da, chỉ chừa lại một chút ở trên, mái tóc bồng bềnh tự nhiên lại còn xoăn lọn, ông chủ sấy xong thì nhìn ngang nhìn dọc, có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của mình, phun thêm chút nước định hình.
Hạ Kỳ Niên xem thời gian thấy còn sớm, lại lên trung tâm thương mại mua một bộ quần áo mới, khi xuống lầu đi ngang qua quầy nước hoa, liếc mắt một cái, người vốn sắp đi ra cửa trung tâm thương mại, cuối cùng lại lùi trở vào.
...
Lúc cả đội tập hợp, Lưu Vũ Hàm giống như nhìn thấy động vật quý hiếm mà nhìn cậu chằm chằm, còn lại gần ngửi ngửi. "Yo, cậu còn xịt nước hoa nữa à?"
Hai thành phố cách nhau khá xa, để tiết kiệm tiền, lần này sẽ mua vé tàu cao tốc, Hạ Kỳ Niên ngủ bổ sung một giấc trên tàu.
Khoảng cách giữa hai ghế hạng hai hơi hẹp, hai cái chân dài bị kẹt ở trong đó gần như không thể nhúc nhích, Hạ Kỳ Niên ngủ cũng không thoải mái, nhưng tâm tình vẫn vui vẻ như trước.
Trước khi xuất phát, cậu đã gửi tin nhắn hỏi Thịnh Tinh Hà đã đến khách sạn chưa, Thịnh Tinh Hà nói mình muốn đến thành phố S trước, sẽ ở khách sạn kinh doanh cạnh sân vận động.
Cậu còn bóng gió hỏi số phòng.
Giọng nữ trên loa thông báo vang lên hết lần này đến lần khác, cậu thưởng thức phong cảnh ven đường, chờ đợi đến gần mục tiêu.
Khi xuống tàu cao tốc, tim cậu đập nhanh không kiểm soát được.
Môn nhảy cao của đội tuyển tỉnh tổng cộng có 21 người tham gia trận tổng chung kết này, bao gồm các vận động viên, đội y tế và huấn luyện viên, sau khi ra khỏi nhà ga, tất cả mọi người chia thành từng nhóm đi đến khách sạn.
Nhóm Hạ Kỳ Niên là nhóm đến cuối cùng, nhân viên lễ tân của ủy ban thi đấu đang sắp xếp phòng cho mọi người.
"Lần này đều là phòng đôi, mọi người tự bắt tổ đi." Huấn luyện viên Khổng nói.
Sau khi Hạ Kỳ Niên tìm được Vu Thuận Bình thì hỏi lễ tân lấy thẻ phòng.
"Oa, phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm." Vu Thuận Bình kéo hết rèm cửa sổ ra. "Hạ Kỳ Niên, cậu tới xem nè, bên này còn có thể nhìn thấy cảnh sông nữa nè, lần đầu tiên tôi ở phòng có view sông đó."
Hạ Kỳ Niên căn bản không có hứng thú gì với sông nước, chỉ qua loa vài câu liền vội vàng ra ngoài.
Vừa vặn gặp được huấn luyện viên Khổng ở hành lang khách sạn.
Huấn luyện viên Khổng cản cậu lại. "Hơn nửa đêm rồi, cậu còn đi đâu vậy?"
Hạ Kỳ Niên ngẩn người. "Mua đồ ăn khuya."
Huấn luyện viên Khổng nhìn thoáng qua đồng hồ. "Đã 11 giờ rồi, cậu đi đâu mua đồ ăn khuya?"
Hạ Kỳ Niên mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: "Em chỉ mua đại một chút, em đói bụng, đồ trên tàu cao tốc khó ăn quá."
Huấn luyện viên Khổng bĩu môi. "Không được ăn đồ bậy bạ nghe nghe chưa, đặc biệt là thịt nướng, thịt bên ngoài không thể đụng vào."
"Yên tâm đi, em chỉ mua chút sữa với bánh mì thôi."
Hạ Kỳ Niên bỏ trốn thành công, giống một chú Samoyed vui vẻ, nhảy nhót suốt một đường đến khách sạn của Thịnh Tinh Hà, ở trong thang máy còn soi vách gương kiểm tra tạo hình của mình nhiều lần.
Tóc cũng không rối, chỉ là cậu ngửi ngửi cổ tay mình lại không ngửi ra mùi gì, hối hận mình xịt nước hoa sớm quá, hương thơm bay hết rồi.
Nhưng cậu lại không muốn chạy về khách sạn xịt thêm nữa, cậu chờ giờ khắc này chờ đến lâu quá rồi.
Trong thang máy chỉ có một mình cậu, trong đầu lặp đi lặp lại những lời thoại đã soạn trong chăn tối hôm qua.
Đã lâu không gặp huấn luyện viên Thịnh!
Anh có nhớ tôi không??
Nhớ tôi còn không mau ôm tôi đi!
À...
Cậu càng nghĩ càng ngượng ngùng, sau khi che mặt cười ngây ngô ba giây thì hít sâu một hơi.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Cốc! Cốc! Cốc!
Cửa phòng Thịnh Tinh Hà bị gõ vang.
Anh còn tưởng lại là đồng nghiệp trong đội tới ăn chực, mở cửa không chút do dự, đập vào mắt lại là khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia.
Thịnh Tinh Hà ngây ngẩn cả người.
Không biết có phải do đã lâu không gặp mặt hay không, anh cảm giác Hạ Kỳ Niên đã thay đổi rất nhiều, làn da rám nắng hơn trước một chút, người cũng gầy đi, nhưng mà ngũ quan ngược lại lại càng thêm lập thể.
"Đã lâu không gặp, huấn luyện viên Thịnh!"
Thịnh Tinh Hà ngạc nhiên, vui vẻ nói: "Sao cậu lại tới đây?! Còn cắt tóc nữa."
"Cái này mà cũng bị anh nhìn ra." Sau khi Hạ Kỳ Niên vào phòng thì trở tay đóng cửa, rất nhanh đã nói tiếp một câu. "Anh có nhớ tôi không!?"
Khóe môi Thịnh Tinh Hà cong lên. "Được rồi, bận rộn chuyện trận đấu quá, không nghĩ gì hết."
Lúc này đổi thành Hạ Kỳ Niên sửng sốt.
Cái này không giống với trong tưởng tượng của cậu chút nào hết!
Phòng có hình chữ "L", hai người đều đứng ở lối đi, ánh sáng hơi tối, có chút ái muội.
Đêm khuya mang đến cho thiếu niên dũng khí vô tận, Hạ Kỳ Niên giang hai tay, nhào tới ôm chặt thân thể Thịnh Tinh Hà, nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Tôi siêu nhớ anh."
Một mùi hương nhẹ nhàng thoải mái ập vào mặt.
Thịnh Tinh Hà chỉ mới cảm thấy trước mắt tối đen thì đã mơ hồ.
Cánh tay ôm anh càng siết chặt hơn, thắt lưng cũng sắp bị đè cong.
Thịnh Tinh Hà lùi lại liên tục, hai tay không có chỗ đặt giơ ra trên không trung, "Ai ai ai" vài tiếng cũng không ngăn cản bước chân Hạ Kỳ Niên lại được.
Sức của tên nhóc này không biết từ khi nào đã trở nên lớn như vậy.
Hạ Kỳ Niên muốn lái qua bên giường, không ngờ khi di chuyển về phía sau thì chân hai người ngoài ý muốn chen vào nhau. Hạ Kỳ Niên lảo đảo, thân thể không khống chế được ngã về phía trước, cuối cùng bùm một tiếng quỳ luôn trên mặt đất.
Cũng may cậu phản ứng nhanh, hai tay kịp chống đất không nằm sấp xuống, hai tay Thịnh Tinh Hà còn ôm chặt lưng cậu, nằm trên thảm nhìn cậu.
Vốn sẽ giống như một cảnh quay của một bộ phim thần tượng, vừa văn nghệ lại vừa lãng mạn, nhân vật chính chăm chú nhìn vào hai mắt đối phương, ánh mắt ẩn ý đưa tình, mạch nước ngầm trong lòng bắt đầu chuyển động.
Giây tiếp theo nên hôn môi.
Nhưng thực tế là, trong phòng Thịnh Tinh Hà còn có năm đồng nghiệp đang tụ tập ăn khuya.
Thấy một màn này, người phun cơm, kẻ híp mắt, ngưởi trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ đều hóa đá.
_ Hết chương 38 _
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT