Khi tâm trạng tốt, người ta dễ ăn nhiều, Hạ Kỳ Niên ăn hai bát cơm sau đó lại ăn tiếp một miếng bánh ngọt.
Thịnh Tinh Hà nhìn thấy, cũng hơi nghẹn đến phát hoảng.
"Dạ dày của cậu bộ thông tới biển hả? Sao cậu có thể nhét nhiều thứ vào như vậy?"
"Từ nhỏ lượng cơm của tôi đã nhiều hơn một chút so với người bình thường rồi, có thể là bởi vì ăn nhiều nên dáng dấp mới cao." Hạ Kỳ Niên ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, cảm thấy hơi ngấy, lại ăn sạch dưa hấu và dưa Hami trong đĩa trái cây.
Cốc Tiêu Tiêu: "Cậu cũng có thể làm người dẫn chương trình Vua ăn UP rồi đó, khẳng định sẽ có rất nhiều fan."
Hạ Kỳ Niên rút khăn giấy lau miệng. "Không thể so với lượng cơm của bọn họ được."
Lưu Vũ Hàm: "Cậu có thể đi theo con đường tinh tế, ví dụ như ăn một món ngọt tương đối nổi tiếng, gà rán gì đó. Bây giờ có rất nhiều loại."
Hạ Kỳ Niên cười cười: "Cậu có tài trợ không?"
Trương Đại Khí giành nói: "Tụi này có thể gây quỹ cộng đồng giùm cậu."
Mọi người vui vẻ hết sức.
Lúc đi ra khỏi khách sạn, trời đã tối hoàn toàn, đoàn người vội vàng đón xe buýt, Hạ Kỳ Niên và Thịnh Tinh Hà thì đi ngược chiều trở lại trung tâm thương mại lấy xe đạp.
Đèn đường chiếu bóng dáng hai người kéo thật dài, chỉ chốc lát sau, lại biến thành một đoạn ngắn ngủn mập mạp.
Hạ Kỳ Niên nhìn chằm chằm cái bóng trên mặt đất, thoáng đi chậm lại một chút, khi cậu giơ ngón tay lên, hai cái bóng liền biến thành trạng thái tay trong tay.
Ngực giống như bị thứ gì đó không nhẹ không nặng cào một chút, cậu nhẹ nhàng nở nụ cười.
Sắp đến nơi đỗ xe, Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên mở miệng: "Lát nữa cậu chở tôi à?"
Hạ Kỳ Niên sợ tới mức rụt tay lại. "Sao cũng được, anh muốn chở tôi cũng được."
"Vậy thì đi thêm một đoạn nữa đi." Thịnh Tinh Hà nói: "Ăn no quá, không muốn đi xe đạp lắm."
Hạ Kỳ Niên sững sờ gật đầu một cái. "Được."
Thầm mến một người là cảm giác như thế nào, rất khó dùng một từ hoặc một câu để miêu tả, tuy rằng có đôi khi sẽ cảm thấy mệt mỏi và thương cảm, nhưng cậu vẫn rất biết ơn Thịnh Tinh Hà đã mang đến cho cậu những khoảnh khắc mừng rỡ như điên kia.
Lấy xe xong, Thịnh Tinh Hà treo ly lên tay lái, chậm rãi đẩy. "Cậu muốn treo lên không, cầm như vậy rất phiền."
Hạ Kỳ Niên làm theo lời anh. "Hôm nay anh ăn no chưa, tôi thấy anh cũng chưa ăn được gì."
Thịnh Tinh Hà nói: "Ăn no mà, tôi cũng đâu có giống cậu, sức ăn lớn như vậy, huống chi..." Anh muốn nói huống chi cậu không phải còn gắp cho tôi rất nhiều thức ăn sao, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại phải nuốt trở về.
Anh lại nghĩ đến một bát thịt cua lớn kia, cuối cùng cũng không thể hỏi được rốt cuộc là bóc như thế nào.
Vì trong lòng sinh ra một ít ý niệm kỳ lạ, những lời vốn rất tự nhiên lại trở nên khó có thể mở miệng.
Anh đã ý thức được giữa mình và Hạ Kỳ Niên có một chút mập mờ, nhưng anh cũng không hy vọng Hạ Kỳ Niên biết rằng anh đã nhận ra.
Cố tình Hạ Kỳ Niên lại là loại người thích đào bới đến tận cùng, không làm người ta đỏ mặt thì không chịu bỏ qua.
"Huống chi cái gì?"
Thịnh Tinh Hà liếc cậu một cái. "Tôi quên mất rồi."
Hạ Kỳ Niên kinh ngạc. "Cái gì chứ, nói chuyện nói có một nửa, tôi nghe khó chịu lắm."
"Vậy chứ tôi quên mất rồi, cậu bảo tôi làm sao bây giờ? Tôi lớn tuổi, trí nhớ kém không được sao?" Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên nhìn anh. "Vậy anh cứ cố gắng nhớ lại đi, sẽ luôn nhớ được mà, hoặc là chúng ta có thể tái hiện lại cảnh tượng một lần cũng được."
Thịnh Tinh Hà hơi cảm thấy bối rối: "Tái hiện lại cảnh tượng?"
Hạ Kỳ Niên giải thích: "Chính là lặp lại đối thoại vừa rồi của chúng ta lần nữa, đến lúc đó tự nhiên anh sẽ có thể nhớ ra, lúc nào mà tôi không nhớ nổi thứ gì, sẽ thường chơi trò tái hiện lại cảnh tượng này."
Thịnh Tinh Hà cười một tiếng. "Ngốc." Cho dù có tái hiện lại một trăm lần anh cũng sẽ không nhớ.
"Thật đấy! Tôi không có lừa anh đâu!" Hạ Kỳ Niên nhớ lại. "Vừa rồi anh nói, cầm cái ly rất phiền toái, để tôi treo lên xe, sau đó tôi hỏi anh, hôm nay ăn no chưa..."
Tầm mắt của cậu quét về phía đường cái, một chiếc xe tải màu đỏ chở gỗ đang chạy về phía trước, tốc độ tuy không nhanh nhưng cũng không tính là chậm, mà ngay bên vỉa hè, có hai đứa nhóc đang lắc lắc lư lư đi về phía bên kia đường.
Lúc này làn đi bộ đã sáng đèn đỏ, hai đứa nhỏ không có phụ huynh đi theo bên cạnh.
Cậu dự đoán rằng chiếc xe tải có thể sẽ tăng tốc vượt qua đèn xanh, trái tim cậu đột nhiên căng thẳng.
Thịnh Tinh Hà đang cúi đầu cười, bỗng nhiên nghe thấy Hạ Kỳ Niên "Ây" một tiếng, trong tiếng kêu ngắn ngủi đó lộ ra sự hoảng hốt hiếm có, trong nháy mắt khiến trái tim người ta vọt lên tới cổ họng.
Còn chưa kịp đợi anh phản ứng lại có chuyện gì xảy ra, đã thấy Hạ Kỳ Niên nhảy dựng lên, cả người giống như một con báo săn phóng qua bụi cây cao nửa người, lao về phía làn xe cơ giới rộng lớn.
Đúng như dự đoán của Hạ Kỳ Niên, tài xế xe tải quả thật nhấn chân ga muốn tăng tốc vượt qua đèn xanh chỉ còn ba giây kia, vị trí của hai đứa nhỏ vừa vặn là góc chết thị giác của anh ta, anh ta căn bản không chú ý.
Thân thể còn lắc lư theo âm nhạc trên xe, căn bản không biết có hai đứa nhỏ sắp chui vào dưới bánh xe của mình.
Tốc độ của xe tải rõ ràng trở nên nhanh hơn, hầu như sắp nghiến lên thân thể đứa nhỏ, một người dì ven đường đã phát hiện ra tình huống không ổn, hít một hơi khí lạnh, vạn phần hoảng sợ che miệng thét chói tai, hai chân của cô cũng bị dọa đến mềm nhũn, ngoại trừ kinh hoảng hét ầm lên thì không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen bất ngờ từ trong bụi cây nhảy ra, hai tay nắm chặt quần áo của hai đứa trẻ, kéo mạnh về phía sau, chiếc xe tải phóng nhanh qua, cuốn theo những chiếc lá rụng bên đường.
Hạ Kỳ Niên bảo vệ chặt chẽ hai đứa nhỏ vào lòng, lùi lại hai bước, ngã xuống mặt đường nhựa, khuỷu tay chạm đất, đau đến mức cậu phải nhe răng trợn mắt.
Đứa trẻ bị hoảng sợ, đầu tiên là nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải, sau đó từng đứa sụp đổ bật khóc.
Hạ Kỳ Niên vừa mới lách qua cửa địa ngục, trái tim đập vô cùng dữ dội, cổ họng khô khốc hết mức, ngửa đầu nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, thở phào một hơi.
Đầu còn hơi choáng váng, cảm giác vách sắt của chiếc xe tải kia sạt qua sát trước mắt, tứ chi đều bị dọa đến phát run, căn bản không đứng lên nổi.
Lúc này cậu mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, nếu như vừa rồi chỉ cần phản ứng của mình chậm thêm 0,1 giây, bộ phận nào đó trên thân thể bị cuốn xuống gầm xe, cậu sẽ có kết quả gì? Kết cuộc của hai đứa trẻ này sẽ là gì?
Sau lưng nhất thời tứa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thịnh Tinh Hà vội vàng xông tới ôm đứa nhỏ lên, "Cậu không có sao chứ? Có bị thương không? Có đau đầu hay đau xương chỗ nào không?"
Hạ Kỳ Niên giật giật bả vai và cánh tay, cảm giác hẳn là chỉ là vết thương da thịt, lắc đầu nói: "Không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi." Thịnh Tinh Hà đưa tay nâng cậu dậy. "Cậu hù chết tôi rồi!"
"Nói thật..." Hạ Kỳ Niên hít sâu một hơi, thanh âm còn hơi phát run. "Tôi cũng sắp bị hù chết..."
Mấy tài xế đối diện vỉa hè đều nhìn thấy toàn bộ quá trình, dồn dập bấm còi nhắc nhở tài xế chiếc xe tải lớn kia, còn có người đưa tay ra từ cửa sổ xe chỉ vào anh ta, tài xế xe tải rốt cục cũng ý thức được cái gì, phanh xe lại.
Người dì bên đường "Ai nha" một tiếng. "Hù chết người nha! Hai đứa trẻ này là con cái nhà ai! Còn là một cặp song sinh nữa! Tại sao không ai coi chừng tụi nó?"
Hai bên đường đều là cửa hàng, có mấy người tận mắt nhìn thấy tình huống xảy ra, chỉ có điều chưa kịp lao ra.
Rất nhanh, người từ bốn phương tám hướng xông tới, làn đường vừa rồi còn vắng vẻ thoáng cái đã trở nên chật chội, lớp thì mở video ghi hình, lớp thì nói chuyện phiếm.
Người qua đường A: "Nếu không phải có chàng trai kia, ngày hôm nay hai đứa trẻ này chắc chắn đã không còn rồi."
Người qua đường B: "Ai nha, vừa rồi tôi ở bên trong ăn cơm có nhìn thấy, lúc ấy tôi đã nghĩ thầm hai đứa nhỏ này có thể lao ra ngoài hay không, kết quả thật đúng là chạy ra ngoài, tôi cũng không kịp xông ra."
Người qua đường C: "Tài xế này lái xe sao không nhìn đường chứ."
Sau khi tài xế nghe nói sự việc xảy ra, mới đầu vẻ mặt còn ngơ ngác, ngay sau đó liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ.
"Tôi căn bản là không nhìn thấy được tới vị trí đó, vốn đã có vườn hoa chắn mất rồi, tôi thật sự là không nhìn thấy gì cả, tôi mà nhìn thấy thì làm sao có thể không phanh lại được, tôi cũng đâu có ngốc chứ phải không? Hai đứa nó vượt đèn đỏ, người lớn không chịu trông coi cẩn thận, sao lại trách tôi được? Hướng đi thẳng của tôi là đèn xanh."
Người qua đường D: "Quả thật cũng không thể trách anh ta, tôi nhìn thấy hai đứa nhỏ này đột nhiên chạy ra ngoài."
Người lái xe tìm được nhân chứng, mừng rỡ trong lòng: "Đúng đó!"
Người qua đường B: "Hai đứa song sinh này là của bà chủ cửa hàng quần áo, bình thường đều bị nhốt trong cửa hàng, không biết làm thế nào mà để chạy ra ngoài." Khi cô ấy nói điều này còn nắm tay hai đứa trẻ, đứa nhỏ không giãy ra, chỉ vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt.
Chúng không nhận ra mình đã phạm sai lầm gì, nhưng lại sợ hãi chiếc xe tải đột ngột lao qua và những người đang la hét xung quanh.
Đúng lúc này, người qua đường bỗng nhiên hét lên một tiếng về phía giữa đường: "Ai nha, Mỹ Linh! Con chị suýt chút nữa bị xe tông rồi kia kìa!"
Chỉ thấy người phụ nữ xách túi mua sắm siêu thị vội vàng vọt tới, vừa nghe rõ ngọn nguồn, sợ hết hồn hết vía, ôm lấy đứa nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Kỳ Niên.
Bởi vì xúc động, cô nói chuyện hơi lộn xộn: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, chàng trai trẻ, thực sự cảm ơn cậu... Mấy đứa nhỏ của tôi cũng không biết sao lại như vậy, cậu là người ở đâu, tôi sẽ tự mình tới cửa cảm tạ..."
"Không cần không cần..." Hạ Kỳ Niên không được tự nhiên, ngại ngùng xoa xoa ót. "Lần sau nhất định phải cẩn thận, đừng để bọn nó chạy loạn, con chị vẫn còn nhỏ."
"Năm nay hai tuổi rưỡi." Người phụ nữ ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa trẻ. "Mau nói cảm ơn anh trai đi."
Đứa trẻ dường như bị đám đông làm cho sợ hãi, co ro trong lòng người lớn, không dám mở miệng.
Điện thoại di động của Hạ Kỳ Niên được người ta nhặt lên, đưa trả, màn hình đã hoàn toàn vỡ vụn, người phụ nữ lưu phương thức liên lạc của cậu rồi trực tiếp chuyển hai ngàn mốt qua.
"Thật ngại quá, wechat của tôi chỉ còn có nhiêu đó, chờ chồng tôi trở về, cả nhà chúng tôi nhất định sẽ đến nhà cảm tạ."
Hạ Kỳ Niên không nhận tiền. "Nhiều lắm, chỉ có một cái màn hình thôi mà, điện thoại di động không có hỏng."
"Quần áo cũng dơ hết rồi, coi như là tôi bồi thường quần áo cho cậu đi." Người phụ nữ nói.
Không biết là ai báo cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường, hai vị cảnh sát dân sự đi xuống, đơn giản hỏi một chút tình huống vụ việc xảy ra, lại trích xuất camera của một cửa hàng hamburger ở gần đường nhất, tua lại xem toàn bộ quá trình xảy ra sự việc.
Người phụ nữ là bà chủ cửa hàng quần áo, bình thường vẫn luôn dẫn đứa nhỏ theo bên mình, mẹ chồng cũng trông con giúp, hôm nay mẹ chồng bị bệnh, chỉ có một mình cô ở đây, vốn định đi siêu thị mua chút đồ ăn nên mới nhốt hai đứa nhỏ trong cửa hàng, ai ngờ hai đứa nhỏ vậy mà học được cách mở cửa.
Có lẽ là muốn tìm mẹ, vì thế mới lảo đảo đi ra đường.
Trong hình ảnh của camera giám sát, có thể thấy rõ một bóng người lướt qua bụi rậm ven đường, thân thủ nhanh nhẹn túm lấy quần áo của đứa nhỏ ngã xuống đất...
"A! Hù chết người!" Nhân viên cửa hàng hamburger vây lại xem sợ đến mức hít khí lạnh.
"Thật sự là nhờ có cậu..." Người phụ nữ trăm mối cảm xúc ngổn ngang quay đầu lại, muốn nói một tiếng cảm ơn, lại phát hiện cái người vóc dáng cao lớn vừa rồi cứu người đã không thấy đâu nữa.
Khi Hạ Kỳ Niên ngã xuống không có bất kỳ cái gì lót ở dưới, hơn nữa còn ôm hai đứa nhỏ, khuỷu tay và lưng bị trầy xước nghiêm trọng.
Tay phải bị mài chảy máu một khoảng lớn cỡ nửa bàn tay, vừa rồi ở hiện trường lực chú ý của cậu bị những chuyện khác hấp dẫn nên chỉ cảm giác hơi đau, bây giờ tinh thần cả người chậm rãi thả lỏng mới sâu sắc cảm nhận được đau đớn bỏng rát truyền tới từ các nơi trên thân thể.
Mắt cá chân phải cũng bị trẹo, sưng lên một cục lớn, đi lại không tiện.
Thịnh Tinh Hà chở cậu đến bệnh viện gần nhất xử lý vết thương.
Bác sĩ trong phòng cấp cứu nắm bắp chân cậu. "Chỗ này có đau không?"
Hạ Niên lắc đầu.
Bác sĩ lại đổi chỗ khác. "Ở đây thì sao?"
Hạ Kỳ Niên hít một tiếng, theo phản xạ rụt chân lại. "Đau đau!"
Bác sĩ buông tay nói: "Trước tiên đi chụp hình cái đi, để tôi xem có bị gì khác không."
Khử trùng, băng bó, xếp hàng, chụp hình, chờ lấy phim, trở lại chỗ bác sĩ, một quá trình cũng mất hơn hai giờ, cũng may xương không bị tổn thương, chờ khi vết thương lành rồi sẽ không có vấn đề gì nữa.
Mắt cá chân Hạ Kỳ Niên quấn nhiều lớp băng, không có cách nào mang giày, lúc xuống giường, Thịnh Tinh Hà lập tức đưa tay đỡ một cái.
"Tôi cõng cậu đi."
"Anh cõng nổi sao?" Hạ Kỳ Niên hơi hoài nghi, "Thật ra tôi rất nặng đó."
Thịnh Tinh Hà: "Tôi ngay cả ôm cũng ôm qua rồi, cậu lại nói tôi không cõng nổi ư?"
Mắt Hạ Kỳ Niên sáng rỡ: "Anh đã ôm tôi khi nào vậy?"
"Lúc hai chúng ta mới quen, ở trên sân thể dục, cậu nhất định phải treo trên hông tôi làm động tác ngửa ra ngồi dậy đó."
Thịnh Tinh Hà nói xong còn khoa tay múa chân, bác sĩ cười như không cười đẩy mắt kính.
Hạ Kỳ Niên không ngờ anh có thể nhớ rõ ràng như vậy, khóe miệng bất giác cong lên, hai tay đặt lên vai anh.
Thịnh Tinh Hà nâng đùi cậu, dùng sức nâng lên.
"......Cậu lại mập lên nữa à?"
Thể tích cơ bắp và thịt mỡ hoàn toàn không thể so sánh với nhau, Hạ Kỳ Niên nhìn thon dài không có bao nhiêu thịt, nhưng thật ra thật sự rất nặng.
Hạ Kỳ Niên nhỏ giọng trả lời: "Tôi không biết, đã lâu lắm rồi tôi không cân."
Thịnh Tinh Hà nhắc nhở: "Nếu vào đội tuyển quốc gia, huấn luyện viên chắc chắn sẽ buộc cậu phải giảm cân."
Nhảy cao không thể so với các môn điền kinh khác, nó đòi hỏi các vận động viên phải duy trì một cơ thể nhẹ nhàng hơn để dễ vượt qua thanh ngang, vì vậy hầu hết các vận động viên trong khi tập luyện cũng sẽ cố ý giảm cân, cho đến nay, tất cả những người giữ kỷ lục nhảy cao đều là dáng dấp sào tre cao gầy, đường viền của xương quai xanh có thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn rất có cảm giác xương xẩu.
"Có quy định bao nhiêu cân sao?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Chiều cao này của cậu, khoảng một trăm bốn mươi lăm cân (72.5 kg)." Thịnh Tinh Hà nói.
"Oa..." Hạ Kỳ Niên nhớ lại một chút. "Đó đại khái là cân nặng mà tôi mong có nhất đó."
"Nếu cậu có thể giảm, thì giảm thử mười cân (5kg) trước đi, nhất định có thể nhảy cao hơn."
Ánh mắt Hạ Kỳ Niên sáng lên. "Thật sao?"
"Đương nhiên, đều là kinh nghiệm của các tiền bối."
Thời tiết nóng, hành lang lại không có điều hòa, Thịnh Tinh Hà mới cõng đi được một đoạn đường nhỏ đã bắt đầu thở hổn hển, tòa nhà cấp cứu tương đối cũ, cả tầng chỉ có một cái thang máy, kẹt ở tầng năm cả nửa ngày không nhúc nhích.
"Bằng không anh thả tôi xuống trước đi." Hạ Kỳ Niên ngượng đến co cả ngón chân lại.
"Không sao." Thịnh Tinh Hà chờ đến không kiên nhẫn, trực tiếp đi cầu thang ở bên cạnh.
Hạ Kỳ Niên vùi đầu vào vai anh, một mùi dầu gội quen thuộc chui vào khoang mũi cậu.
Bước chân của Thịnh Tinh Hà không ổn định, thế nên cậu lơ đãng hôn lên vành tai Thịnh Tinh Hà.
Cảm giác mềm mại như kẹo bông.
Điều này làm cậu nhớ lại chuyện lần trước hôn trộm, hình như môi Thịnh Tinh Hà cũng là xúc cảm này, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không.
Lần sau có cơ hội lại nếm thử một lần nữa.
Sau đó, cậu ngạc nhiên quan sát sự thay đổi màu sắc của vành tai, chỉ trong vòng chưa đầy hai giây, vành tai đã đỏ đến như muốn nhỏ máu.
"Hạ Kỳ Niên, xe, xe đạp của cậu đậu ở đâu?" Thịnh Tinh Hà thở hổn hển hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi không phải anh đậu sao?"
"À phải, hình như là tôi đậu xe." Thịnh Tinh Hà nhìn bốn phía xung quanh, cảm giác mấy tòa kiến trúc đều giống y hệt nhau, hơn nữa trời đã tối, hoàn toàn không nhớ rõ phương hướng. "Tôi dừng xe ở đâu, cậu có ấn tượng gì không?"
"Tôi nhớ rõ là chúng ta vào cổng chính xong thì rẽ trái."
Thịnh Tinh Hà: "Cổng chính ở đâu?"
Hạ Kỳ Niên: "Hướng Nam."
Thịnh Tinh Hà: "Cậu nói trước sau trái phải đi, đông tây nam bắc tôi không phân biệt được."
Hạ Kỳ Niên cười chỉ chỉ phía trước. "Ở hướng kia, người phương Nam các anh hình như đều không phân biệt được đông nam tây bắc, Đại Khí cũng luôn nói trước sau trái phải."
"Vậy làm sao cậu chỉ một chút đã phân biệt được phương hướng?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Nhìn mặt trời và mặt trăng." Hạ Kỳ Niên đáp.
Thịnh Tinh Hà lại hỏi: "Vậy nếu là ngày mưa thì sao?"
Hạ Kỳ Niên cười: "Không ra ngoài."
"............"
Trở lại căn hộ đã hơn mười hai giờ, Thịnh Tinh Hà mệt đừ cả người, chỉ muốn nằm vật ra giường mà ngủ luôn.
Sau khi anh đậu xe đạp xong, đỡ Hạ Kỳ Niên đi lên tầng hai.
"Tôi về trước đây, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi học." Thịnh Tinh Hà nói.
"Ừm, ngủ ngon!" Hạ Kỳ Niên sờ túi quần một chút, biểu tình trong nháy mắt ngưng đọng. "Xong rồi xong rồi, tôi để chìa khóa trên giá giày quên cầm theo rồi."
Thịnh Tinh Hà quả thực rất bất đắc dĩ. "Sao cậu lại nữa vậy?"
"Không phải!" Hạ Kỳ Niên thốt lên. "Lần này là thật! Tôi thực sự quên lấy rồi!"
Thịnh Tinh Hà sựng lại hai giây, linh quang chợt lóe. "Vậy lần nào là giả?"
"..." Trái tim Hạ Kỳ Niên căng thẳng.
_ Hết chương 30 _
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT