Thịnh Tinh Hà ngồi trở lại bàn trà ăn mì lạnh, đúng lúc đồ ăn gọi ngoài của Lữ Dương cũng giao đến, chỉ có Hạ Kỳ Niên lửng bụng cuộn mình trên sofa nhìn hai người ăn.

Sở dĩ nói lửng bụng là bởi vì lúc trước khi trở về đã ăn một bữa rồi, một phần mì lạnh lớn, còn xin bà chủ cho thêm chút mì, nhưng nhìn Thịnh Tinh Hà ăn, lại hơi muốn ăn.

Tướng ăn của Thịnh Tinh Hà tuy không tính là tao nhã, nhưng cũng không phải loại ăn như hùm như sói, cho dù miệng bị nhét phồng lên cũng rất đáng yêu, giống như một con chuột nhỏ.

Rất nhiều người thích xem video và lướt Weibo khi ăn, nhưng anh luôn nhìn chăm chú vào bát cơm, ăn rất tập trung.

Hạ Kỳ Niên túm lấy gối dựa nhỏ trên sô pha ôm trước ngực, lẳng lặng thưởng thức chương trình ăn uống trực tiếp.

"Mì lạnh có ngon không?" Cậu hỏi.

"Không phải cậu đã ăn rồi sao?" Thịnh Tinh Hà nhướn mi lên nhìn cậu: "Ngon đến liếm đáy bát luôn mà?"

Hạ Kỳ Niên cười ha ha. "Dì này mỗi ngày sau năm giờ chiều mới ra bán, còn muốn ăn thì lần sau tôi mang cho anh, ngoài mì lạnh còn có mì gà gì đó nữa, đều rất ngon."

Miệng Thịnh Tinh Hà còn ngậm đồ ăn, hàm hồ đáp: "Được thôi."

"Có thể mang thêm một phần cho tôi không?" Lữ Dương liếc mắt nhìn mì lạnh trong bát Thịnh Tinh Hà. "Nhìn có vẻ rất ngon."

"Có thể chứ, một phần năm mươi." Hạ Kỳ Niên xòe lòng bàn tay ra.

Ánh mắt Lữ Dương trợn đến tròn trịa. "Mì lạnh bằng vàng lá sao, đắt dữ vậy!?"

Hạ Kỳ Niên nhún nhún vai, "Thích thì ăn, cũng đâu có ai ép cậu, tốt xấu gì cũng là học tài chính, đạo lý trung gian kiếm hời chênh lệch giá này mà cũng không hiểu sao?"

"Chuẩn bị học chứ còn chưa học." Lữ Dương sửa lại.

"Cậu có muốn ăn không?" Thịnh Tinh Hà đẩy bát nhựa qua. "Nửa bên này tôi còn chưa động tới nè, cậu tự gấp một chút qua nếm thử đi, cũng rất ngon."

"Cảm ơn!" Lữ Dương dương đắc ý "Hừ" một tiếng với Hạ Kỳ Niên.

Hạ Kỳ Niên trợn trắng mắt, "Đồ ăn trong bát còn nhìn trong nồi."

Lữ Dương: "Tôi vẫn đang trong giai đoạn phát triển, ăn nhiều thì sao?"

Hạ Kỳ Niên ngửa đầu cười ha ha. "Vóc dáng này của cậu chính là hết lớn rồi đó."

Lữ Dương nhìn cậu, cứng ngắc giật giật khóe miệng: "Chỉ có dáng người của anh là tốt thôi, ra ven đường đứng một cái, không biết còn tưởng đâu là cột điện không à."

Hạ Kỳ Niên vén áo thun lên, chỉ vào chỗ bụng dưới. "Cậu có thấy cột điện nào có tám khối cơ bụng chưa?"

Lữ Dương: "Giờ thấy rồi."

Hạ Kỳ Niên dùng sức vung tay lên, gối dựa bay ra ngoài, tay chân Lữ Dương nhanh nhẹn, ngửa người ra sau, gối dựa nện bịch vào giữa ót Thịnh Tinh Hà.

"Ha ha!" Lữ Dương vỗ tay cười dữ dội.

Thịnh Tinh Hà nhặt gối vỗ lên mặt cậu. "Hai người có bớt ấu trĩ đi được không?"

Sau bữa tối, Lữ Dương chiếm phòng tắm tắm trước.

Thịnh Tinh Hà lấy nửa quả dưa Hami và một quả dứa từ tủ lạnh ra, quay lại hỏi: "Hạ Kỳ Niên, cậu muốn ăn dưa Hami hay dứa không?"

"Người lớn chúng ta đương nhiên là cả hai đều muốn."

"..."

Tay Thịnh Tinh Hà cầm trái cây giơ lên, dùng khuỷu tay đóng cửa tủ lạnh lại.

Trái cây tối qua anh mua ở xe quầy hàng dưới lầu, anh thấy ông bác lớn tuổi, quá đáng thương, liền tiện tay mua nguyên luôn hai thứ, không cắt ra.

Thịnh Tinh Hà cũng không nấu cơm, trong nhà chỉ có một con dao gọt hoa quả bỏ túi khoảng chừng mười cm, lưỡi dao còn hơi cùn, bình thường gọt một hai quả táo thì cũng được, nhưng làm sao để cắt dứa lại là một vấn đề nan giải.

Hạ Kỳ Niên đi theo vào phòng bếp. "Có cần tôi giúp không?"

"Cậu có được không đó?" Thịnh Tinh Hà buông tay ra, quay lại nhìn cậu. "Dao này chỉ bén có một chút trên đầu, phần sau cùn lắm."

"Anh đừng có luôn nghi ngờ năng lực của tôi được không vậy?" Hạ Kỳ Niên tay trái bắt lấy quả dứa, một đao phạt qua, đầu quả dứa rớt xuống.

"Lợi hại nha." Thịnh Tinh Hà vịn bả vai cậu cười.

"Chứ sao." Hạ Kỳ Niên lại dùng sức mạnh để cắt đuôi quả dứa.

Thịnh Tinh Hà chỉ huy nói: "Cắt miếng lớn một chút, ăn mới đã."

Hơi thở ấm áp bỗng nhiên phất qua cổ, đầu ngón tay Hạ Kỳ Niên sựng lại một chút.

Khoảng cách ái muội và nhỏ giọng thì thầm thế này làm ngực cậu dần dần nóng lên.

Khoảng cách quá gần.

Hạ Kỳ Niên trong lòng phán đoán, mình chỉ cần quay đầu một cái, nhất định có thể hôn lên.

Nhưng muốn hôn không?

Làm bộ như không cẩn thận hôn trúng?

Tư duy một khi hỗn loạn, làm việc liền trở nên vụng về, lời khen mới ra miệng không quá nửa phút, người nào đó đã bị đánh vào mặt bốp bốp – ngón tay cậu không cẩn thận bị cắt trúng.

Vết rách cũng không lớn, nhưng chảy máu không ngừng.

Hạ Kỳ Niên hết hồn, còn lấy tay ấn vào miệng vết thương, chất lỏng ấm áp theo kẽ ngón tay cậu chảy ra.

Thịnh Tinh Hà vội vàng rút khăn giấy quấn lấy ngón tay cậu. "Thật sự là không nên khen, lại đây tôi xức chút thuốc sát trùng lên cho."

Tuy Hạ Kỳ Niên thường xuyên đến nhà Thịnh Tinh Hà ăn cơm, nhưng đây chỉ mới là lần thứ hai bước vào phòng ngủ.

Trên bàn để một ít sách vở chất đống lộn xộn, có cả sách chuyên nghiệp lẫn sách giải trí, gần đây anh đang đọc một quyển tác phẩm song ngữ nổi tiếng, bởi vì nó đang được đặt trên đầu giường, ở giữa còn có một cái đánh dấu trang bằng kim loại.

"Anh cũng đọc tác phẩm nổi tiếng nữa à?" Hạ Kỳ Niên hỏi.

"Ừm, tùy tiện đọc thôi."

"Tại sao lại mua song ngữ?"

"Tiếng Anh của tôi không tốt, lúc thuận tiện thì học mấy từ." Thịnh Tinh Hà nói tới đây thì cười. "Trước kia khi còn đi học cứ luôn cảm thấy học ngoại ngữ cũng không có tác dụng gì, đến dạo trước khi ra nước ngoài thi đấu, người nước ngoài nói một đống trên loa, tôi đều nghe không hiểu."

"Không sao, văn hóa Trung Quốc phong phú uyên bác, tôi nghĩ người nước ngoài nhất định cũng nghe không hiểu anh và đồng đội của anh đang nói cái gì đâu."

Thịnh Tinh Hà ngửa đầu cười ha ha. "Có lý."

"Chắc chắn là anh học rất chậm, hơn nữa còn rất khô khan, người nhà tôi trước đây mua cho tôi rất nhiều lớp học trực tuyến, có chuyên tập trung vào nói chuyện hàng ngày..."

"Người nhà cậu à?" Thịnh Tinh Hà quay sang nhìn cậu.

Hạ Kỳ Niên rất ít khi nhắc tới Hạ Tử Hinh với người khác, đây là lần đầu tiên cậu nói lỡ miệng, trong chớp mắt sửng sốt mất hai giây. "Cô tôi."

"Vậy lúc trước cậu còn nói bà ấy chưa bao giờ lo cho cậu, cũng không cho cậu tiền." Thịnh Tinh Hà rốt cục cũng tìm được một hộp thuốc nhỏ ở dưới ngăn kéo cuối cùng.

"Tôi đã nói vậy à?" Hạ Kỳ Niên chớp chớp mắt, hoàn toàn đã quên mất chuyện này.

"Lúc ấy tôi hỏi vì sao cậu đi làm thuê, cậu nói không có tiền, tôi lại hỏi có phải người nhà cậu không cho cậu tiền hay không, cậu còn lắc đầu đây, tôi có ấn tượng đặc biệt sâu." Thịnh Tinh Hà nói.

"Đúng vậy, anh cũng nói tôi lắc đầu chứ có phải gật đầu đâu!"

"..."

Không ngờ vậy mà lại là một tên lừa đảo nhỏ.

Mệt anh còn tưởng Hạ Kỳ Niên vừa nghèo khó chán nản, suốt ngày chạy tới đưa ấm áp.

Thịnh Tinh Hà từ từ giở khăn giấy lên, phát hiện máu vẫn còn chảy chưa chịu ngừng.

Khăn giấy cũng bị nhuộm màu, nhìn mà giật mình.

Bị thương chính là ngón trỏ của Hạ Kỳ Niên, mặt bên hở ra một vết cắt rất sâu.

Thật ra thì dao cũng không sắc bén lắm, nhưng Hạ Kỳ Niên dùng sức quá mạnh, một dao cắt xuống, móng tay và da thịt đều bị cắt ra.

"Bằng không thì đến bệnh viện khám đi, có thể cần phải khâu một chút." Thịnh Tinh Hà nói.

"Không đến mức đó!" Hạ Kỳ Niên lại rút khăn giấy đè vết thươg lại. "Không đau lắm, lát nữa là tốt thôi, không cần phải phiền phức như vậy."

Thịnh Tinh Hà không nói nữa, hai người ngồi ở mép giường trầm mặc nhìn nhau một hồi, Hạ Kỳ Niên hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình.

"Thật sự không cần phiền như vậy đâu."

Thịnh Tinh Hà vui vẻ. "Không phải cậu sợ khâu đó chứ?"

"Đương nhiên là không rồi." Hạ Kỳ Niên bĩu môi một cái. "Cắt trái cây thôi cũng bị đứt tới nỗi đi bệnh viện, thật mất mặt."

"Cái này có gì đáng xấu hổ chứ." Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên phát hiện mình không cách nào hiểu được suy nghĩ của bạn nhỏ này.

"Dù sao thì tôi cũng không đi." Giọng Hạ Kỳ Niên vừa nhẹ vừa mềm, còn mang theo vài phần ngoan cố của thiếu niên.

"Được rồi."

Thịnh Tinh Hà tiếp tục đè vết thương của cậu để cầm máu: "Vậy quan hệ của cậu và cô mình rốt cuộc là thế nào? Không phải trước đây cậu nói là không tới lui sao?"

Hạ Kỳ Niên sờ sờ lông mày. "Thì cứ như vậy thôi, công việc của cô ấy rất bận rộn, không dẫn theo tôi được, lúc trước bởi vì chọn chuyên ngành mà trong nhà sinh vài chuyện, náo loạn đến hơi cứng nhắc, cho nên từ năm nhất tôi đã không lấy khoản tiền nào của cổ, đợi tương lai kiếm được tiền rồi sẽ trả lại hết cho cổ."

"À..." Thịnh Tinh Hà hiểu ra. "Thì ra là vậy."Hạ Kỳ Niên cũng không muốn nói chuyện của Hạ Tử Hinh, vì thế nên đổi đề tài khác. "Nếu anh muốn học tiếng Anh, tôi trở về rồi sẽ gửi địa chỉ web và mật khẩu tài khoản qua cho anh nhé?"

"Được, cảm ơn cậu nhiều."

"Cái này có gì đâu mà cảm ơn."

Một lát sau, Thịnh Tinh Hà giở khăn giấy ra lần nữa, máu còn chưa hết chảy hẳn, nhưng tốc độ chảy máu rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.

Sau nhiều lần ấn chặt và lau máu, miệng vết thương rốt cuộc cũng không chảy máu nữa, Thịnh Tinh Hà một tay nắm lấy ngón tay Hạ Kỳ Niên, một tay bôi i-ốt cho cậu.

Xương cốt cùng chiều cao của con người có quan hệ chặt chẽ với nhau, Hạ Kỳ Niên thân hình cao ngất thon dài, ngón tay so với người bình thường cũng dài hơn rất nhiều, móng tay được cắt sửa sạch sẽ mượt mà, lộ ra màu hồng khỏe mạnh, còn có trăng khuyết nhỏ cong cong.

"Ngón tay cậu thật dài." Thịnh Tinh Hà thuận miệng khen một câu.

"Vậy hả?" Hạ Kỳ Niên nhếch khóe miệng. "Nhưng mà trên người tôi dài nhất cũng không phải ngón tay."

Thịnh Tinh Hà ngước mắt nhìn lướt qua cậu một cái, cười xấu xa. "Tôi hoài nghi cậu đang có tư tưởng đồi trụy."

Hạ Kỳ Niên duỗi chân phải, "Ý tôi là cái này nè."

"À." Thịnh Tinh Hà cười đến run tay.

Hạ Kỳ Niên nhìn thấy khóe miệng anh cong lên cũng cười không ngừng. "Bằng không anh cho là cái gì?"

"Ruột non." Thịnh Tinh Hà nghiêm trang nói.

"Cái rắm, vừa rồi anh cười bỉ ổi như thế."

"Vẫn thế mà."

Lần đầu tiên hai người kề sát nhau như vậy, hơi nghiêng về phía trước là có thể đụng vào nhau.

Thịnh Tinh Hà bôi thuốc cũng chuyên chú như lúc anh ăn cơm vậy, Hạ Kỳ Niên cứ như thế mà nhìn chằm chằm mấy sợi tóc ngốc vểnh lên trên đỉnh đầu anh, khóe miện từng chút từng chút cong lên.

Cậu nghĩ mình đại khái là điên rồi, thế mà lại cảm thấy một dao này rạch rất đáng giá.

"Còn nổ nữa không?" Thịnh Tinh Hà nhấc mí mắt nhìn cậu. "Là tôi đã đánh giá thấp năng lực của cậu hả?"

Hạ Kỳ Niên "Hừ!" một tiếng.

Lúc này cậu không còn hứng thú cãi nhau với Thịnh Tinh Hà nữa, chỉ thầm nghĩ cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn anh.

Khi Thịnh Tinh Hà chuyên chú vào một chuyện, luôn không tự chủ được mà nhíu mày, ngay cả tiếng hít thở và nói chuyện cũng sẽ nhẹ nhàng, mềm mềm mại mại, giống như một mớ bông.

Trong phòng ban đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đan xen của nhau.

Hạ Kỳ Niên nghĩ thầm: Nếu carbon dioxide có màu sắc, khí mà họ thở ra lúc này nhất định là quấn quanh với nhau.

Cổ áo Thịnh Tinh Hà rất rộng, lỏng lẻo thõng xuống, từ góc độ của Hạ Kỳ Niên nhìn qua, mơ hồ thấy được một chút của vật hồng hồng mềm mềm kia, tiếp theo là đường cong cơ bắp rõ ràng.

Tầm mắt cậu tùy ý càn quét, yết hầu nhẹ nhàng trượt một chút

A...

Không thể tưởng tượng như vậy tiếp nữa!

Hạ Kỳ Niên lái tầm mắt đi chỗ khác, hít sâu một hơi.

Thịnh Tinh Hà bôi thuốc xong, thổi vào miệng vết thương của cậu, ngước mắt hỏi: "Còn đau không?"

Trái tim Hạ Kỳ Niên đập rất mạnh, không biết là bởi vì khẩn trương hay do giữ yên một động tác quá lâu, đầu ngón tay cậu hơi run rẩy.

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Thịnh Tinh Hà, chỉ nhìn chằm chằm đầu ngón tay nói: "Có hơi đau, nếu không anh thổi thêm một chút, có thể sẽ tốt hơn rất nhiều đó."

Trạng thái thế này rõ ràng là không còn đau.

Thịnh Tinh Hà nhanh chóng rút ra một cuộn băng gạc quấn quanh miệng vết thương của cậu, lại dùng băng dính dán lại.

Một lần nữa đứng cạnh cái thớt gỗ, đã đổi thành Thịnh Tinh Hà làm.

Hạ Kỳ Niên đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh cẩn thận một chút."

Thịnh Tinh Hà không tiếp lời, tầm mắt quét tới ngón trỏ của cậu đang vểnh lên, bật cười.

"Anh cười cái gì chứ." Tay phải Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, nghiêng người nhìn anh. "Lúc nãy nếu không phải vì anh ở bên cạnh quấy rối, tôi có thể cắt trúng tay sao?"

Muốn đổ tội lo gì không có cớ, Thịnh Tinh Hà quả thực sợ ngây người. "Tôi quấy rối hồi nào?"

"Ai..." Hạ Kỳ Niên cảm thấy mình không giải thích được, thúc giục nói: "Anh cắt nhanh lên, tôi muốn ăn dứa."

Thịnh Tinh Hà tiện tay dùng dao đâm một miếng, đút đến bên miệng cậu.

Lúc Hạ Kỳ Niên cắn miếng dứa kia, cảm giác đến xương đầu gối cũng muốn mềm nhũn luôn.

"Ngọt không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.

Hạ Kỳ Niên gật đầu thật mạnh, giơ tay ôm bả vai anh, bị Thịnh Tinh Hà vả một phát lên cổ tay. "Buông tay, đừng ảnh hưởng đến tôi phát huy."

Hạ Kỳ Niên cười. "Tôi đứng bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến anh sao?"

"Nói nhảm." Thịnh Tinh Hà lấy chuôi đao chọt bụng cậu. "Lớn đầu như vậy rồi trong lòng còn không tự biết ý tứ nữa hả? Che khuất hết cả ánh sáng."

"Ồ." Hạ Kỳ Niên bĩu môi, tránh ra.

Chờ Lữ Dương đi ra khỏi phòng tắm, trên bàn trà đã bày ra hai đĩa trái cây màu sắc hấp dẫn, nhìn một cái đã thấy rất ngọt rồi.

Vô tình nhìn thấy băng gạc trên ngón trỏ của Hạ Kỳ Niên, cậu ta giật mình nói: "Cắt hơi trái cây cũng cắt vô tay nữa hả? Anh cũng trâu bò quá chứ."

"Vậy cũng tốt hơn mấy người chỉ ăn chứ không làm à." Hạ Kỳ Niên nhàn nhạt nói.

"Tôi là khách mà, đương nhiên không giống." Lữ Dương khinh bỉ cắm liền ba miếng, ngửa đầu nhét vào miệng.

Khách...

Trong lòng Hạ Kỳ Niên giống như bị thứ gì đó chạm vào, chợt tỉnh ngộ lại.

Đối với Thịnh Tinh Hà mà nói, mình đã không còn là khách cần chiêu đãi nữa, cũng không phải học sinh, mà là quan hệ thân mật hơn một chút.

Thân mật đến mức có thể được sai biểu bất cứ lúc nào, cũng có thể cùng ngủ trên một chiếc giường!

Vừa nghĩ như vậy, cậu lại bắt đầu dâng trào trong lòng.

Thịnh Tinh Hà liếc mắt nhìn cậu. "Lại cười ngây ngô cái gì đó?"

"Không có." Hạ Kỳ Niên hắng giọng, chuyển đề tài, "Chúng ta xem TV đi, đã lâu lắm rồi tôi không xem TV."

Trước khi khai giảng hiếm khi được thư giãn một chút, Thịnh Tinh Hà không có ý kiến gì. "Xem cái gì đây?"

"Hay là xem phim đi." Lữ Dương liếc xem thời gian. "Xem xong cũng vừa lúc có thể đi ngủ luôn."

"Hợp lý."

Đây là lần đầu tiên Thịnh Tinh Hà bật chiếc TV trên tường kể từ khi chuyển vào ở.

Bình thường anh không có thói quen theo dõi phim truyền hình, ngay cả phim điện ảnh cũng rất ít xem, bình thường bật TV đều là để xem trực tiếp trận đấu.

Anh luôn cảm thấy dùng máy tính và điện thoại di động xem video vẫn thuận tiện hơn, nhưng nếu gia đình đông người, xem TV lại có loại cảm giác ấm áp khác.

Model của TV là kiểu mới ra những năm gần đây, có đầy đủ chức năng, kết nối với wifi có thể chiếu trực tiếp từ di động ra.

Đương nhiên, chức năng này vẫn là do Lữ Dương phát hiện.

Thịnh Tinh Hà đối với việc này một chút cũng không biết, giống như một ông cụ bảy mươi tuổi, toàn bộ quá trình đều là "A?", "Tôi không biết à", bị hai sinh viên ghét bỏ.

"Chúng ta xem một bộ phim ma đi." Sau khi tìm kiếm một hồi trên trang chủ của app, Lữ Dương đưa ra đề nghị.

"A..." Âm cuối của Hạ Kỳ Niên kéo ra rất dài, nghe có vẻ không ưa nổi, từ biểu cảm của cậu cũng có thể thấy được, cậu không hài lòng chút nào với đề nghị này.

"Thế nào? Anh có sợ không?" Lữ Dương nhếch khóe miệng lên cười.

Hạ Kỳ Niên cười nhạo một tiếng. "Cái này có cái gì đáng sợ, chẳng qua tôi cảm thấy rất nhiều phim ma không có nội hàm gì, xem xong cũng không biết là phim quay về cái gì, điểm số cũng rất thấp."

Lữ Dương cầm điện thoại di động, kiên trì nói: "Phim ma mà anh còn muốn nội hàm gì, đủ đáng sợ là được."

"..." Trong lòng Hạ Kỳ Niên có cả mười ngàn chữ tục tĩu bay qua.

Ngay trước khi Lữ Dương nhấp vào hình chiếu, cậu lại nhìn về phía Thịnh Tinh Hà, ý đồ giãy dụa lần cuối.

"Anh, anh có sợ không? Sợ chúng ta sẽ không xem."

Thịnh Tinh Hà lắc đầu. "Xem đi, tôi cũng lâu rồi không xem phim kinh dị."

"............"

Vẻ mặt Hạ Kỳ Niên đông cứng lại, túm chặt gối ôm trước ngực, sau khi kết nối trình chiếu thành công, cậu lặng yên không một tiếng động nhích lại gần Thịnh Tinh Hà.

_ Hết chương 24 _

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play