Sắc trời âm u, mưa càng lúc càng lớn, không hề có dấu hiệu nhỏ đi.
Thịnh Tinh Hà đứng ở ngã tư hơn nửa ngày, rốt cục cũng đón được một chiếc xe cho thuê, vội vàng vỗ vỗ thắt lưng cậu. "Mau lên, cậu lên trước."
Hạ Kỳ Niên cầm ô che trên đỉnh đầu anh. "Anh lên trước đi."
Thịnh Tinh Hà cao lớn, Hạ Kỳ Niên sợ anh đụng phải đầu nên lấy tay che trên khung cửa, quả nhiên, một giây sau đầu người nào đó đã nện ngay vào lòng bàn tay cậu.
"Ái..." Hạ Kỳ Niên đau đến hít một hơi khí lạnh, thế nhưng trong lòng vẫn rất vui sướng, cậu đưa tay chà xát gáy Thịnh Tinh Hà. "Đau lắm không?"
"Cậu nói coi." Thịnh Tinh Hà nheo mắt lại.
Hạ Kỳ Niên đẩy lưng anh. "Mau mau mau, còn bị xối thêm nữa thì quần lót của tôi cũng sẽ ướt đẫm luôn!"
Thịnh Tinh Hà nhìn lướt qua ống quần đã đổi màu sắc của cậu, bật cười.
Hai người thân cao chân dài, không gian trong xe có vẻ hết sức chật chội, trong không khí còn tràn ngập một mùi thuốc lá nồng nặc.
Thịnh Tinh Hà mở hé cửa sổ xe ra một khe nhỏ, lúc quay đầu lại, thấy làn da trên mu bàn tay Hạ Kỳ Niên phiếm hồng.
"Đụng đau cậu?"
"Vẫn ổn..." Hạ Kỳ Niên thiếu chút nữa đã thốt lên không đau, nhưng cắn lại đúng lúc, gật đầu "Ừ" một tiếng. "Có chút."
Sau đó cậu lại làm bộ sờ sờ mu bàn tay. "Sờ vô như vầy hình như còn đau lắm."
Thịnh Tinh Hà nhịn không được nở nụ cười: "Rốt cuộc có đau hay không?! Trả lời trong ba giây."
Hạ Kỳ Niên gật gật đầu, biểu tình cũng trở nên dữ tợn. "Đau, đau dễ sợ, có thể cần thổi một chút mới bớt hơn được."
"Thổi một chút?" Thịnh Tinh Hà khiếp sợ cười to. "Cậu bao nhiêu tuổi à?"
"Ai quy định hai mươi thì không thể thổi một chút chứ?" Hạ Kỳ Niên hợp tình hợp lý đưa tay về phía anh "Anh đụng, anh phải chịu trách nhiệm."
"Ấu trĩ." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Thịnh Tinh Hà vẫn thổi qua loa hai cái, "Còn đau không?"
Hạ Kỳ Niên khoa trương "Oa" một tiếng, lắc lắc bàn tay. "Quả nhiên bớt hẳn luôn nè."
Tài xế ở hàng ghế trước phì cười.
Vành tai Thịnh Tinh Hà có chút nóng lên, trợn trắng mắt, mắng: "Đồ ngốc."
Ngày mưa đường tắc, dòng xe chậm hơn bình thường rất nhiều, từ cửa sổ xe nhìn ra chỉ thấy toàn là một vùng đèn đỏ.
Thịnh Tinh Hà ôm cánh tay suy nghĩ vài chuyện, bỗng nhiên cảm giác vai phải mình trầm xuống, đầu Hạ Kỳ Niên nghiêng qua dựa trên vai anh.
Thịnh Tinh Hà hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Hạ Kỳ Niên hai mắt nhắm nghiền, điện thoại di động trong tay cũng đã trượt xuống đệm.
Trạng thái này rõ ràng là đã ngủ thiếp đi rồi.
Thịnh Tinh Hà lo lắng lỡ đâu tài xế đạp thắng, điện thoại di động sẽ bị rơi xuống, nên thuận tay cầm lấy.
Màn hình khóa điện thoại di động là một con mèo chân ngắn xinh đẹp, nằm trong ổ mèo lười biếng phơi nắng, cái bụng màu trắng nhìn thấy là nhịn không được muốn gãi một cái.
Đầu đinh của Hạ Kỳ Niên vừa mới cắt không được bao lâu, còn hơi đâm vào người, tai anh đã nhiều lần đụng phải tóc của cậu bạn nhỏ, cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Muốn né ra lại sợ đánh thức người ta, cũng chỉ đành cứng cổ chịu đựng.
Xe khởi động, đầu Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng lắc lư, Thịnh Tinh Hà lập tức giơ tay lên đè trán cậu lại để tránh lăn xuống.
Trong tiếng nhạc vui vẻ trên xe, khóe miệng cậu bạn Hạ gợi lên một độ cong khó phát hiện.
Thịnh Tinh Hà vừa đến ga xe lửa đã nhận được điện thoại của Lữ Dương ngay.
"Tôi đã đến cổng ra, anh tới chưa?"
"Tới liền."
Bên ngoài nhà ga xe lửa đang tắc rất nhiều xe riêng và taxi, Thịnh Tinh Hà nheo mắt lại trong mưa lớn, thị lực của anh không tốt lắm, đặc biệt là vào lúc thời tiết mưa to này, nhìn thấy đều là sương mù.
"Mặc quần áo gì, tôi cùng tìm giúp anh." Hạ Kỳ Niên cầm chiếc ô lớn trong tay giơ qua đỉnh đầu Thịnh Tinh Hà, nửa bả vai của mình đã hoàn toàn ướt đẫm.
"Không biết." Đầu ngón tay Thịnh Tinh Hà trượt hai cái trên màn hình. "Lớn lên nhìn như vầy nè."
Hạ Kỳ Niên ngước mắt lên nói: "Tôi nhìn thấy rồi."
Diện mạo của Lữ Dương giống hệt như trong ảnh, rất dễ nhận ra, chiều cao đại khái khoảng một mét tám, mặc áo thun màu xám nhạt phối với một chiếc quần kaki, túi xách hai quai treo trên vali thật lớn, lúc này đang đeo tai nghe nghe nhạc.
Lúc cậu ta quay đầu sang cũng nhìn thấy Thịnh Tinh Hà, nhưng mà cậu ta lại có chút do dự, cũng không có bước tới.
"Lữ Dương đúng không?" Thịnh Tinh Hà đứng trước người cậu nói. "Tôi là Thịnh Tinh Hà, lúc trước đã từng nói chuyện qua trên Wechat."
Lữ Dương sững sờ nhìn anh. "Anh cũng cao quá đi, anh làm tôi thấy rất áp lực đó."
Thịnh Tinh Hà nở nụ cười, "Cậu cũng không có chung đối tượng với tôi, vì sao phải áp lực?"
Hạ Kỳ Niên liếc mắt nhìn anh.
Lữ Dương tháo tai nghe xuống đeo trên cổ. "Đây không phải là vấn đề đối tượng, đứng chung một chỗ với anh, tôi cảm thấy mị lực của tôi cũng không thể phóng thích ra được nữa."
Hạ Kỳ Niên cười rạng rỡ.
"Cậu cười cái gì?" Lữ Dương chỉ vào Hạ Kỳ Niên, "Người này là ai vậy? Bạn anh hả? Làm sao một người lại cao hơn một người vậy?"
"Luyện nhảy cao có thể không cao sao?" Thịnh Tinh Hà nói.
Lữ Dương mở to hai mắt. "Luyện nhảy cao còn có thể phát triển chiều cao ư?"
Thịnh Tinh Hà cười. "Luyện nhảy cao có thể phát triển hay không tôi không chắc lắm, nhưng hai người bọn tôi ban đầu đều là bởi vì cao mới bắt đầu nhảy cao."
Trên đường ra khỏi nhà ga, Lữ Dương giống như miếng thịt hamburger bị hai người kẹp ở giữa, vẻ mặt đầy oán niệm. "Có thể hơi cách xa tôi ra một chút không? Hai người đi sát như thế này, tôi giống y như một tên tội phạm vậy."
Thịnh Tinh Hà thỏa mãn yêu cầu của cậu ta, giữ khoảng cách năm thước rồi điều khiển từ xa. "Phía trước rẽ phải, bắt taxi."
Bắt được xe, bỏ hành lý lên xong, Lữ Dương bước thẳng lên ngồi ở hàng ghế trước.
Cậu ta quay đầu lại hỏi: "Người bên cạnh anh là ai thế? Sao lại nhiệt tình chạy tới đón tôi như vậy?"
"Tôi cũng không phải vì đón cậu mới đi tới đây đâu." Hạ Kỳ Niên nói.
"Vậy thì vì cái gì?"
"Cậu ấy chỉ ham góp vui lung tung." Thịnh Tinh Hà giới thiệu: "Cậu ấy tên là Hạ Kỳ Niên, cũng là học sinh đại học T, lớn hơn cậu hai tuổi, cậu có thể gọi cậu ấy là đàn anh."
"Hạ Kỳ Niên, niên trong kỳ niên ngọc tuế*." Hạ Kỳ Niên nói.
*Kỳ nghĩa là ngọc đẹp, ngọc là ngọc thạch. Niên và tuế đều có nghĩa là năm, tuổi.
"À." Lữ Dương quay lên, qua một hồi lâu, lại quay xuống hỏi: "Tề niên ngọc toái* là có ý gì? Tề Niên đập nát ngọc hả?"
*Toái là vỡ, bể, nát.
"............"
Ngày mưa đi lại bất tiện, Lữ Dương không có hứng thú gì với những nơi như rạp chiếu phim hay trung tâm thương mại nên Thịnh Tinh Hà đành phải dẫn cậu ta về chung cư trước rồi mới bàn sau.
"A, chỗ này của anh không tệ nha." Lữ Dương để vali ở cửa, đang chuẩn bị vào nhà tham quan thì đã bị Hạ Kỳ Niên gọi lại.
"Đổi giày, tối hôm qua tôi vừa mới lau nhà đó!"
Lữ Đồng "Ồ" một tiếng. "Hai người ở chung với nhau à?
"Không phải, cậu ấy ở tòa nhà đối diện, có điều thường qua giúp tôi làm vệ sinh gì đó." Thịnh Tinh Hà nói.
Lữ Dương thuận miệng tiếp một câu: "Tốt vậy luôn hả?"
"Tốt cái rắm ấy, cậu ta chính là qua đây cọ cơm chiều thì có."
Hạ Kỳ Niên hừ lạnh một tiếng. "Lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói."
Thịnh Tinh Hà lập tức đổi giọng: "Hiền lành, cậu thật sự là đứa con trai hiền lành nhất mà tôi từng gặp đó."
Trong nhà Thịnh Tinh Hà không có dư dép lê, đem đôi của mình đưa cho Lữ Dương. "Cậu mang của tôi đi."
"Không sao, tôi đi chân trần cũng được." Lữ Dương đi thăm thú xung quanh, đánh giá: "Hoàn cảnh ở đây không tệ nha."
"Ừm, chủ yếu là gần trường học, đi qua cũng không mất bao lâu, trước sau đều có phố thương mại, mua đồ rất thuận tiện."
"Vậy anh có thời gian không? Đi dạo một vòng với tôi đi, tôi có chút mù đường." Lữ Dương nói.
"Được." Thịnh Tinh Hà gật đầu.
Trong góc toát ra một âm thanh lạnh lẽo: "Thời đại nào rồi, không biết dùng chỉ đường sao? Mù đường thì làm sao chạy đến thành phố B được hay vậy?"
"Ngồi xe đi." Lữ Dương hợp tình hợp lý, hùng hồn nói
"Vậy không phải là được rồi sao." Hạ Kỳ Niên chỉ vào cửa sổ ban công nói: "Muốn đi học thì ra ngoài rẽ trái đón xe 104, muốn tới phố đi bộ thì lên 216, sau đó muốn chơi gì cũng có thể chơi, người đã lớn như vậy rồi...
"Hạ Kỳ Niên." Thịnh Tinh Hà đè lại bả vai cậu. "Cậu ấy lần đầu tiên đến đây mà."
"..." Hạ Kỳ Niên suy nghĩ một chút nói: "Lát nữa tôi cũng đi cùng."
"Cậu lo huấn luyện cho đàng hoàng đi."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Hạ Kỳ Niên ít nhiều gì cũng có chút tức giận vì bị đối xử bất công.
Thịnh Tinh Hà đã nhiều lần từ chối lời mời tụ tập của cậu, thằng nhóc hư này vừa tới thì ngay cả huấn luyện của cậu cũng không thèm quan tâm nữa.
Mặt mũi bự ghê ha.
Lữ Dương cũng không nhận ra điều gì, còn vui vẻ cười ha ha vỗ vai Thịnh Tinh Hà một chút. "Lần sau anh đến Nam Thành chúng tôi du lịch, tôi cũng sẽ dẫn anh đi khắp nơi chơi cho đã, quê nhà chúng tôi có rất nhiều đồ ăn ngon rất nhiều chỗ chơi vui."
Thịnh Tinh Hà gật gật đầu. "Được đó."
Hạ Kỳ Niên đảo mắt xem thường, sắp đảo lên tới trời luôn rồi.
Sau khi mưa ngừng, Thịnh Tinh Hà dẫn Lữ Dương ngồi xe đến trường làm quen với hoàn cảnh, trường đại học T chia làm hai khu giảng dạy, chỉ loanh quanh sơ qua một vòng đã hao phí cả buổi chiều.
Thịnh Tinh Hà thấy sắc trời không tốt lắm, liền dẫn Lữ Dương vào siêu thị gần đó mua chút nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Chờ khi bọn họ đi ra khỏi siêu thị, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, hơn nữa lại mưa to.
"Giờ chúng ta đi khách sạn hả?" Lữ Dương hỏi.
"A!" Thịnh Tinh Hà vỗ đùi một cái. "Tôi quên đặt khách sạn cho cậu rồi, buổi trưa khi tôi ăn cơm còn nhớ tới."
Quả nhiên lớn tuổi, trí nhớ liền không tốt.
Tối hôm qua Thịnh Tinh Hà có lên mạng tìm qua mấy khách sạn, giá cả coi như bình dân, đều đã lưu lại trong bộ sưu tập, nhưng mà Lữ Dương vừa nhìn hoàn cảnh đã từ chối ngay.
"Phòng này quá nhỏ, chuồng chó nhà chúng tôi còn lớn hơn cái chỗ này nữa."
"Thiếu gia à, cậu ở một mình cần bao nhiêu chỗ!? Ba phòng ngủ, một phòng khách hả?"
Lữ Dương chỉ màn hình: "Anh coi phòng tắm này đi, ngay cả một cái cửa cũng không có! Hoàn toàn trong suốt!"
Thịnh Tinh Hà nhịn không được bật cười. "Cậu ở có một mình, cần cửa làm gì? Cũng không có ai nhìn cậu hết."
"..."
Lữ Dương hừ lạnh một tiếng. "Dù sao tôi cũng không ở được, tìm không thấy chỗ nào tốt tôi sẽ ở chỗ anh."
Thịnh Tinh Hà quay đầu nhìn cậu. "Ở lại chỗ tôi thì không ngại nhỏ nữa sao? Chỗ đó của tôi cũng chỉ có hơn mười mét vuông thôi, sao chứa nổi pho đại Phật như cậu chứ?"
Lữ Dương cười. "Ít nhất phòng vệ sinh có cửa nha! Anh còn có thể trông nom tôi 24/24."
Thịnh Tinh Hà liếc cậu một cái. "Hóa ra thật sự coi tôi là bảo mẫu đúng không?"
Lữ Dương ôm bả vai anh vỗ vỗ. "Cũng chỉ có hai ngày thôi! Không phải anh đã hứa với cậu tôi là sẽ chăm sóc tốt cho tôi sao? Hôm nay tôi dầm hai trận mưa, lại chạy nhiều đường như vậy, lỡ như đêm nay tôi bị sốt cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Lỡ tôi chết trong khách sạn không ai hay thì làm sao anh ăn nói với gia đình tôi?"
Thịnh Tinh Hà cười nhạo một tiếng. "Nhìn cái trạng thái này của cậu, tôi có chết cậu cũng không chết được."
Cãi nhau cả nửa ngày, cuối cùng anh vẫn đồng ý để Lữ Dương ở lại hai ngày trước đã.
Trời mưa không dễ gọi taxi, Thịnh Tinh Hà đang chuẩn bị đặt một chiếc Tích Tích, Hạ Kỳ Niên đã gọi tới.
"Chừng nào anh quay lại? Tôi mới ra ngoài mua mì lạnh với sủi cảo nhân thịt nè, mang cho anh một phần, thật sự siêu ngon, tôi hận không thể ngay cả đáy bát cũng liếm sạch sẽ luôn đó."
"Về ngay đây, chúng tôi đã trên đường trở về rồi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Chúng tôi?" Hạ Kỳ Niên nhíu nhíu mày. "Thằng nhóc đó còn ở chung một chỗ với anh hả?"
"Ừm." Đồ đạc trong tay Thịnh Tinh Hà quá nhiều, không tiện nghe điện thoại, liền mở loa ngoài. "Chúng tôi bây giờ đang bắt taxi ở giao lộ."
"Ồ, vậy anh có muốn đưa cậu ta đến khách sạn trước không?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
Thịnh Tinh Hà nhìn lướt qua Lữ Dương. "Không cần, trực tiếp đến chỗ tôi ở luôn."
"Cậu ta muốn ở chỗ anh hả!!?" Hạ Kỳ Niên khiếp sợ.
Thịnh Tinh Hà thiếu chút nữa bị giọng cậu làm điếc luôn. "Đúng thế! Sao vậy? Căn hộ của tôi không phải còn một gian phòng trống sao, lát nữa cậu qua giúp tôi thu dọn, bữa khác tôi lại mời cậu ăn cơm."
Hạ Kỳ Niên giận tới tức ngực, cả nửa ngày sau mới tức giận mắng: "Anh! Nằm! Mơ!"
Thịnh Tinh Hà nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, cảm giác không giải thích được. "Không giúp thì không giúp, cậu hung dữ cái gì vậy?"
Hạ Kỳ Niên cúp điện thoại, như một con cá chép nhảy bật lên từ trên giường.
Sống cùng nhau?
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào thằng nhóc đó lớn lên bị lùn hay là đầu óc thiếu cọng dây nào?
Cậu và Thịnh Tinh Hà quen biết lâu như vậy, rõ ràng đã ám chỉ nhiều lần như vậy cũng còn chưa đến lượt cậu được vào nghỉ lại, vậy mà phải nhường cho người khác ở?
Còn giúp dọn dẹp...
Bạn nhỏ Hạ càng nghĩ càng tức, đạp ngã luôn cái thùng rác bên chân, chai nước giải khát, vỏ hoa quả rơi vãi ra mặt đất.
Cả phòng đều toàn là mùi giấm chua.
Cùng lúc đó, Lữ Dương nhìn màn hình điện thoại di động của Thịnh Tinh Hà hỏi: "Anh ấy là em trai anh à?"
"Không phải." Thịnh Tinh Hà vừa đặt xe vừa nói: "Là một sinh viên tôi hướng dẫn."
"A, vậy anh ấy còn quản anh nhiều như vậy."
Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
Lữ Dương lơ đãng nói những lời này ngược lại đã nhắc nhở anh, dạo này mình với Hạ Kỳ Niên quả thật quá gần gũi, trong mắt người khác đều chẳng khác nào anh em.
Giữa huấn luyện viên và học sinh nên giữ khoảng cách.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ cũng không phải ở trường, vẫn cần phải phân biệt rõ ràng như vậy sao?
Trước đó, khi còn học ở đại học T, huấn luyện viên Vương biết điều kiện gia đình của anh không tốt, còn thường xuyên đưa anh về nhà ăn tối.
Hành vi này có quá đáng không?
Không!
Điều này chỉ có thể chứng minh huấn luyện viên Vương chính trực lại hiền lành, đối xử với học sinh có hoàn cảnh gia đình không tốt cũng giống như đối xử với con mình, không có bất kỳ thành kiến nào.
Tình huống hiện tại của Hạ Kỳ Niên cũng không khác gì anh năm đó, không có cha thương không có mẹ yêu, cái gì cũng phải tự lực cánh sinh, anh giúp đỡ chiếu cố một chút thì có làm sao?
Không phải chỉ tặng một đôi giày thôi sao?
Không phải chỉ cho cọ mấy bữa cơm thôi sao?
Không phải chỉ lén huấn luyện cho mấy ngày thôi sao?
Không phải chỉ đem chìa khóa nhà đưa cho người ta thôi sao?
Này...
Sự tự an ủi của anh cuối cùng cũng không thể tiếp tục nổi nữa.
_ Hết chương 22 _
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT