Một giây trước vừa đồng ý sẽ không nói lung tung ở trường, giây tiếp theo liền chụp ảnh gửi bạn bè khoe khoang.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy huyệt thái dương giật thịch thịch, đột nhiên đau.
"Mau xóa đi."
"Tôi chỉ thả có một tấm ảnh, cũng đâu có nói là anh cho." Hạ Kỳ Niên khóa điện thoại di động lại. "Anh chột dạ cái gì chứ?"
"..." Anh chột dạ sao?
"Anh cũng không có thiên vị thật đâu đúng không?"
"Ừm."
"Cho nên, không có gì phải chột dạ cả." Hạ Kỳ Niên cười vỗ vỗ bả vai Thịnh Tinh Hà. "Không ai đoán được là anh tặng đâu."
Nói vậy cũng đúng, nhưng mà...
Thịnh Tinh Hà cảm giác có chút đau đầu. "Tôi về trước."
"Ấy, chờ một chút!" Hạ Kỳ Niên ngăn ở trước mặt anh, "Anh đã đồng ý với tôi sẽ dạy tôi luyện nhu đạo mà."
Thịnh Tinh Hà sửng sốt.
"Anh không phải quên luôn rồi đó chứ?" Hạ Kỳ Niên trợn to hai mắt, cao giọng: "Lúc lạc đường tới một tiệm cơm, anh đã nói chỉ cần tôi giành được chức vô địch đại hội thể thao tỉnh là sẽ dạy tôi!"
"A..." Thịnh Tinh Hà khôi phục trí nhớ. "Là tôi nói sao? Rõ ràng là chính cậu tự nói có được không?"
"Là vậy nhưng anh cũng đã đồng ý rồi à nha!" Hạ Kỳ Niên nhìn anh. "Không phải là anh muốn chơi xấu chứ?"
"Cái này có gì mà phải chơi xấu, dạy cậu cũng không thành vấn đề, nhưng vì sao cậu muốn luyện cái này? Để phòng thân? Hay hoàn toàn chỉ là vì hứng thú?"
"Có gì khác nhau không?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Đương nhiên là có khác rồi." Thịnh Tinh Hà nói: "Chỉ cảm thấy hứng thú thì tôi sẽ chọn một ít cách dạy tương đối thú vị, còn muốn tăng năng lực phối hợp của cơ thể, chức năng tim phổi lên thì tôi phải đổi một loại phương thức tương đối nghiêm khắc và cẩn thận, còn nếu như muốn phòng thân, tôi có thể dạy cậu thuật chuyên môn phòng thân."
Hạ Kỳ Niên rất muốn nói tôi cảm thấy hứng thú với con người của anh, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống.
Hành động tùy tiện khi còn không chắc chắn suy nghĩ của đối phương không phải là phong cách của cậu ta, có khi sẽ làm cho mối quan hệ thân thiện ban đầu trở nên xa cách.
"Anh còn có thuật phòng thân nữa à?"
"Thời kỳ trung nhị có luyện qua một thời gian, sau đó huấn luyện quá bận rộn nên không luyện được nữa." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên nhịn không được nở nụ cười. "Anh còn biết từ trung nhị nữa hả?"
Thịnh Tinh Hà nheo mắt lại, "Tôi cũng là thế hệ 9X đó được không?"
"Ấy, không phải tôi có ý chê anh già." Hạ Kỳ Niên xoa quai hàm. "Chỉ là bình thường anh cho tôi cảm giác tương đối chín chắn, không giống những bạn học bên cạnh tôi, tôi không thể tưởng tượng ra được thời kỳ trung nhị anh sẽ như thế nào."
"Cậu cho rằng tôi vừa chui ra khỏi bụng mẹ đã 27 tuổi liền sao?" Thịnh Tinh Hà nhìn cậu. "Tôi cũng từng trải qua tuổi của cậu rồi mới đến tuổi này, trong lòng các cậu có cửu chương gì tôi đều biết."
Hạ Kỳ Niên nhất thời cảm giác lông tơ dựng đứng, cổ họng căng chặt.
Cậu cố gắng phát hiện ra một chút manh mối từ ánh mắt của Thịnh Tinh Hà, nhưng huấn luyện viên Thịnh đã chuyển đề tài: "Cậu có muốn học thuật phòng thân không?"
"A." Vẻ mặt Hạ Kỳ Niên hoảng hốt hai giây rồi gật gật đầu. "Được."
"Huấn luyện thuật phòng thân chia làm nhiều giai đoạn, đầu tiên là nắm động tác cơ bản, sau đó huấn luyện năng lực phối hợp tứ chi, tố chất tâm lý, còn có..." Thịnh Tinh Hà bẻ ngón tay, bỗng nhiên ra quyền đánh về phía sống mũi Hạ Kỳ Niên.
Hạ Kỳ Niên theo phản xạ nhắm mắt ngửa ra sau.
"Tốc độ phản ứng." Thịnh Tinh Hà nói. "Hy vọng lần sau tôi ra quyền, cậu có thể chặn nắm đấm của tôi chứ không phải né tránh."
Hạ Kỳ Niên nhíu mày. "Vừa rồi anh còn chưa nói bắt đầu với tôi mà."
"Người khác sẽ nhắc nhở cậu trước khi đánh cậu sao?"
Hạ Kỳ Niên rất không phục, "Vậy lại một lần nữa!"
"Được." Thịnh Tinh Hà cười cười, nhanh chóng tung một đấm về phía cậu, thấy trong chốc lát Hạ Kỳ Niên đã giơ tay chuẩn bị chặn lại, anh lại lập tức chuyển hướng về phía bụng, đánh trúng mục tiêu.
Lúc sắp đụng phải, Thịnh Tinh Hà thu sức, cho nên căn bản cũng không tính là đau, nhưng Hạ Kỳ Niên vẫn thở dài, đánh giá: "Anh thật sự rất xấu."
Thịnh Tinh Hà vốn định giơ tay lên đánh ót cậu, lại không ngờ bị Hạ Kỳ Niên nắm chặt ngón tay. "Tôi không khách khí nữa."
Thịnh Tinh Hà nở nụ cười. "Vậy cậu không khách khí một cái cho tôi xem."
Hạ Kỳ Niên ra quyền vung tới bụng anh. Thịnh Tinh Hà lập tức chặn cổ tay cậu lại, vặn ra ngoài. "Chỉ có tốc độ này thôi à?"
Hạ Kỳ Niên đổi tay vuốt sống mũi anh một cái.
Thịnh Tinh Hà sửng sốt.
Hạ Kỳ Niên cười ha ha, "Đánh lén thành công!"
"Đồ ngốc!"
Sau đêm đó, Thịnh Tinh Hà trở thành huấn luyện viên cá nhân miễn phí của Hạ Kỳ Niên, ban đầu anh cho rằng Hạ Kỳ Niên chỉ là chơi đùa, học hai tiết sẽ chán thôi, nhưng kết quả ngoài dự liệu.
Mỗi ngày Hạ Kỳ Niên đều có thời gian quấn lấy anh huấn luyện, nếu như ban ngày còn tốt, đáng sợ nhất là có một ngày bị điện thoại di động ở đầu giường đánh thức lúc bốn giờ sáng.
[N: Huấn luyện viên, tôi tỉnh rồi! Nếu anh thức dậy, hãy nhớ qua tôi!]
Tích cực ghê gớm.
Thành phố lúc sáng sớm yên tĩnh không tiếng động, cả tòa thành thị đều bị màn sương lớn bao bọc, nhìn không rõ cái gì, chỉ có ánh trăng tròn nơi chân trời tỏa ra ánh sáng trong vắng.
Thịnh Tinh Hà rửa mặt xong, gõ cửa phòng Hạ Kỳ Niên.
Khi hàng triệu ngôi nhà còn chưa sáng đèn, hai bóng dáng cao ngất đã xuất hiện trên đường nhựa của công viên thể thao.
Thân thể trẻ tuổi ngâm mình trong sương sớm, chờ đợi ánh nắng ban mai chiếu xuống.
Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua.
Mấy ngày trước khi khai giảng, Thịnh Tinh Hà lại nhận được điện thoại của huấn luyện viên Biên, nói là có chút việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.
Biên Hãn Lâm có một đứa cháu trai nhỏ tên là Lữ Dương, mới vào năm nhất, thi đúng vào ở đại học T của Thịnh Tinh Hà, muốn đến thành phố B du lịch trước vài ngày, tiện thể quen thuộc với hoàn cảnh trường học.
Thịnh Tinh Hà vẫn coi Biên Hãn Lâm là ân nhân, huấn luyện viên Biên đã mở miệng, anh đương nhiên là việc nghĩa không chối từ.
"Vậy có vấn đề gì đâu, ngài gửi wechat của cậu ấy cho em, thuận tiện gửi luôn số điện thoại di động một chút, em sẽ liên lạc với cậu ấy."
Biên Hãn Lâm lại dặn dò: "Ba mẹ đứa nhỏ này đã ly hôn từ khi nó còn nhỏ, trên cơ bản không ai quản nên tính cách có chút ngang bướng, nếu thuận tiện, em ở trường chú ý nó nhiều hơn một chút, thầy sợ nó gây họa."
"Được, không thành vấn đề, đến lúc đó em sẽ báo cáo định kỳ cho ngài." Thịnh Tinh Hà nói.
"Được rồi." Biên Hãn Lâm cười nói: "Giao cho em thầy cũng yên tâm."
Sau khi Thịnh Tinh Hà online, liền thêm Lữ Đồng thành bạn tốt.
Avatar là một mảnh màu đen, không có gì, ngay cả vòng tròn bạn bè cũng trống rỗng.
Rất nhiều lúc, avatar và vòng tròn bạn bè có thể phản ánh trạng thái cuộc sống của một người, thậm chí là tính cách, khoảng trống này cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Thịnh Tinh Hà trực tiếp hỏi Lữ Đồng mua vé xe mấy giờ.
Phía bên kia gửi một ảnh chụp màn hình đơn đặt hàng ghi rõ thời gian và địa chỉ nhà ga xe lửa.
Ba ngày trước ngày báo danh của trường.
Bây giờ có rất nhiều bạn trẻ đều thích báo danh trước, có thể đi du lịch xung quanh thành phố lớn, còn có thể sớm hoàn thành thủ tục đăng ký, đỡ phải chen chúc vào ngày báo danh, bất quá trước nhiều ngày như vậy, ký túc xá mới chắc chắn còn chưa mở cửa, phải ở bên ngoài hai ngày mới được.
[Thịnh Tinh Hà: Cậu đã đặt khách sạn chưa?]
[Lữ Đồng: Anh giúp tôi sắp xếp đi, tôi không biết.]
Sau đó là 1.000 nhân dân tệ được chuyển khoản qua.
[Lữ Dương: Nhiều thì thối thiếu bù thêm.]
Chậc, ra tay hào phóng thế này, nào giống như một đứa nhóc lông ngắn mới trưởng thành chứ.
Thịnh Tinh Hà xuất phát từ lòng tốt, nhắc nhở cậu ta kiểm tra thư mời nhập học một chút, các loại hồ sơ học tịch ngàn vạn lần đừng quên mang theo.
[Lữ Đồng: Dong dài, anh nói y như mẹ tôi.]
".................."
Anh mà còn muốn khách khí với thằng nhóc này nữa, anh chính là rùa.
[Lữ Dương: Anh có ảnh không? Cho tôi xem anh trông như thế nào.]
[Thịnh Tinh Hà: Cậu sẽ sớm nhìn thấy thôi mà.]
[Lữ Dương: Tôi có thể xem trước được không?]
[Thịnh Tinh Hà: Không được.]
[Lữ Diệp: Thái độ phục vụ của anh cũng tệ quá đi.]
[Thịnh Tinh Hà: Có giỏi thì đến chỗ cậu của cậu tố cáo tôi đi.]
Lữ Đồng gọi video qua, Thịnh Tinh Hà cúp máy.
Lại gọi, lại cúp.
[Lữ Đồng: Vậy đến lúc đó đến nhà ga rồi làm sao tôi nhận ra anh? Tôi bị lừa bán tới vùng núi thì sao?]
[Thịnh Tinh Hà: Cỡ như cậu vậy, ném lên núi phỏng chừng cũng không có ai thèm.]
[Lữ Dương: Vậy anh có thể hình dung về ngoại hình của anh không?]
[Thịnh Tinh Hà: Ngày mai cậu nhìn hết nhà ga xe lửa, người nào đẹp trai nhất là tôi.]
[Lữ Dương: Cái rắm ấy, người đẹp trai nhất phải là tôi.]
Thịnh Tinh Hà ngửa đầu nở nụ cười.
Tán gẫu đến từ "đẹp trai", trong đầu anh bất giác hiện lên khuôn mặt tươi cười của người nào đó.
Trên thể dục, trên sân thi đấu, bất kể đi tới nới nào, nơi đó đều có một đám ong nhỏ vây quanh.
Lúc này, chuông cửa trước nhà vang lên.
"Huấn luyện viên!"
Thật sự là mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Thịnh Tinh Hà khóa điện thoại, trả lời: "Tới đây, có việc gì vậy?" Ngữ khí nghe rất không kiên nhẫn, nhưng từ đầu đến cuối, mặt mày anh đều cong cong.
"Cùng nhau ăn cơm trưa đi, một mình tôi ăn buồn lắm." Hạ Kỳ Niên đứng ở cửa nói.
Thịnh Tinh Hà mở cửa hỏi: "Lúc còn chưa quen tôi thì sao? Cậu đã ăn làm sao?"
Hạ Kỳ Niên đúng lý hợp tình nói: "Lúc đó tôi vẫn đang làm thêm mà, có thể ăn cùng mọi người."
"Tôi thì tùy tiện, rau xào, cơm trắng gì đó cũng được." Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút nói: "Người phương Bắc các cậu có phải không thích ăn cơm không? Các món ăn chủ yếu toàn là mì, đúng không?"
"Ừm, tương đối ít ăn cơm, nhưng cũng không phải là không ăn, tôi cảm thấy cơm cũng rất ngon, anh thích ăn cái gì thì ăn cái đó, tôi sao cũng được." Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà vui vẻ: "Cậu là cảm thấy cái gì ăn cũng ngon thì có."
Hạ Kỳ Niên hừ một tiếng, liếc mắt nhìn anh. "Lúc tôi ở cùng với người khác rất ít khi ăn cơm."
"Vì sao vậy?"
Đôi mắt Hạ Kỳ Niên rũ xuống. "Bởi vì tôi tình nguyện nhường nhịn anh."
Thậm chí sẵn sàng ở lại phía Nam vì lợi ích của anh.
"Hài, không cần nhân nhượng đâu, anh đây nhất sẽ mua cho cậu hai mươi cái bánh bao, để cậu từ từ hồi tưởng lại hương vị quê hương các cậu."
".................."
_ Hết chương 20 _
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT