Kiều Dĩ Phong đưa Kiều Cảnh Nhiên đến bệnh viện kiểm tra, sau khi nhận được câu trả lời của bác sĩ khẳng định toàn thân Kiều Cảnh Nhiên từ trên xuống dưới không có vấn đề gì, trong lòng rốt cuộc lại thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường về nhà, Kiều Dĩ Phong cái gì cũng chưa nói, Kiều Cảnh Nhiên thỉnh thoảng liếc nhìn nàng.
Không khí trong xe sao lại yên tĩnh vậy, có phần không quen.
Kiều Cảnh Nhiên liền lôi kéo tay Kiều Dĩ Phong, "Việc kia...... Em...... Chính là...... Chuyện của em hôm nay...... Chị sẽ nói với ba mẹ sao......?"
Cho dù bên trong cơ thể cô có chứa linh hồn người trưởng thế nào đi nữa, cũng vẫn sẽ sợ ba mẹ.
Cứ việc kiếp trước, cô phản nghịch khiến ba mẹ thất vọng như thế, chính là ở trong lòng Kiều Cảnh Nhiên, chung quy vẫn để ý bọn họ.
Ba và mẹ, máu mủ tình thâm tình thân, sao có thể không để bụng đây?
Nếu có thể không khiến bọn họ thất vọng, Kiều Cảnh Nhiên đương nhiên cũng không nghĩ.
Làm con, ai không muốn, trở thành điều kiêu ngạo của cha mẹ đâu chứ?
Nếu như đời này có cơ hội sống lại, Kiều Cảnh Nhiên quả quyết sẽ không lại khiến ba mẹ thất vọng nữa, cô không chỉ sẽ cùng một chỗ với Kiều Dĩ Phong, cũng sẽ trở thành đứa con gái mà ba mẹ kiêu ngạo.
"Em còn biết ba mẹ sẽ lo lắng sao? Tiểu phôi đản." Kiều Dĩ Phong nhẹ nhàng búng búng cái trán Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Cảnh Nhiên bị búng trán xong, làm ra vẻ vô cùng đau đớn, hô to "Đau quá đi oa oa." Hai bàn tay dán lên trán mình, làm ra vẻ em bị chị búng trán đau quá đi, em cần được an ủi ô ô.
Một tiếng này, khiến Kiều Dĩ Phong thật sự cho rằng mình xuống tay quá nặng, liền lập tức duỗi tay đi xoa xoa cho Kiều Cảnh Nhiên, miệng cũng không quên xin lỗi, "Ôi, Tiểu Cảnh, xin lỗi, là chị không tốt. Thật sự rất đau sao? Chị tới giúp em xoa xoa.", Kiều Dĩ Phong bị Kiều Cảnh Nhiên biểu diễn mê hoặc, làm cho nàng hoàn toàn xem nhẹ, thật ra chính mình căn bản cũng không thật sự dùng sức.
Nhìn Kiều Dĩ Phong quan tâm mình như vậy, vì mình mà khẩn trương, ôi, thật sự quá cừ khôi mà.
Cảm giác yêu thích được người trong lòng mình quan tâm, thật sự quá tốt.
Tuy...... Đây chẳng qua là...... Người lớn tuổi để ý trẻ con mà thôi.
Chẳng qua...... Cũng coi như là khởi đầu tốt đi. Đối với Kiều Cảnh Nhiên bây giờ mà nói, cô cũng không để bụng này nọ.
Bởi vì cô đã dần hiểu rõ, cô không nên câu nệ với, mối quan hệ giữa mình và Kiều Dĩ Phong. Đây cũng không phải không có cách nào để vượt qua.
Nếu sống chết cũng không ngăn cản cô yêu Kiều Dĩ Phong, như vậy bọn họ là con gái thì có sao đâu, Kiều Dĩ Phong lớn tuổi hơn cô thì có sao? Huống hồ, cô và Kiều Dĩ Phong, còn không có quan hệ huyết thống.
Suy nghĩ như thế, khoảng cách giữa cô và Kiều Dĩ Phong qua những tháng ngày, dường như gần nhau thêm một chút.
Có lẽ, Kiều Cảnh Nhiên đã chết qua một lần, càng thêm hiểu rõ, ở bên nhau, so bất kỳ thứ râu ria quan trọng hơn nhiều.
Chỉ cần Kiều Dĩ Phong cưng chiều cô, yêu cô, thương cô. Như thế mặc kệ thân phận của cô là gì, đều tốt cả, Kiều Cảnh Nhiên không để bụng, ít nhất hiện tại là như thế này, bởi vì tầng yêu thương này của Kiều Dĩ Phong đối với cô, càng dễ để mình tiến trong lòng nàng.
Chơi xấu cũng được, vô lại cũng được. Chỉ cần có thể tiến vào lòng Kiều Dĩ Phong, như thế nào đều được.
"Xì."
Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được bật cười, phá hỏng sự nghiệp, Kiều Dĩ Phong đau lòng uổng phí.
Nghe được tiếng cười Kiều Dĩ Phong biết, mình bị chơi xấu rồi. Nàng giả vờ tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Cảnh Nhiên, nhìn thấy Kiều Cảnh Nhiên phát hiện mình dường như thật sự tức giận, lại giả vờ bày ra vẻ vô tội, bộ dạng chơi xấu bắt lấy cánh tay đung đưa.
Thật là, tiểu phôi đản này, dáng vẻ này rốt cuộc là học ai vậy.
Kiều Dĩ Phong vươn ngón trỏ, lại búng lên trán Kiều Cảnh Nhiên một cái, nhưng lần này dùng lực rất lớn. Tuy nói là lực rất lớn, nhưng kỳ thật cũng chỉ là ba phần mười mà thôi, cái trán có thể có bao nhiêu đâu đây, quan trọng nhất chính là, Kiều Dĩ Phong cũng luyến tiếc khi dùng mười phần sức lực thật sự.
"Ô ô, đau quá!"
"Lần này còn muốn chơi chị sao, tiểu phôi đản?"
"Ô —— không có lừa chị mà, lần này thật sự đau quá." Thật ra cũng không đau như vậy, có điều thật sự đau hơn cái búng trước đó, nói về cái búng trước đó...... Kỳ thật nhẹ như bông...... Căn bản cũng không đau.
Chẳng qua Kiều Cảnh Nhiên chính là muốn Kiều Dĩ Phong đau lòng mình. Nếu Kiều Dĩ Phong đều nói cô là tiểu phôi đản, như vậy cô hà tất gì không xấu xa chứ. Chẳng qua lúc này đây, có thể nhịn cười.
"Không tin em đâu." Tuy ngoài miệng nói như thế, Kiều Dĩ Phong lại vẫn dịu dàng tiếp tục xoa trán Kiều Cảnh Nhiên.
"Em thật sự là tiểu phôi đản mà."
"...... Vậy cũng chỉ hư với chị thôi!"
Sau khi Kiều Cảnh Nhiên nói xong, cô và Kiều Dĩ Phong đều sửng sốt.
"Cảnh Nhiên, hôm nay đến nhà em đi, em nấu cơm cho chị ăn." Lớp trang điểm không đậm không nhạt, cô gái có dung mạo đẹp đẽ kéo Kiều Cảnh Nhiên nhẹ giọng nói.
"Ăn cơm?" Kiều Cảnh Nhiên nghe được lời này đầu tiên là cười, "So với ăn cơm, tôi muốn ăn em hơn." Cô tiến tới bên tai cô gái ái muội nói, thanh âm không lớn, lại khiến người ta mơ màng, thời điểm nói đến hai chữ ăn em, Kiều Cảnh Nhiên còn cắn cắn vành tai cô gái, ý vị khiêu khích tương đương rõ ràng.
"Đáng ghét...... Chị hư hỏng ~" Tuy ngoài miệng là nói như vậy, chính là cô gái kia lại bắt lấy tay cô, với vào trong quần áo mình.
"...... Chỉ hư...... với em thôi......" Kiều Cảnh Nhiên tiếp tục khiêu khích cô gái.
Đó là ở kiếp trước, một cô bạn gái nào đó mà cô từng kết giao.
Ký ức chợt cuồn cuộn lên.
Khiến tươi cười trên mặt Kiều Cảnh Nhiên cứng đờ.
Một đời này, cô thật sự, chỉ biết hư hỏng với mỗi Kiều Dĩ Phong mà thôi. Cũng thật sự, chỉ là tiểu phôi đản của Kiều Dĩ Phong. Sẽ không lại có người khác.
Tuy nói...... Ký ức ngày trước sẽ luôn luôn xuất hiện, làm Kiều Cảnh Nhiên có chút thất thường.
Thế cho nên thời điểm Kiều Cảnh Nhiên khôi phục tinh thần lại, phát hiện Kiều Dĩ Phong đang ngẩn người, liền kéo kéo tay nàng, nhẹ giọng gọi, "Tiểu Phong, Tiểu Phong?"
"...... Hả?" Kiều Dĩ Phong quay đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Kiều Cảnh Nhiên, "Tiểu Cảnh, làm sao vậy?"
"Hôm nay...... Chính là...... CHuyện hôm nay...... Chị sẽ không nói cho ba mẹ chứ......?" Nếu chuyện hôm nay ba mẹ biết được, liền thật vất vả Kiều Dĩ Phong không truy vấn nữa, vậy ba mẹ cô một khi tâm huyết dâng trào không chịu buông tha cô, đến lúc đó chơi cổ phiéu gì gì đó bất động sản gì đó, toàn bộ đều tra ra...... Cô thật sự xong đời.
"Em đó nha, còn biết sợ ba mẹ." Kiều Dĩ Phong cố ý làm ra vẻ tức giận, sau đó nhéo nhéo cái mũi Kiều Cảnh Nhiên, "Hôm nay chị thiếu chút nữa liền trực tiếp gọi điện thoại cho ba mẹ."
"A a, em sai rồi~ xin lỗi mà ~ chị sẽ tha thứ cho Tiểu Cảnh mà đúng không ~" Tuy nói là thỉnh cầu, lại mang ngữ khí làm nũng, Kiều Cảnh Nhiên vươn tay, ôm Kiều Dĩ Phong ưỡn tới ẹo lui, một đứa nhỏ sống động.
Kiều Dĩ Phong sắp bị cô xoắn tới choáng váng, thật sự làm khó cô không được, "Được rồi được rồi, tha cho em. Chẳng qua, ngày mai, phải đến trường học đi học cho tốt, biết chưa?"
"......" Chuyện này...... Chuyện này...... Chuyện này làm Kiều Cảnh Nhiên không biết trả lời thế nào.
Đáp ứng không được, không đáp ứng cũng không được.
Cô đáp ứng đi...... Vậy chuyện đi học cho tốt...... Cô nghe không vào sao...... Chính là nếu không đáp ứng, sợ Kiều Dĩ Phong nghĩ nhiều.
"Làm sao vậy? Có phải ở trường xảy ra chuyện gì không thoải mái sao? Hay là có người bắt nạt em?" Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn cúi đầu, đối với bộ dáng mình đưa ra yêu cầu mà không nói một lời, liền cho rằng cô ở trường đã chịu ủy khuất gì đó, cho nên không vui.
"Không...... Không có."
"Vậy vì sao không muốn đến trường?"
"Em......" Bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kiều Dĩ Phong muốn nói lại thôi.
"Trong lòng có gì muốn nói, phải nói ra. Em muốn làm cái gì, không muốn làm cái gì, đều phải nói ra, như vậy người khác mới có thể biết em rốt cuộc suy nghĩ cái gì, muốn làm cái gì."
Kiều Dĩ Phong cũng không phải người thích nũng nịu, so với ấp a ấp úng, đi thẳng vào vấn đề càng phù hợp với phong cách của nàng, bởi vì đối với nàng mà nói, mặc kệ là đối vói ai, dũng cảm biểu đạt ý nguyện của mình là chuyện vô cùng cần thiết. Cho nên đối với việc giáo dục Kiều Cảnh Nhiên, nàng cũng vẫn luôn áp dụng biện pháp khích lệ.
"Em không muốn quay lại trường." Đúng vậy...... Thật ra, Tiểu Phong nói rất đúng. Nàng yêu cầu, mình cũng nên biểu đạt ý nguyện của mình.
Nếu chuyện nhỏ xíu này cũng ngượng ngùng xoắn xít, không dám nói.
Như vậy, tương lai có một ngày, cô phải nói cho Kiều Dĩ Phong, chuyện em thích chị như thế nào?
"Nội dung của cô giáo quá đơn giản, rất nhàm chán......" Mấy ngày nay ở trường học, cô áp dụng phương thức ngây ngốc khi vào học. Tóm lại chính là mắt trống rỗng. Giả vờ mang dáng vẻ tôi đây là trò ngoan tôi là bé ngoan chăm chú nghe giảng, thật ra chỉ đang ngẩn người mà thôi.
"Đơn giản?" Đối với lý do thoái thác của Kiều Cảnh Nhiên, Kiều Dĩ Phong rất kinh ngạc. Nàng vuốt cằm, trầm tư trong chốc lát, nhìn đôi mắt Kiều Cảnh Nhiên, nói, "Cho nên, Tiểu Cảnh ý của em là...... Chương trình của giáo viên dạy ở trường, em đều biết. Hơn nữa bởi vì cảm thấy nội dung học tập quá đơn giản, mà không muốn muốn đến trường, phải không?"
"Dạ!" Kiều Cảnh Nhiên gật đầu.
"Được. Chuyện này, chị sẽ nói với giáo viên. Tiểu Cảnh không cần lo lắng." Kiều Dĩ Phong cho Kiều Cảnh Nhiên một nụ cười kiên định, sờ đầu cô.
"Vậy em ngày mai...... Còn đến trường không?"
"Đi."
"Ôi —— em không muốn......" Vẻ mặt Kiều Cảnh Nhiên khó coi, cô không phải kiến thức của học sinh tiểu học quá đơn giản sao, vì sao còn bắt cô đi...... Ngẫm lại liền thống khổ mà.
"Suỵt ——" Kiều Dĩ Phong bảo Kiều Cảnh Nhiên yên lặng, liền vươn ngón trỏ để lên môi Kiều Cảnh Nhiên, cắt lời cô.
"Ngày mai, chị đến trường với em. Tin chị, được chứ?"
"Ừm."
Nhưng mà giờ phút này, Kiều Cảnh Nhiên sở hữu lực chú ý, chuyện ngày mai còn phải đến trường học này, hoàn toàn chuyển dời sang ngón trỏ Kiều Dĩ Phong đang dán lên môi mình.
Băng băng, lạnh lạnh.
Ngay cả ngón trỏ cũng mang một cỗ hương vị......
Kiều Dĩ Phong dường như chú ý đến điểm kỳ quái, vì thế sắc mặt có chút không được tự nhiên thu tay lại.
Kiều Cảnh Nhiên cũng chú ý tới, chuyện Kiều Dĩ Phong muốn thu ngón tay. Cô tựa như vô tình nhấp nhấp môi, làm như hôn tay ngón tay nàng.
Sau đó lại giả vờ hiền lành vô tội.
11 tuổi, cũng...... Không tồi.