Đại khái mới hơn 5 giờ sáng, Kiều Cảnh Nhiên liền thức dậy. Nhìn nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến thời điểm chuông báo thức vang lên, cô nhanh chân duỗi tay tắt đồng hồ báo thức đi, để tránh đánh thức Kiều Dĩ Phong vẫn còn đang ngủ say.
Thật ra cũng không phải mất ngủ, chẳng qua là... Cô cảm thấy đã dần quen rồi, mấy ngày nay tuy đều ngủ bên cạnh Kiều Dĩ Phong, thức dậy bên cạnh Kiều Dĩ Phong, chính là luôn tự nhiên dậy rất sớm, không có cách nào khống chế được, hơn nữa trên cơ bản mỗi ngày đều thức dậy cùng một khung giờ.
Quả nhiên, đồng hồ sinh học, còn muốn chuẩn xác hơn đồng hồ báo thức.
Kiều Cảnh Nhiên biết, tuy cô đại khái có thể xác định được rồi, bản thân thật sự đã sống lại.
Chẳng qua...... Nói như thế nào đây, loại chuyện sống lại này, nói cho cùng, vẫn rất khó có thể tưởng tượng được một chút , tuy rằng...... Kiều Cảnh Nhiên đối với chuyện này, trong lòng khá cảm kích.
Kiều Dĩ Phong hiện tại đã xử lý xong thủ tục cử đi học, cho nên đây chẳng khác nào thời gian nghỉ ngơi cả, mỗi ngày đều sẽ đi đón Kiều Cảnh Nhiên tan học, vốn dĩ nàng còn muốn mỗi sáng đưa Kiều Cảnh Nhiên đi học, không biết làm sao mỗi ngày mặc kệ nàng dậy sớm bao nhiêu, Kiều Cảnh Nhiên sẽ luôn dậy trước nàng chuẩn bị xong hết thảy trực tiếp đi học, hơn nữa trước khi đi còn nói, "Chị, chú tài xế đưa em đến trường là được rồi, chị ngủ thêm một lúc nữa đi."
Nhìn Kiều Cảnh Nhiên một lần nữa kiên trì, dần dà, Kiều Dĩ Phong cũng liền từ bỏ ý tưởng mỗi ngày đưa cô đến trường, có điều chuyện đón Kiều Cảnh Nhiên tan học, thì mưa gió vẫn không thay đổi.
Nhìn khuôn mặt Kiều Dĩ Phong say giấc, là việc cần thiết phải làm mỗi sáng thức dậy của Kiều Cảnh Nhiên. Dần dần, cô đột nhiên cảm thấy, thật ra mỗi ngày dậy sớm, cũng chưa chắc không phải một...... Chuyện tốt.
Bởi vì, như vậy cô có thể đối với Kiều Dĩ Phong đang ngủ say, làm — việc — làm — yêu, mỗi ngày như thế, cũng không chán ghét.
Tựa như thói quen dậy sớm của cô vậy.
Bây giờ là 5 giờ 40 phút sáng, mà thời gian cô thức dậy mỗi ngày, là 6 giờ sáng, rửa mặt xong cô sẽ đi chạy bộ buổi sáng nửa tiếng đồng hồ, sau đó về nhà ăn bữa sáng, ăn xong rồi mới để tài xế đưa cô đến trường.
Nói cách khác...... Cô còn 20 phút, tiếp tục chuyện cô phải làm mỗi buổi sáng.
Kiều Cảnh Nhiên nhẹ nhàng tiến lại gần Kiều Dĩ Phong một chút, vươn bàn tay nhỏ của nàng, sờ gương mặt nàng, thật sự là...... dáng vẻ 18 tuổi của nàng.
"Tiểu...... Phong......" Bởi vì sợ sẽ đánh thức Kiều Dĩ Phong, cho nên Kiều Cảnh Nhiên không phát ra tiếng, chỉ có thể không tiếng động, thân mật, gọi tên nàng.
Huống chi...... Lấy số tuổi hiện tại của cô, gọi Kiều Dĩ Phong như vậy, cũng sẽ chỉ bị nàng cười nói không được gọi như vậy, sẽ bị xem là đứa nhỏ càn quấy mà thôi. Đây cũng không phải kết quả mà Kiều Cảnh Nhiên muốn. Cho nên...... Vẫn chờ đợi có một ngày, cô có thể biểu đạt những tình cảm mà cô đánh Kiều Dĩ Phong, vào thời điểm Kiều Dĩ Phong thật sự nhìn thẳng vào cô, cô sẽ nói sau.
Tội gì...... Phải tự chuốc phiền nhanh như vậy?
Chụt Kiều Cảnh Nhiên vụng trộm hôn lên môi Kiều Dĩ Phong.
Nếu là kiếp trước của mình, đại khái nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày cô sẽ hôn trộm Kiều Dĩ Phong như vậy.
Mà hiện tại, hôn môi như vậy, trở thành chuyện tất nhiên mỗi sáng sớm. Làm tâm Kiều Cảnh Nhiên, có chút ngũ vị tạp trần.
(*) Ngũ vị tạp trần (五味杂陈): Ngũ vị, năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, mặn, đắng); ý nói nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Mỗi lần hôn trộm, đều sẽ hôn rất lâu, có điều Kiều Cảnh Nhiên đều chỉ lặng lặng đem môi mình dán lên môi Kiều Dĩ Phong mà thôi, chuyện tiến thêm một bước...... Đối cô mà nói, còn có chút khoảng cách.
Chẳng qua, Kiều Cảnh Nhiên cũng rất thích loại chuyện này, không liên quan đến việc khẽ hôn một cái. Bởi vì mỗi lần đem môi dán lên, hô hấp của cô, sẽ cùng với hô hấp của Kiều Dĩ Phong, sẽ quấn quýt bên nhau.
Cô sẽ ngửi thấy, hương vị hơi thở của Kiều Dĩ Phong.
Nói như thế nào nhỉ...... Hương vị này...... Cùng mùi hương trên người Kiều Dĩ Phong không quá giống nhau, nhưng Kiều Cảnh Nhiên cũng rất thích, nói chính xác, vậy hương vị của riêng Kiều Dĩ Phong, khiến cô mê muội, khiến cô nghiện.
Lại liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn đủ, Kiều Cảnh Nhiên liền vụng trộm quỳ gối bên mép giường Kiều Dĩ Phong, cứ như vậy chống khuỷu tay lên giường, dùng bàn tay chống lên cằm mình, mê mẩn thưởng thức khuôn mặt say ngủ của Kiều Dĩ Phong.
Cơ hội như vậy thật ra không có nhiều.
Trước khi cô phát hiện tình cảm của mình dành cho Kiều Dĩ Phong, căn bản không hiểu tình yêu rốt cuộc là thứ gì, mà cô căn bản cũng không biết tình cảm của mình đối với Kiều Dĩ Phong vượt qua tình chị em.
Cho nên, thật ra trong quá khứ có rất nhiều thời điểm, cô đều càng có khuynh hướng dính lấy Kiều Dĩ Phong, có việc hay không việc đều nắm tay nàng, kéo cánh tay nàng, ôm lấy cơ thể nàng.
Lúc còn nhỏ, cũng sẽ hôn hôn khuôn mặt Kiều Dĩ Phong, chỉ là về sau tuổi tác càng lúc càng lớn, liền không hề không biết xấu hổ lại đi hôn Kiều Dĩ Phong.
Lại sau này, cô bắt đầu phát giác mình đối với Kiều Dĩ Phong sinh ra cảm giác khác biệt, theo bản năng liền muốn trốn tránh.
Rất nhiều thời điểm, đối diện với Kiều Dĩ Phong cũng làm không được, nếu có cơ hội ở cùng Kiều Dĩ Phong, cũng sẽ cho cô cảm giác như ngồi trên đống lửa, như ngồi đống than, không cách nào bình thường nổi, kể cả nói chuyện bình thường, chứ đừng nói ngắm nhìn khuôn mặt say giấc của Kiều Dĩ Phong.
Hôm nay...... Lại có một cơ hội không tồi.
Sao có thể có người...... Xinh đẹp như vậy.
Giờ phút này, nhìn khuôn mặt say giấc của Kiều Dĩ Phong, tròng mắt Kiều Cảnh Nhiên đều hận không thể rớt lên khuôn mặt Kiều Dĩ Phong, cô giống như đang ngắm nhìn báu vật vô giá vậy, dùng ánh mắt như ái mộ, hết sức chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Kiều Dĩ Phong.
Đây là cái gọi...... Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?
Nếu...... Kiều Dĩ Phong thật sự là Tây Thi mà nói, trên thế giới này nhất định sẽ không có người nào có thể xinh đẹp hơn nàng.
Thích.
Thật sự rất thích nàng a.
Thời gian cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua.
Chờ đến khi Kiều Cảnh Nhiên phục hồi tinh thần, mới phát hiện thời gian đã gần đủ rồi.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng hôn hôn cái trán của nàng, nhẹ giọng nói, "Tiểu Phong, chào buổi sáng."
Tiếp đó, liền lưu luyến đứng dậy, đi rửa mặt.
"A ——" rốt cuộc, rốt cuộc cũng tan! Học! Rồi!
Cả người Kiều Cảnh Nhiên mất hết sức lực ghé vào bàn học, người đã sớm tốt nghiệp rất nhiều năm như cô, hiện tại bắt cô yên tĩnh nghiêm túc nghe giảng ở tiểu học, đây quả thực chính là tra tấn tinh thần mà.
Không phải cô không muốn nghe, mà là thật sự nghe không vào...... Quan trọng nhất, quan trọng nhất là!!!!
Những gì giáo viên giảng cô đều biết!!!!
"Chao ôi." Sao cô lại thảm vậy chứ. Chẳng lẽ đây cái giá mà trời cao bắt cô phải trả đối việc cô hôn trộm mỗi sáng sao. Cô mới đến trường tiểu học lần nữa mới có mấy ngày, liền cảm thấy mình đã ở địa ngục, quá thống khổ.
Muốn lớn lên, rất muốn...... Nhanh lớn lên.
11 tuổi thật sự...... Quá nhỏ. Sao lại nhỏ như vậy chứ.
Kiều Cảnh Nhiên nhìn bàn tay của mình, cũng quá nhỏ. Liền tay Kiều Dĩ Phong, cũng cách nào nắm lấy hoàn toàn được. Nếu...... Tình huống hiện tại, cô còn phải chậm rãi đi học, học lên mà nói, đối với cô mà nói, không chỉ là một loại dày vò, cũng lãng phí thời gian.
Rõ ràng...... Cô căn bản không có bao nhiêu thời gian để lãng phí.
Nhìn nhìn đồng hồ treo tường trên bục giảng, còn có năm phút đồng hồ sẽ vào học. Tròng mắt Kiều Cảnh Nhiên vừa chuyển, có cách rồi.
Mười lăm phút sau.
Kiều Cảnh Nhiên từ văn phòng chủ nhiệm lớp đi ra, nhẹ nhàng cầm một tờ giấy xin phép, nhịn không được búng búng tờ giấy trong tay, thanh âm giòn giòn vang lên.
Ngoại trừ vẻ ngoài trưởng thành, một chuyện vô cùng quan trọng mà cô cần thiết phải làm, chính là độc lập kinh tế.
Chính là một học sinh 11 tuổi, lớp 5 tiểu học, như thế nào dùng phương pháp nhanh nhất để độc lập.
Hoặc nói trắng ra một chút chính là, phương pháp gì mới có tiền nhanh nhất.
Mua bán cổ phiếu.
Tuy rằng cô mới 11 tuổi, bình thường dưới tình huống này mà nói, tự nhiên là không phù hợp yêu cầu. Cho nên cô mới dùng chút thủ đoạn, tìm người thế cô đến công ty chứng khoán mở tài khoản, đến nỗi làm sao tiền được một người như thế cũng rất đơn giản, tiền vốn mua cổ phiếu từ bên cô bỏ ra, kiếm lời liền chia tám hai, loại này rõ ràng chỉ kiếm lời không thua lỗ, người thông minh sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, vì bảo đảm đối phương có thể tin, cũng ký kết thỏa thuận liên quan, tuy lấy số tuổi của cô thỏa thuận ký kết chưa chắc phải dùng, nhưng ký rồi không giống vậu, bảo hiểm hai bên.
Mọi chuyện tiến hành tương đối thuận lợi, nói chính xác, tiền vào sổ vô cùng nhanh.
Nhìn con số tâng lên, Kiều Cảnh Nhiên một chút cũng không thấy kinh ngạc, ngược lại ánh mắt trở nên có chút phức tạp. Bởi vì tất cả, vốn dĩ đều nằm trong dự kiến của cô.
Từ lúc bắt đầu, đối với chuyện chơi cổ phiếu, cô chính là có mười phần nắm chắc. Thành công, là lựa chọn duy nhất.
Ở kiếp trước, cô tương đối trầm mê chuyện chơi cổ phiếu này, dường như là từ thời điểm cao trung bắt đầu, cô có lén lút. Gia cảnh giàu có khiến cô lãng phí, không chút nào tự biết. Hoặc là, nói là trầm mê, không bằng nói là, cô thông qua chuyện chơi cổ phiếu, là để dời đi sự chú ý của mình.
Cổ phiếu vô cùng dữ dội. Con số rất lớn.
Cô liều mạng mà, chuyện chơi cổ phiếu này, ảnh hưởng vui buồn của mình. Chẳng sợ...... Cô vốn dĩ để ý đến này nọ. Chính là nói không để bụng đến, tim liền sẽ rất đau, không để bụng đến tiền, sẽ nhịn không được để ý người đó, cho nên biện pháp trốn tránh tốt nhất, chính là chết lặng.
Kiều Cảnh Nhiên, làm cho mình, nỗ lực, để ý vật ngoài thân. Như vậy mới có thể không có thời gian, suy nghĩ đến người chôn sâu trong lòng rốt cuộc là ai.
Chẳng qua, đứng ở góc độ đời này mà nói, cũng thật sự là...... Có chút may mắn kiếp trước mình hành động như vậy. Nói cách khác, cô cũng sẽ không có khả năng biết trước, số cổ phiếu này nhất định sẽ tăng, rồi sau đó nhất định sẽ hạ.
Có lẽ, đại khái, là chuyện duy nhất, khiến cô cảm thấy may mắn.
Chỉ là, chuyện chơi cổ phiếu lúc này, đối với Kiều Cảnh Nhiên mà nói, ngoại trừ có tiền ở bên ngoài, không hề có bất luận ý nghĩa gì. Cô chỉ biết kiếm đủ số tiền mà mình muốn sau đó sẽ ngừng lại, sẽ không tiếp tục nữa, mọi việc đều có một mức độ.
Huống hồ, một đời này, cô cũng không thừa tinh lực để lãng phí thời gian trên việc chơi cổ phiếu.
Ngoại trừ Kiều Dĩ Phong, cái gì cũng không quan trọng.