Sau ngày hôm đó, Kiều Dĩ Phong liền cố ý ra vẻ vô tình, nói cho Kiều Cảnh Nhiên, mình ngoại trừ chuyện rất quan trọng cần đến trường mới phải ra ngoài, thời gian còn lại đều sẽ ở nhà với cô.
Lúc Kiều Cảnh Nhiên được, tự nhiên vui sướng không thôi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng thả xuống một ít. Chẳng qua cô vẫn trước sau như một làm theo kế hoạch mà cô đã định ra. Cho đến trước khai giảng mấy ngày báo tin, chính mình chạy đi tìm giáo viên nói chuyện, ngày hôm sau liền đi chuẩn bị làm kiểm tra.
Kiểm tra xong, Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn ở hiện trường chờ kết quả, sau đó không hề ngoài ý muốn, giáo viên nói với cô, sau khai giảng liền trực tiếp lên năm hai cao trung rồi đến lớp của mình báo danh.
Kiều Cảnh Nhiên gật đầu nói tốt, hơn nữa cảm ơn giáo viên một phen.
Sau khi về đến nhà, vừa vặn ba mẹ đều ở đó, cân nhắc một phen, cô liền nói thẳng mọi chuyện.
Kiều Lễ tự nhiên cao hứng, không tránh khỏi khích lệ Kiều Cảnh Nhiên một phen chỉ là trong lòng cũng có chút ẩn ẩn lo lắng cho cô, cho dù ông có thể nhìn ra, tư tưởng của Kiều Cảnh Nhiên rất thành thục, nhưng rốt cuộc cô vẫn còn rất nhỏ.
Tuy Phương Du Khanh cũng cao hứng, nhưng cũng nghiêm túc giáo dục Kiều Cảnh Nhiên một hồi lâu, nói với cô, chuyện lớn như vậy sao không thương lượng với người nhà trước, liền tự mình quyết định, Kiều Cảnh Nhiên hiếm khi nào ngoan ngoãn mà không phản bác lại, mà miệng cứ dạ dạ dạ, một bộ dáng mặc kệ Phương Du Khanh nói cái gì, cô đều đáp ứng.
Kiều Dĩ Phong lại cái gì cũng không nói.
Trong lòng nàng rất cao hứng, điều này là tất nhiên, bởi vì Kiều Cảnh Nhiên hết thảy đều là kiêu ngạo của nàng, chỉ là Kiều Dĩ Phong cũng đối với việc Kiều Cảnh Nhiên vô thanh vô tức, tự mình quyết định hết thảy mọi chuyện, cách làm như thế nàng không thể nào tán thành được.
Thẳng đến tối, hai người đều nằm trên giường.
Kiều Dĩ Phong nghiêng đầu, nhìn bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên nhắm mắt lại, nàng không có đánh thức cô, chỉ nhẹ giọng gọi tên cô, "Tiểu Cảnh."
"...... Dạ? Chuyện gì?" Lần này Kiều Cảnh Nhiên thật sự không có giả vờ ngủ, gần đây thật sự có chút mệt mỏi, cho nên cô nhắm mắt lại muốn ngủ, chỉ là vừa mới vào giấc, liền nghe thấy Kiều Dĩ Phong gọi cô.
Cô lại mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Kiều Dĩ Phong.
Trong phòng tối om, chính là giây phút này, cô cảm giác được Kiều Dĩ Phong đang nhìn cô.
"Tiểu Cảnh em, càng ngày càng trưởng thành."
Vốn muốn hỏi Kiều Cảnh Nhiên một phen, vì cái gì không thương lượng với người nhà, liền tự quyết định, ấy vậy một khắc mở miệng kia, lại thay đổi đề tài.
"Ô, phải không......"
Trong lòng Kiều Cảnh Nhiên, thật ra rất vui vẻ, có thể khiến Kiều Dĩ Phong cảm thấy cô trở nên trưởng thành, cô cầu còn không được. Chỉ là vui vẻ qua đi, tâm cô lại lặng yên xuống, có lẽ...... nàng đại khái, cũng không có vui vẻ như mình tưởng.
"Sau này...... mặc kệ em quyết định làm cái gì, nhất định phải nói với chị."
"Nhất định phải vậy sao."
Nhất định phải vậy sao.
Kiều Cảnh Nhiên rõ ràng là hỏi Kiều Dĩ Phong, lại ở trong lòng lặp lại câu đó mấy lần, hỏi chính mình.
Nhất định phải vậy sao.
Chuyện gì, quyết định, đều nói cho chị.
Ngay cả......
Thầm thích chị.
Cũng như vậy sao?
"......" Kiều Dĩ Phong nhất thời không nói gì.
Nàng không nghĩ tới, Kiều Cảnh Nhiên sẽ hỏi đến vấn đề như thế. Đây không phải đáp án trong tưởng tượng của nàng.
Chính là, nếu đây không phải đáp án trong tưởng tượng của nàng, như vậy, đáp án trong tưởng tượng của nàng, lại là cái gì?
"Ừm...... Cũng không phải. Nếu em không muốn nói, cũng không sao. Dù sao, Tiểu Cảnh nhà chúng ta, đã là cô gái sắp trưởng thành rồi, có bí mật của mình, cũng rất bình thường." Kiều Dĩ Phong nhéo tay mình, bình tĩnh nói.
"À. Được." Dựa theo tác phong trước kia, Kiều Dĩ Phong đối với Kiều Cảnh Nhiên đều hữu cầu tất ứng, Kiều Cảnh Nhiên đối với Kiều Dĩ Phong tự nhiên cũng giống vậy.
Chính là hiện tại, cô không muốn như vậy, chuyện gì đều đáp ứng Kiều Dĩ Phong, vậy nếu...... cô không làm được thì làm sao bây giờ?
Cô không muốn, làm Kiều Dĩ Phong thất vọng.
"Em có thể cái gì cũng không cần nói với chị. Nhưng, nhất định không được nói dối chị. Có điều, nếu quyết định chuyện trọng đại gì đó, vượt phạm vi nắm giữ của em, vẫn phải nói ra, cùng thương lượng với người nhà, hiểu chưa." Kiều Dĩ Phong vươn tay từ trong chăn ra, sờ sờ đầu Kiều Cảnh Nhiên.
"Hiểu! Em tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nói dối Tiểu Phong." Kiều Cảnh Nhiên chân thành tha thiết thành khẩn nói, cô sẽ không lại không màng kết quả bất kể hậu quả đáp ứng Kiều Dĩ Phong, nhưng mà Kiều Cảnh Nhiên, mặc kệ như thế nào, đều sẽ không lừa gạt Kiều Dĩ Phong.
"Được rồi. Chị đã biết, không cần lặp lại nhiều như vậy." Kiều Dĩ Phong hơi hơi mỉm cười, "Được rồi, đã khuya, ngủ đi."
"Dạ. Tiểu Phong ngủ ngon." Kiều Cảnh Nhiên cọ cọ, cọ vào trong ngực Kiều Dĩ Phong, ôm lấy nàng. Vẫn thơm như thế, thân thể ôm lấy, cũng mềm mại. Thật thoải mái.
Từ sau một đêm đó, Kiều Cảnh Nhiên và Kiều Dĩ Phong lại như trở về những ngày tháng trước kia, nhưng chỉ có Kiều Cảnh Nhiên biết, rất nhiều chuyện, có lẽ rất nhanh...... Liền sẽ thay đổi.
Trong nháy mắt, Kiều Cảnh Nhiên cũng sắp năm ba cao trung, mà Kiều Dĩ Phong cũng sắp tốt nghiệp đại học.
"Lớp trưởng khởi xướng sao? Vậy...... khi nào? Ở nơi nào? Bọn họ đều sẽ đi sao?" Kiều Dĩ Phong một tay cầm điện thoại ngồi trên giường, một tay lật tạp chí.
"Trong lớp quan hệ không tồi đều tới, bọn họ có mấy người còn dẫn theo bạn đến, liền ở quán bar lúc trước chúng mình đi uống ấy, thời gian...... ngày kia, thế nào, mọi người rất không gặp, xem như trước khi tốt nghiệp cuối tụ tập lần cuối đi." Trong điện thoại, thanh âm của Diêu Đồng truyền tới.
Tuy rằng nàng và Kiều Dĩ Phong vẫn thường lén lút hẹn nhau, nhưng bạn học trong lớp thì không. Lần này đích xác có chút hiếm có, cho nên Diêu Đồng mới cố ý gọi điện thoại nói cho Kiều Dĩ Phong, nếu không nói, lấy tình huống trước kia, Diêu Đồng mới không vì loại chuyện này mà hẹn nàng đâu.
"Đi chứ...... Hẳn là, dù sao lớp trưởng cũng đã mở miệng rồi, huống hồ chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp, lần này coi như tụ tập trước khi tốt nghiệp đi." Cũng không phải lớp trưởng mở miệng, Kiều Dĩ Phong mới đáp ứng, chỉ là nàng và lớp trưởng tuy ằng không thường hẹn gặp, nhưng quan hệ cũng coi như không tồi, người ta đều cố ý mở miệng rồi, không cần phải không cho cậu ấy mặt mũi mà từ chối.
"Vậy được rồi, ngày đó chúng ta liền gặp ở cửa quán bar đi."
"Được."
Tiếp đó Kiều Dĩ Phong và Diêu Đồng lại hàn huyên vài câu, liền cúp điện thoại.
Vốn định tiếp tục xem tạp chí, lật vài tờ về sau, lại phát hiện không có tâm tình, Kiều Dĩ Phong liền khép tạp chí lại, đứng dậy hoạt động.
Nghĩ nghĩ, Kiều Dĩ Phong kéo tủ quần áo ra, nhìn nửa ngày, quyết định tới thử quần áo, nếu đã đồng ý tham gia tụ họp, như vậy tự nhiên phải chọn một bộ quần áo thích hợp rồi.
Kiều Cảnh Nhiên đang ở phòng mình hoàn toàn không biết, cô chỉ nằm nhoài trên giường xem TV, hôm nay nhiệm vụ học tập thật vất vả mới hoàn thành, cô muốn nghỉ một lát.
Kiều Cảnh Nhiên thật sự cũng không phải đang xem kiến thức trên trường, mà đang xem sách kinh tế tài chính. Cô đã có kế hoạch của mình, ngay cả chuyên ngành đại học cũng đều nghĩ ra rồi, cho nên trước tiên xem đương nhiên là tốt nhất chẳng qua, không chắc đến lúc cô lên đại học không có chuyện gì liền chạy về không đến trường đâu.
Cô bấm điều khiển, đem TV chuyển tới chuyển lui, trước sau cũng chưa được kênh nào hấp dẫn được cô, làm cô dừng lại.
Thật nhàm chán.
Chuyển tới chuyển lui, còn không phải những cái đó.
Cái gì mà mẹ chồng nàng dâu, cái gì mà cổ trang, cái gì mà thanh xuân, cái gì mà vườn trường.
Chán.
Thật chán.
Kiều Cảnh Nhiên tắt TV, sau đó đứng dậy duỗi duỗi người, hoạt động gân cốt một chút, liền muốn đi đến phòng Kiều Dĩ Phong.
Rõ ràng bọn họ cách nhau có một căn phòng, chính là Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được nhớ nàng, muốn một khắc cũng không rời khỏi.
"Tiểu Phong, chị đang làm cái gì......"
Thói quen vào cửa của Kiều Cảnh Nhiên, nếu Kiều Dĩ Phong không ở trong phòng hoặc là cô cũng không biết Kiều Dĩ Phong có ở trong không, Kiều Cảnh Nhiên chưa bao giờ gõ cửa, dù sao...... cô lười. Hơn nữa phòng Kiều Dĩ Phong trên cơ bản cũng là nửa cái phòng của cô, ai vào phòng mình lại đi gõ cửa?
Chẳng qua, nếu cô biết Kiều Dĩ Phong đang ở trong phòng, cô vẫn sẽ gõ tượng trưng hai cái, đương nhiên, cũng chỉ gõ tượng trưng hai cái mà thôi.
Hôm, hôm nay liền vừa lúc thấy được.
Cô một tay gõ cửa, một cái tay khác đã trên chốt cửa. Một bàn tay gõ cửa hai cái, một cái tay khác cũng đã chuyển động tay cầm rồi đẩy cửa.
Nhưng mà, trong nháy mắt mở cửa kia, Kiều Dĩ Phong trần như nhộng đập vào mi mắt.
Khụ khụ.
Thật ra cũng không hoàn toàn như thế, ít nhất Kiều Dĩ Phong còn mặc quần lót, có điều cũng chỉ có quần lót mà thôi. Quần lót là loại...... rất gợi cảm này, Kiều Cảnh Nhiên...... rất thích.
Dáng người của Kiều Dĩ Phong thật tốt, từ trước đã như thế, chẳng qua trước kia nàng chỉ mới là một bé gái, hiện tại càng ngày càng có xu thế trở thành một người phụ nữ, dáng người liền trở nên càng thêm phập phồng quyến rũ, liền đường viền cũng đều thấy rõ, mà quần lót của nàng...... Vừa vặn che cái nơi kia, Kiều Cảnh Nhiên cảm thấy...... mình chỉ cần hơi kéo quần lót của nàng xuống một chút nữa, là có thể nhìn đến thấy mảnh...... rừng cây um tùm kia của nàng.
Cho tới nội y......
Kiều Dĩ Phong căn bản không có mặc...... Đây ngược lại có thể khiến Kiều Cảnh Nhiên càng thấy rõ ràng, càng thêm trực tiếp......
Cái này lớn nhỏ...... Hình như so với tưởng tượng của mình, lại...... lớn hơn một chút?
Tuy rằng đại đa số thời điểm đều cùng Kiều Dĩ Phong ngủ ở trên một chiếc giường, chính là nhìn trần trụi như vậy, cùng với lúc ngủ cơ hội ôm không nhiều lắm, cảm giác, có quá nhiều khác biệt......
Quả nhiên tận mắt nhìn thấy so với xúc cảm trên thân thể tốt hơn nhiều.
Hơn nữa...... Dường như so với trước đây đĩnh bạt hơn không ít...... Hai điểm nhỏ thẳng đứng...... Kiều Cảnh Nhiên không tự giác có điểm miệng khô lưỡi khô, muốn nuốt nước miếng......
Đã lâu không thấy bộ dáng Kiều Dĩ Phong gợi cảm như vậy, ngẫm lại thật có chút kích động nho nhỏ.
Nhưng mà, những điều này đều là vào giây phút Kiều Cảnh Nhiên nhìn thấy thân thể của Kiều Dĩ Phong, dũng mãnh tràn vào trong đầu mà thôi, Kiều Dĩ Phong mới vừa phản ứng lại, liền theo bản năng dùng quần áo trong tay mình che đậy, còn hét to một tiếng.
Dọa Kiều Cảnh Nhiên hãi hùng khiếp vía, sửng sốt, hai tròng mắt cũng không biết đặt ở nơi nào mới tốt.
Kiều Dĩ Phong cũng lập tức quay người đi, sau đó cũng mặc kệ nhiều như vậy, cầm lấy quần áo trong tay tròng vào người.
Nàng ở nhà, đặc biệt là vào thời điểm ở phòng mình, có đôi khi lười ra ngoài cũng chỉ mặc áo ngủ, có ai mặc áo ngủ mà cố ý mặc nội y đâu.
Kết quả không nghĩ tới Kiều Cảnh Nhiên sẽ đột nhiên xông vào phòng nàng chứ! Hơn nữa liền gõ gõ cửa, đều mặc kệ mình có cho phép hay không!
Cả nhà này, người dám làm như thế, cũng chỉ có Kiều Cảnh Nhiên!
Thật là!
Kiều Dĩ Phong tức giận lập tức mặc xong quần áo.
Nàng xoay người nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Kiều Cảnh Nhiên, "Sao vào mà không gõ cửa!"
"Em...... Em bình thường đều như vậy mà." Kiều Cảnh Nhiên ra vẻ ủy khuất méo miệng, "Còn nữa...... Em cũng không biết chị đang thay quần áo."
Lại bắt đầu gọi một tiếng chị, đây là dấu hiệu Kiều Cảnh Nhiên xin tha a.
"Lần sau không được vào phòng chị mà không gõ cửa, có biết không?" Kiều Dĩ Phong chán nản, Kiều Cảnh Nhiên nói đúng là không sai, trước kia lúc Kiều Cảnh Nhiên vào phòng nàng đều như thế, nàng cũng không có nói gì.
Chính là những lúc đó, cũng không có xảy ra tình huống như hôm nay nha!
Nói đến cùng, vẫn chỉ có thể tự trách mình......
"A...... Được."
Kiều Cảnh Nhiên nhìn Kiều Dĩ Phong đáp ứng, rồi lại nhịn không được hạ tầm mắt xuống, giống như vô tình nhìn thoáng qua.
Kiều Dĩ Phong không có mặc nội y, lại thêm chỉ tùy tiện mặc đại một bộ quần áo, hiện tại trên người nàng tuy không phải quần áo bó sát, nhưng...... Thời điểm Kiều Dĩ Phong vừa cử động, quần áo cũng sẽ chuyển động theo, dán lên thân thể của nàng.
Kiều Cảnh Nhiên không cẩn thận lại nhìn thấy hai điểm nhô lên kia......
Editor có lời muốn nói:
Cảnh Cảnh 15 rồi nè =))