"Nhiên Nhiên." Kiều Dĩ Phong vẫn còn có chút hổn hển, đi tới bên cạnh Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Cảnh Nhiên vốn dĩ phải có rất nhiều nghi vấn, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi Kiều Dĩ Phong thật sự sống sờ sờ ở bên cạnh cô, cô phát hiện, bản thân mình không cách nào nói thành lời.
Cô như chỉ dựa vào bản năng, vươn tay, ôm lấy Kiều Dĩ Phong, ôm nàng thật chặt, chặt đến nỗi làm quần áo nàng nhăn nhúm, tay mình nắm đến phát đau, cũng không chịu buông ra.
Kiều Dĩ Phong sửng sốt trong chốc lát, mới hơi phản ứng.
Tuy bị Kiều Cảnh Nhiên ôm rất chặt, chính là một đứa con nít 11 tuổi, sức lực có thể lớn bao nhiêu đây. Nàng cũng vươn tay ôm thân thể bé nhỏ của Kiều Cảnh Nhiên, còn dùng tay vỗ vỗ lưng cô, như đang dỗ dành.
Kiều Cảnh Nhiên không nhịn được liền khóc thành tiếng.
Điều này lại khiến Kiều Dĩ Phong sợ hãi.
"Làm sao vậy làm sao vậy? Tiểu Cảnh đừng khóc đừng khóc." Kiều Dĩ Phong lập tức cúi đầu muốn nhìn mặt Kiều Cảnh Nhiên một chút.
"Em...... Em cho rằng...... Sẽ không thể gặp lại chị được nữa." Tiếng khóc của Kiều Cảnh Nhiên càng lúc càng lớn, đến cuối cùng dứt khoát khóc lớn tiếng lên, giống như đứa con nít không được ăn kẹo vậy.
Những lời này, lúc cô còn nhỏ cũng đã từng nói qua, rốt cuộc chuyện nhiễm virus khiến cho sốt cao không lùi này từng chân thật xảy ra, thiếu chút nữa là mất mạng, lại thiếu chút nữa viêm màng não.
Lúc ấy, mình còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chết có nghĩa là gì, cũng sẽ không hiểu cái chết sẽ mang đến thống khổ, rốt cuộc đau đớn cỡ nào.
Mà hiện tại, mình 11 tuổi, trong thân thể chứa linh hồn 26 tuổi.
Lại lần nữa nói ra câu nói năm đó, thế nhưng lại chuẩn xác như vậy.
Tương tự biết bao.
Nhưng chua xót bên trong đó, lại chỉ có Kiều Cảnh Nhiên 26 tuổi mới có thể hiểu được.
Cũng tốt...... Chị vẫn ở đây.
"Nhìn xem, nhìn xem, Du Khanh à, hai đứa con gái của chúng ta kìa, khóc thành như vậy." Kiều Lễ và Phương Du Khanh nói chuyện với bác sĩ Lý xong quay lại thấy hai cô con gái ôm nhau khóc, nhịn không được cười thành tiếng.
Phương Du Khanh cũng không nhịn cười được, sau đó vẫn mở miệng an ủi, "Nhiên Nhiên đã không sao rồi, chú Lý của con đã nói qua, chỉ cần ở lại bệnh viên quan sát hai ba ngày, thân thể khỏi hẳn, là có thể xuất viện rồi." Nói xong, Phương Du Khanh cũng ôm lấy hai đứa nhỏ.
Kiều Lễ thấy thế tự nhiên cũng lập tức tiến lên ôm lấy vợ mình, thuận tay cũng ôm lấy hai đứa nhỏ.
Nhìn hai đứa nhỏ tương thân tương ái như vậy, Phương Du Khanh cũng cảm thấy rất ấm lòng.
Tuy rằng ba mẹ ruột của Tiểu Phong cũng không phải là mình và Kiều Lễ, mà là con bạn tốt của mình, chẳng qua bạn tốt của mình vào năm Tiểu Phong 8 tuổi gặp tai nạn máy bay, cho nên mình và chồng mới nhận nuôi Tiểu Phong, qua hơn nửa năm, Nhiên Nhiên cũng ra đời.
Hiện tại nhìn thấy hai chị em tụi nó tình cảm tốt như vậy, trong lòng Phương Du Khanh thật sự rất cao hứng.
Bà cười cười quay đầu lại nhìn chồng mình, Kiều Lễ cũng như có thần giao cách cảm cũng quay đầu nhìn vợ mình, nhìn nhau cười.
Vốn dĩ Phương Du Khanh và Kiều Lễ đã dặn dò người giúp việc đến chăm sóc Kiều Cảnh Nhiên, để Kiều Dĩ Phong về nhà nghỉ ngơi tốt ngày mai hẵng đến thăm em gái, nhưng Kiều Dĩ Phong khăng khăng muốn ở lại bệnh viện với Kiều Cảnh Nhiên, ba mẹ không lay chuyển được nàng, đành phải đáp ứng.
"Còn có chỗ nào khó chịu không?" Kiều Dĩ Phong vẫn luôn ngồi bên cạnh Kiều Cảnh Nhiên chăm sóc cô.
Kiều Cảnh Nhiên lắc đầu.
Cô cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn lẳng lặng ngắm nhìn Kiều Dĩ Phong như thế.
Không biết vì cái gì, luôn có cảm giác không an tâm, rất sợ hãi, rất sợ hãi. Sợ giây tiếp theo, Kiều Dĩ Phong liền biến mất không thấy đâu nữa, mà tất cả đều chỉ là giấc mơ của cô.
Cô một chút tin tưởng cũng không có.
Bởi vì, Kiều Cảnh Nhiên thậm chí đến bản thân mình bây giờ sống hay chết cũng chưa hiểu được.
Rốt cuộc, một lần nữa trở lại khi mình còn nhỏ, loại chuyện này cũng không trách khỏi không thể nào tưởng tượng nổi.
Kiều Cảnh Nhiên chớp chớp mắt, con mắt lơ đãng, liếc thấy mình đang bị Kiều Dĩ Phong nắm tay. Cô theo bản năng nắm thật chặt, Kiều Dĩ Phong có cảm giác, đầu tiên là nhìn thoáng qua bàn tay của mình và Kiều Cảnh Nhiên đang giao nhau, sau đó nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Tay của em...... Nhỏ quá......"
"Phụt." Kiều Dĩ Phong nhịn không được cười thành tiếng, quả nhiên là đứa nhóc, luôn để ý những nơi khác biệt, "Con nít, tay đương nhiên phải nhỏ rồi."
"......" Kiều Cảnh Nhiên chu chu miệng, dáng vẻ nghe thấy hai chữ con nít xong rõ ràng không vui, lẩm bẩm trong miệng "Mới không phải con nít."
"Sao không nói rồi? Không thích bị chị nói là con nít hả?" Kiều Dĩ Phong nắm thật chặt tay Kiều Cảnh Nhiên, sau đó vươn một cánh tay khác đi nhéo mũi cô.
Kiều Cảnh Nhiên lắc đầu.
Vốn dĩ vừa rồi vẫn mang dáng vẻ một đứa con nít giận dỗi, mà giờ phút này, lại trở nên vô cùng nghiêm túc, Kiều Dĩ Phong như phát hiện ra, hơi hơi nhíu mày một cái, nhìn Kiều Cảnh Nhiên.
Chỉ thấy, Kiều Cảnh Nhiên đầu tiên là nhìn chằm chằm tay mình trong chốc lát, tiếp đó lại lấy tay mình so sánh với tay Kiều Dĩ Phong.
Quả nhiên...... Vẫn là quá nhỏ mà.
Giống với....... Cảm giác khi còn nhỏ
Đến cả thị giác...... Cũng giống.
Kiều Cảnh Nhiên nghĩ nghĩ, mình vừa nói những lời kia, còn có biểu cảm, đều dựa theo lúc nhỏ mà làm, mà Kiều Dĩ Phong trả lời cũng xác thật không khác khi cô còn bé.
Nếu cô thật sự trở về năm 11 tuổi, như vậy có lẽ nên từng bước từng bước tái diễn lại hết thảy.
Bao gồm, bạn đại học của Kiều Dĩ Phong, hơn nữa, sau này trở thành đồng sự của Kiều Dĩ Phong cùng một chỗ công tác...... Quý Tiêu kia...... Là cô gái đã luôn cùng một chỗ với Kiều Dĩ Phong.
Cùng với......
Sau khi tốt nghiệp đại học, đi theo bước chân của mẹ mình, lưng đeo chờ mong của mẹ, tính toán để Kiều Dĩ Phong kế nghiệp mình, đem nàng đến nơi có thể khiến sự nghiệp phát triển, gặp được người đàn ông tên Sở Hạo Phong kia.
Hai người đó......
Vô luận như thế nào, cũng không thể để bọn họ tiếp cận Tiểu Phong.
Em nhất định phải......
Cùng một chỗ với chị.
Nhất định.
Tuyệt đối.
Mà Kiều Dĩ Phong ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn chăm chú vào Kiều Cảnh Nhiên đang đùa nghịch tay nàng hồi lâu, sau khi dừng lại, thời điểm vừa định mở miệng nói gì đó, lại nhìn thấy Kiều Cảnh Nhiên cau mày, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, làm Kiều Dĩ Phong cũng nhíu mày theo.
Tiểu Cảnh...... Nghĩ đến chuyện gì, nghĩ đến nhíu mày?
Rõ ràng thân thể vẫn chưa hoàn toàn tốt lên.
Kiều Cảnh Nhiên suy nghỉ đến xuất thần, đột nhiên một đôi tay, vuốt ve chân mày đang nhíu lại của cô, cô theo bản năng ngẩng đầu, đối diện chính là ánh mặt ôn nhu trước sau như một của Kiều Dĩ Phong.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Kiều Cảnh Nhiên có chút thất thần.
Mặc kệ là cô 11 tuổi, hay là cô 26 tuổi, rất nhiều thời điểm, ở trong lúc lơ đãng đối diện với ánh mắt của Kiều Dĩ Phong, đều ôn nhu như vậy, làm Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được sa vào trong đó, thà rằng chết chìm, cũng không muốn rời đi.
Nếu...... Không phải Kiều Dĩ Phong giờ phút này ăn mặc như học sinh, Kiều Cảnh Nhiên đại khái sẽ cho rằng...... Kiều Dĩ Phong căn bản không chết, mà mình vẫn là cô 26 tuổi.
"Làm sao vậy?"
"A......" Kiều Cảnh Nhiên khôi phục tinh thần, mấp máy môi, "Em chính là......"
"Hử?" Kiều Dĩ Phong sờ sờ cái trán của Kiều Cảnh Nhiên, sợ cô lại bắt đầu phát sốt.
"Rất nhớ, rất nhớ chị." Sau khi nói xong rồi, Kiều Cảnh Nhiên không nhịn được ngáp một cái, cũng là, bây giờ thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, từ tỉnh lại đến bây giờ vẫn chưa xem qua, "Vô cùng, vô cùng, cực kỳ, cực kỳ, siêu cấp, siêu cấp, nhớ chị."
"Chị đã ở đây rồi." Kiều Dĩ Phong sủng nịch cười cười, phát hiện Kiều Cảnh Nhiên như có chút mệt nhọc, liền nói với Kiều Cảnh Nhiên, "Nếu buồn ngủ, liền ngủ đi, chị ở đây với em."
Kiều Dĩ Phong nghĩ, Kiều Cảnh Nhiên có thể là thân thể vẫn chưa bình phục, cả người tương đối yếu ớt, tâm tình cũng tương đối sa sút, cho nên mới có dáng vẻ vô cùng đáng thương muốn làm nũng với nàng.
Rốt cuộc...... Vẫn là một đứa nhóc sao.
"Em...... Em không buồn ngủ." Kiều Cảnh Nhiên không phải không muốn ngủ, mà là không dám ngủ.
"Hử? Vì sao vậy?"
"Nếu, em tỉnh lại không thấy chị thì sao? Em sợ." Có lẽ bởi vì dựa vào thân thể bé nhỏ này, cho nên mới có thể đem lo lắng trong lòng nói ra.
"Sẽ không. Chị hứa với Tiểu Cảnh, chị nhất định nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh thức dậy nhất định sẽ nhìn thấy chị. Chúng ta ngoéo tay, được không?"
"Thật không? Không có...... Lừa em chứ?"
"Đương nhiên là không rồi. Sao chị lừa Tiểu Cảnh chứ." Kiều Dĩ Phong duỗi tay nhéo nhéo cánh mũi Kiều Cảnh Nhiên, lấy đó mà dỗ dành.
"Vậy...... Ngoéo tay." Kiều Cảnh Nhiên cũng vươn tay, cùng nàng ngoéo tay.
Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên nhắm mắt lại ngủ rồi, thấp thỏm trong lồng ngực mới buông xuống. Nàng giúp Kiều Cảnh Nhiên dịch chăn, lại có chút nhịn không được quyến luyến dán lên gương mặt Kiều Cảnh Nhiên.
Ý cười nơi khóe miệng, sao cũng không cách nào tan đi.
Tựa như giây phút này, chính là thời gian yên tĩnh nàng vui vẻ nhất.
Mà Kiều Cảnh Nhiên, sau khi nhắm mắt lại, cũng thật sự không chống lại cơn buồn ngủ nữa rồi.
Ở trong mơ, cô mơ thấy một giấc mộng thật dài.
Những hình ảnh xuất hiện trong giấc mơi, tất cả đều là hồi ức cô trải qua cùng Kiều Dĩ Phong. Hoặc là, thà nói là hồi ức, không bằng nói, một mình cô, ở phòng chiếu không bóng người chiếu những thước phim của cô và Kiều Dĩ Phong.
Là hồi ức của bọn họ.
Mà đến cuối bộ phim, trên màn hình, là Kiều Dĩ Phong đang cười nói, "Tiểu Cảnh, tạm biệt."
Kiều Cảnh Nhiên trong bộ phim đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức vươn tay muốn bắt lấy Kiều Dĩ Phong càng ngày càng xa, lại không có cách nào bắt được, cô chạy về phía trước, liều mạng chạy, vẫn là không đuổi kịp.
Kiều Cảnh Nhiên đang xem phim luống cuống, cô theo bản năng quay đầu nhìn vị trí không người bên cạnh, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Kiều Dĩ Phong, lại tìm không thấy nàng đâu.
Tiểu Phong, Tiểu Phong?
Chị ở đâu? Tiểu Phong!
Cô lớn tiếng gọi tên nàng, lại chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của mình vọng lại.
Kiều Cảnh Nhiên đột nhiên bừng tỉnh dậy, miệng lớn tiếng nói, "Tiểu Phong!"
"Tiểu Cảnh!?"