"Tiểu Cảnh, đang làm gì đó?"
Buổi chiều thứ bảy, Kiều Dĩ Phong ngủ trưa thức dậy, không nhìn thấy bóng dáng Kiều Cảnh Nhiên đâu cả, ra khỏi phòng định đi tìm cô, lại nhìn thấy cửa phòng cô khép hờ, Kiều Dĩ Phong liền đi vào phòng Kiều Cảnh Nhiên, nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh tượng Kiều Cảnh Nhiên an tĩnh ngồi trước bàn.
Nàng nhìn quanh một chút, cảm giác...... tựa như rất lâu rồi không bước vào căn phòng này.
Đúng rồi, trước kia chỉ cần nàng có ở nhà, Kiều Cảnh Nhiên đều ở trong phòng nàng, cùng ngủ với nàng, dần dà, Kiều Dĩ Phong cũng rất ít vào phòng Kiều Cảnh Nhiên, bởi vì Kiều Cảnh Nhiên trên cơ bản đều ở trong phòng nàng.
"À, là gần đây, trường tổ chức cuộc thi sáng tác, em lấy đồ, muốn dự thi thử xem sao." Kiều Cảnh Nhiên rất ít khi ở trong phòng mình, bởi vì trong phòng cô, chỉ đặt mấy món đồ không quan trọng.
Mà đối với Kiều Cảnh Nhiên mà nói, rất quan trọng, chỉ có Kiều Dĩ Phong.
Cho nên, cô tự nhiên có thể về phòng mình về món đồ không quan trọng.
Hơn nữa......
Một mình ở trong phòng mà nói, cô sẽ cảm thấy...... rất tịch mịch. Hoàn cảnh quá mức an tĩnh, luôn khiến cô sinh ra một loại ảo giác chỉ còn một mình, khiến cho cô sợ hãi.
Ở trong phòng Kiều Dĩ Phong lại khác, bên trong tràn đầy hơi thở của Kiều Dĩ Phong, đều tồn tại dấu vết của nàng, sẽ khiến Kiều Cảnh Nhiên cảm thấy an tâm hơn.
Tựa như uống một viên thuốc an thần vậy, từ lúc Kiều Dĩ Phong trưởng thành đến nay, tất cả bày trước mắt cô, Kiều Cảnh Nhiên liền chỉ biết nghĩ đến bản thân mình hiện tại, cùng Kiều Dĩ Phong hiện tại.
Đến nỗi đủ chuyện kiếp trước, cô cũng không muốn chạm đến.
"Cuộc thi sáng tác? Muốn làm cái gì?" Kiều Dĩ Phong đi đến bên người Kiều Cảnh Nhiên, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ừm...... Không có chủ đề. Toàn bằng tưởng tượng mà thôi." Kiều Cảnh Nhiên chỉ suy tư một chút.
Thật ra nguyên nhân dự thi, cũng chỉ như vậy, vừa có thể giết thời gian, đồng thời cũng có thể làm phong phú bản thân cũng khiến mình trở nên ưu tú hơn, ít nhất cô biết, nếu như cô có thể được giải thưởng, ba mẹ cô và Kiều Dĩ Phong đều sẽ vì cô mà trở nên kiêu ngạo, bọn họ cũng sẽ thấy cao hứng, điều này cũng đủ để trở thành động lực dự thi của cô, còn điều cuối cùng......
Đương nhiên chính là...... Có thể được Kiều Dĩ Phong khen thưởng nha.
Nếu Kiều Dĩ Phong đều đã đáp ứng mình, đồng ý cho mình gọi tên nàng, tuy rằng chỉ là lén lút, nhưng đây dù sao cũng tiến thêm được một bước, mà khen thưởng......
Sao cô có thể ngu ngốc như vậy chứ, từ bỏ một cơ hội tốt để thân cận với Kiều Dĩ Phong như vậy chứ~ Kiều Cảnh Nhiên đối với chuyện đòi hôn này, cô thật là thông minh mà.
"Như vậy sao. Như vậy, Tiểu Cảnh, nghĩ kỹ rồi sao? Về chủ đề cuộc thi sáng tác?" Kiều Dĩ Phong rất là ôn nhu nhìn Kiều Cảnh Nhiên chăm chú, thanh âm nhu hòa đến không chịu được.
"A......" Kiều Cảnh Nhiên không nhịn được nhíu chặt mày, về vấn đề chủ đề...... Trong đầu cô có mấy lựa chọn, chỉ là vẫn không thể quyết định, rốt cuộc nên chọn chủ đề nào.
Phải lựa chọn rất khó khăn, thật sự rất thống khổ mà.
"...... Không tệ lắm...... Đã có vài ý tưởng."
"Tuyệt như vậy sao. Như vậy...... Có muốn chị hỗ trợ không?" Kiều Dĩ Phong đối với Kiều Cảnh Nhiên cười cười, trong ánh mắt hình như truyền ra một loại...... Muốn cùng Kiều Cảnh Nhiên cố gắng, "Về...... cuộc thi sáng tác ấy."
"Muốn." Nếu như Kiều Dĩ Phong đều đã mở miệng rồi, như vậy cô cũng không cần phải làm kiêu a, hơn nữa cuộc thi cũng không có nói không cho người khác hỗ trợ, trùng hợp ý nghĩa chính còn là, để trẻ con và người nhà cùng suy nghĩ, thông qua sáng tác có thể hoàn thành một tác phẩm tốt hơn, tăng tiến cảm tình, chẳng qua ngay từ đầu Kiều Cảnh Nhiên không muốn chuyện này làm phiền người trong nhà mà thôi.
Hiện tại Kiều Dĩ Phong có ý tứ muốn hỗ trợ, sao không muốn chứ?
Nói tiếp......
Tác phẩm này có một phần của Kiều Dĩ Phong, đến lúc đó nếu nhỡ đâu cầm được giải thưởng, cô còn có cơ hội muốn Kiều Dĩ Phong khen thưởng, thật tốt nha, một chuyện tốt như thế, một công đôi việc nha.
Đại não Kiều Cảnh Nhiên ở trong nháy mắt, hoạt động thật nhanh, cho ra một kết luận như vậy, trong lòng nhịn không được cười xấu xa.
"Ừm, như vậy...... Tiểu Cảnh, muốn làm cái gì đây?" Kiều Dĩ Phong từ chỗ Kiều Cảnh Nhiên cầm lấy một trang giấy trắng.
Tuy chỉ là một tờ giấy A4 bình thường mà thôi, lại đầy thể chữ đậm chỉnh trương, Kiều Dĩ Phong đại khái quét vài lần, phát hiện nội dung bên trong trang giấy, toàn bộ đều ý tưởng về cuộc thi sáng tác lần này, ở giữa cũng không thiếu dấu vết sửa chữa, như là chỗ ý tưởng không hoàn chỉnh, đối với ý tưởng ý tưởng ban đầu sửa chữa lại một chút.
Nét chữ màu đen, còn có chữ viết tay xinh đẹp của Kiều Cảnh Nhiên, so sánh với chữ của Kiều Cảnh Nhiên một, càng thêm dẫn nhân chú mục một chút.
Chữ, viết rất đẹp.
Vừa thấy liền biết, chính là nét chữ độc nhất của cô.
Kiều Dĩ Phong nghĩ, rõ ràng Kiều Cảnh Nhiên bất luận chuyện gì, nàng đều biết, có liên quan đến nàng, Kiều Dĩ Phong vẫn luôn để trong lòng.
Chính là...... Từ khi nào bắt đầu...... Bộ dáng cô viết chữ, từ cố hết sức trở nên nhẹ nhàng. Mà nét chữ của cô, cũng từ xiêu xiêu vẹo vẹo, trở nên tú lệ cao dài.
Khi nào, Kiều Cảnh Nhiên, đã bắt đầu...... Trưởng thành đây.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình Kiều Dĩ Phong có chút phức tạp.
Em ấy, trở nên ưu tú.
Là chân chính ưu tú.
Những giấy khen và cúp bày biện trong phòng mình, đều là minh chứng cho sự cố gắng của Kiều Cảnh Nhiên.
Chính là vào giờ phút này, Kiều Dĩ Phong mới cảm thấy bản thân mình, đại khái đến bây giờ, nàng mới thật sự ý thức được, người trước mắt này, không hề là một đứa trẻ.
Em ấy sẽ không, vĩnh viễn không trưởng thành.
Hoặc là nói, em ấy đang trưởng thành.
Kiều Cảnh Nhiên đã có suy nghĩ của chính em ấy, bắt đầu dần dần hình thành một...... Tính tự chủ, độc lập của em ấy rồi.
Cũng bởi vì nguyên ấy, mới có cái gọi là thời kỳ phản nghịch đi.
Như vậy.
Có một ngày, Kiều Dĩ Phong nàng nhất ngôn nhất ngữ, nhất cử nhất động, có phải...... Cũng sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ nào hay không?
Cuối cùng cũng có một ngày......
Sự tồn tại của Kiều Dĩ Phon, sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì đối với Kiều Cảnh Nhiên nữa.
Ý nghĩ này, không biết sao lại bắt đầu sinh sôi trong đầu, Kiều Dĩ Phong phát giác, trái tim mình, đã trống rỗng vô cùng.
"Làm sao vậy, Tiểu Phong?" Kiều Cảnh Nhiên bắt lấy tay Kiều Dĩ Phong, nhìn dáng vẻ nàng phát ngốc, không rõ nguyên do.
"Không có. Không có gì." Kiều Dĩ Phong khôi phục tinh thần lại, chỉ lắc đầu, nhấp nhấp môi, mới nhìn về phía Kiều Cảnh Nhiên nói, "Đã chọn xong chưa?"
Kiều Cảnh Nhiên biết nàng đang hỏi về chủ đề của cuộc thi sáng tác, Kiều Cảnh Nhiên do dự một chút, mới nói, "Ừm...... sao trời đi."
Kiều Dĩ Phong gật gật đầu, sau đó bắt đầu động tài liệu trong tay.
Theo như lời Kiều Cảnh Nhiên, chủ đề sao trời này, nói như thế nào đây, nếu có thể làm tốt, hẳn là một tác phẩm rất tuyệt. Mà ý nghĩ của sao trời, Kiều Dĩ Phong cảm thấy, sức tưởng tượng của Kiều Cảnh Nhiên rất xuất sắc.
Sao trời, tên như ý nghĩa.
Kiều Cảnh Nhiên tính toán, dùng tranh màu nước để bày ra bối cảnh, sau đó cắt may, gấp ra đủ thứ trong vũ trụ, sau đó tô màu lên cho chúng, dựa vào sự phân chia sáng tối, còn có góc độ, cố định lên bức tranh, hình thành một lập thể hiệu quả, nhưng lại sẽ không quá cao.
Bộ phận ban đầu, là tính toán cắt may vài thứ.
Cô và Kiều Dĩ Phong cùng nhau làm, như vậy đã bớt đi chút sức lực.
Đầu tiên đương nhiên là làm ngôi sao, Kiều Dĩ Phong lúc đầu còn sợ Kiều Cảnh Nhiên sẽ không làm được, cho nên mình cùng làm, lại nhìn Kiều Cảnh Nhiên gấp như thế nào, lại phát hiện, cô không những biết gấp sao, hơn nữa còn gấp rất đẹp.
"Tiểu Cảnh."
"Dạ?" Kiều Cảnh Nhiên gấp vui vẻ vô cùng, tuy rằng cô không có kiên nhẫn gì, chính là có Kiều Dĩ Phong ở bên cạnh cô cùng làm, liền coi như làm chuyện nhàm chán, cũng sẽ trở nên có ý nghĩa hơn.
Nói cách khác, cô có thể trực tiếp mua một hộp, ngôi sao có sẵn đã gấp đẹp đẽ rồi không phải tốt hơn sao?
"Sao em biết gấp sao vậy? Trước kia không thấy em gấp bao giờ." Kiều Dĩ Phong hoàn toàn là thuận miệng nói ra.
"Hả......" Trong lúc nhất thời đã quên mất.
Cô quả nhiên không nên quá khoe khoang.
Gấp sao, kỳ thật là Kiều Dĩ Phong dạy cô.
Ở kiếp trước, Kiều Dĩ Phong cầm tay dạy cô.
Bởi vì cô không có kiên nhẫn, cho nên chỉ có thời điểm Kiều Dĩ Phong dạy cô, cô mới có thể ngoan ngoãn, an an tĩnh tĩnh, nghiêm túc học, cũng bởi vậy mới học được gấp như thế nào.
"Lúc trước...... Giờ thủ công, cô giáo có có dạy." Kỳ thật cô nói như thế cũng không có sai, Kiều Dĩ Phong chính là cô giáo đầu tiên của cô, hết thảy, đều là Kiều Dĩ Phong dạy cô.
Gấp giấy cũng được, thích một người cũng được.
Toàn bộ, đều là Kiều Dĩ Phong dạy cô.
"Nơi này, chỗ này......" Kiều Cảnh Nhiên có chút lầm bầm lầu bầu, cô bắt đầu gấp những thứ khác, cố tình gấp đến một nửa, nhớ không nổi bước sau, vì vậy mà bực bội cả lên.
"Nơi này." Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên dừng động tác trong tay, biểu tình rối rắm, liền cười, cầm lấy tay cô.
Nàng nắm lấy tay cô, kéo tay cô, từng bước một gấp, "Chỗ này là như thế này, gấp qua đây, sau đó lại gấp như này......" Giọng nói của nàng dễ nghe, truyền tới lỗ tai Kiều Cảnh Nhiên, bộ dáng nghiêm túc, nhiệt độ cơ thể tới gần, làm Kiều Cảnh Nhiên trở nên say mê.
Bởi vì cầm lấy tay cô gấp, cho nên Kiều Dĩ Phong dựa vào rất gần, trước ngực nàng dán lên lưng Kiều Cảnh Nhiên, Kiều Cảnh Nhiên thậm chí đều có thể cảm thấy được, nơi mềm mại kề sát vào lưng mình.
Đôi tay nàng, vòng qua thân thể Kiều Cảnh Nhiên, hình thành một tư thế ôm lấy cô từ sau lưng, gương mặt cũng kề sát gương mặt Kiều Cảnh Nhiên.
Hô hấp nhẹ nhàng, đối với hết thảy không hề phát hiện.
Chính là, chỉ có một mình Kiều Cảnh Nhiên biết.
Tim cô đập gia tốc, đến cùng có bao nhiêu nhanh.
Thân thể của cô, rốt cuộc có bao nhiêu thành thật.
Cũng đã ba năm rồi, nhưng cô cũng không quên được sự thật mình mang ý thức của người lớn...... Bình thường ngủ chung, cô cũng liều mạng kiềm nén, thật vất vả nhịn xuống, nhưng, nhưng, nhưng mà!
Tình huống bây giờ là sao vậy!?
A a a a a a a a, ông trời ơi!!!
Nàng nàng nàng nàng nàng nàng......
Cô lại —s—h—i—!
Kiều Cảnh Nhiên lại không thể nhịn xuống —s—h—i—!
ĐM! Cơ thể trẻ con cũng có phản ứng sao!
Cứu! Mạng! A!
Mặt Kiều Cảnh Nhiên, đã không cách nào khống chế được mà ửng đỏ lên...... Cô cảm thấy mình đầu óc choáng váng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên có chút nặng nề, chính là cô lúc này đang bị Kiều Dĩ Phong ôm trước ngực, Kiều Cảnh Nhiên cố tình lại không thể...... Cô cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Đành phải nỗ lực áp chế cái cảm giác này xuống.
Cứu mạng......
Làm trẻ em thật thống khổ mà!
Nghẹn —x—i—n—g—Y—u— gì đó...... Thật khổ sở mà!