Tư Vân Tà nhướn mày, đuôi lông mày đuôi mắt đều nhiễm sự tùy ý lười biếng.
Anh nâng ngón tay lên, dí lên trán cô.
“Cũng không quá ngốc.”
Màn đêm rất nhanh buông xuống.
Nhà cũ Tư gia đèn đuốc sáng trưng, Tư Vân Tà ngồi trong phòng ăn, nhìn bàn ăn bày biện những món ăn tinh xảo, ghế bên cạnh vị trí chủ nhân không có người ngồi, đến giờ vẫn chưa thấy.
Đường Nhất đứng bên cạnh đúng lúc lên tiếng.
“Tiên sinh, Tuyên tiểu thư nói, bảo bữa tối ngài không cần đợi cô ấy.”
Tư Vân Tà cúi đầu thu lại vẻ mặt, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi không ít.
Toàn bộ căn nhà lớn rất yên tĩnh, bên ngoài mang vẻ trang trọng hoa lệ vô cùng nhưng bên trong lại yên tĩnh vắng vẻ quạnh quẽ.
“Đi đâu?”
Đường Nhất do dự một chút.
“Nam Cung gia.”
Lúc này, Tưởng Tiểu Liên đang đứng ở đại sảnh khách sạn Đại Vũ, trong tay là cái đồng hồ kia.
Cô ta đi vào thang máy, đến phòng 808.
Cũng không biết vì sao, cửa phòng chỉ khép hờ chứ không đóng.
Cô ta đi đến, rất cẩn thận đẩy cửa phòng ra, bên trong tối đen yên lặng.
Chỉ có ánh trắng bàng bạc chiếu vào, chỉ có ánh sáng mơ hồ không nhìn rõ.
Vừa đi vào, cô ta vừa cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai, chỉ nghe được tiếng nước chảy. Cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua, mặt liền ửng hồng.
Chắc là, anh ấy đang tắm.
Nghĩ như vậy, cô ta đi đến phòng khách, ngồi xuống sofa trước mặt.
Chiếc đồng hồ này rất quan trọng với anh ấy, phải tận tay đưa cho anh ấy, và còn phải nhắc anh ấy lần sau đừng để quên.
Nghĩ như vậy, trên mặt Tưởng Tiểu Liên càng đỏ hơn.
Cũng không biết ngồi đợi bao lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, chẳng bao lâu, liền nhìn thấy một thân ảnh đi ra.
Cô ta vô cùng khẩn trương, thế nên hoảng loạn đứng lên.
“Tiên…tiên sinh, tôi tới trả lại đồng hồ.”
Giọng nói mang theo sự hoảng hốt, nhu nhược vang vọng trong căn phòng.
Lại khiến người đàn ông đang buộc đai áo choáng tắm dừng động tác lại.
“Tiểu Liên, em…”
Giọng nói hơi khàn vang lên, còn mang theo kinh ngạc và sự vui mừng không che giấu được.
Tưởng Tiểu Liên cúi đầu xuống, khuôn mặt càng đỏ, đi đến trước mặt người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng.
“Tiên sinh… đây là đồng hồ của anh.”
Cô ta ngượng ngùng nói.
Người đàn ông nhìn Tưởng Tiểu Liên, sự kinh ngạc qua đi trên khuôn mặt ôn hòa, liền kích động nắm chặt lấy tay Tưởng Tiểu Liên.
Hoàn toàn không nghĩ sao cô ta lại xưng hô xa lạ như vậy với mình.
Chỉ cảm nhận được sự xấu hổ bối rối của Tưởng Tiểu Liên.
Tưởng Tiểu Liên kinh ngạc.
“Tiên sinh?”
Nhưng lại không có giãy giụa, ngược lại như có như không run rẩy tiến lại gần, nâng tay cởi đai áo choàng tắm của người đàn ông.
Có thể là vì quá ngượng, cộng thêm với căn phòng tối tăm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên người.
Trong tình huống mập mờ như này, phản ứng của Tưởng Tiểu Liên đã nói lên tất cả.
Cô ấy, cô ấy vẫn thích mình sao?
Trong lòng Hiên Viên Vinh vô cùng kích động, dùng sức ôm Tưởng Tiểu Liên, bế lên, đi đến bên giường, đặt người xuống mép giường hung hăng hôn xuống.
Không sai, người này chính là Hiên Viên Vinh.
Anh ta không rõ vì sao chiếc đồng hồ bị mất mấy ngày nay của mình sao lại nằm trong tay Tưởng Tiểu Liên, hiện tại anh ta đã bị vui sướng che mắt, đầu óc cũng không tỉnh táo lý trí như ngày thường.
“Không, không cần…”
Tưởng Tiểu Liên để hai tay trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ bừng.
Giữa môi răng giao hòa phát ra vài tiếng.
Yếu đuối, yêu thích, miệng nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật dán qua.
Đổi lại động tác kích động của Hiên Viên Vinh, không lâu sau trong phòng 808 liền truyền đến những tiếng mập mờ ái muội đầy xuân sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT