Sự chấn động trong lồng ngực cùng với tiếng cười của anh truyền vào tai cô.
Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ kia, ở trong ánh đèn mờ nhạt càng thêm rung động, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều là ý cười.
Sương mù trong đáy mắt vừa rồi vì những lời cô nói mà đều tan đi.
“Dụ địch xâm nhập?”
Giọng nói trầm thấp lười biếng khiến người ta say mê, cộng thêm dáng vẻ này, quả thực là vô cùng câu dẫn.
Tuyên Vân Chi mím môi, vừa rồi cô không phải là hôn, mà là cắn.
Cô không nói gì.
Ngược lại lại nghe được một tiếng cười không đứng đắn của Tư Vân Tà, đột nhiên cúi đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, đem cô ôm vào trong lòng.
“Bé con, em càng ngày càng làm tôi không nỡ buông tay.”
Tuyên Vân Chi nghe được câu này liền ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt.
“Cảm xúc của Tư tiên sinh thất thường, không phải sẽ gục dưới váy của tôi chứ?”
Trong giọng nói của cô chứa ý cười nhạo, lại bị Tư Vân Tà nhìn thạt sâu, đôi mắt đen thẫm hiện lên sự tà mị, môi mỏng đầy ý cười thật lâu cũng không nói gì.
Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn để Tư Vân Tà kéo ra khỏi phòng tối.
Trở lại Tư gia.
Đèn chùm trên trần phòng khách tỏa sáng rực rỡ, ngoài Đường Nhất ra còn có một người đàn ông mặc tây trang đi giày da không quen biết ngồi trên sofa.
Nhìn thấy Tư Vân Tà, người kia liền vội vàng đứng lên.
Trong mắt mang theo cung kính, còn có che giấu một sự sợ hãi.
Đường Nhất đi tới.
“Tiên sinh, Diệp luật sư tới rồi.”
Tư Vân Tà nhấc mắt nhìn một cái.
“Thứ tôi muốn đã mang đến chưa?”
“Mang đến rồi thưa tiên sinh.”
Người kia vội vàng đáp.
Tuyên Vân Chi thấy anh có việc cần xử lý, định đi lên lầu.
Nhưng cô lại bị người này kéo đến, cùng ngồi xuống sofa với anh.
Sau đó, vị Diệp luật sư lấy từ trong cặp công văn ra một túi tài liệu đưa tới trước mặt Tư Vân Tà.
Mặc dù ông ta không rõ vì sao Tư tiên sinh lại muốn ông ta chuẩn bị đơn ly hôn, nhưng ông ta vẫn vội vàng soạn ra, theo Đường Nhất tiên sinh đến đây.
Trong tay Tuyên Vân Chi bị nhét một cái bút.
“Ký tên.”
Tư Vân Tà không nhanh không chậm nói, cũng không cho cô một cơ hội phản bác.
Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Tuyên Vân Chi nhìn mấy chữ to trên tờ đơn, ngẩng đầu nhìn Tư Vân Tà.
“Vì sao tôi phải ký?”
Tư Vân Tà dựa vào lưng ghế sofa, thân hình thon dài của anh mang theo sự lười biếng tùy ý.
“Chẳng lẽ em còn muốn giữ quan hệ hôn nhân với cái tên tạp nham kia?”
Đường Nhất vừa nghe được hai chữ tạp nham từ trong miệng Tư tiên sinh, mí mặt nhảy lên.
Tất nhiên là không muốn.
Dường như cô đã có một thói quen trong vô thức, chỉ đơn thuần là muốn làm trái ý anh.
Nghĩ xong, cô khom lưng ký ba chữ Tuyên Vân Chi ở cuối đơn thỏa thuận.
Nhìn cô dứt khoát như vậy, ý cười của Tư Vân Tà càng đậm hơn.
Một tay chống đầu, nhìn cô làm xong mọi thứ.
“Đường Nhất.”
“Tiên sinh.”
“Đưa đơn ly hôn này cho Nam Cung tiên sinh.”
“Vâng.”
Vừa nãy còn gọi người ta là tên tạp nham, bây giờ đã đổi sang Nam Cung tiên sinh.
Tuyên Vân Chi nhìn tờ đơn ly hôn kia một hồi, sau đó đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào Tư Vân Tà:
“Cái tờ đơn thỏa thuận này, tôi hoàn toàn vì anh nên mới ký.”
Đôi mắt cô cong cong, chậm rãi tới gần.
Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ đang cười như một tiểu hồ ly, không biết đang nghĩ cái gì.
“Cho nên?”
“Cho nên… Tư tiên sinh nên cho tôi thấy mị lực của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT