Cô lười cử động nên cũng không tránh ra. Trong phòng đều là tiếng rên rỉ ướt át làm cho giữa hai người lại càng thêm mập mờ.
Cô còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe thấy Tư Vân Tà cất tiếng.
“Sao phải làm như vậy? Ghen ghét à?”
Không nghe ra được cảm xúc gì trong giọng nói của anh, Tuyên Vân Chi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
“Cái gì?”
Cô chớp mắt một cái, nghi hoặc trong đôi mắt càng hiện rõ.
“Tôi ghen ghét cái gì?”
Môi mỏng của Tư Vân Tà nhếch lên, lộ ra nụ cười tà mị quen thuộc.
Sau đó anh chậm rãi nói, “Dựa trên pháp luật, em vẫn là vợ của Nam Cung Vũ, lại chạy tới làm loạn tiệc đính hôn của anh ta với người khác, không phải ghen sao?”
Dứt lời, liền nhìn thấy trong đôi mắt phượng kia hiện lên sự âm trầm.
Tuyên Vân Chi nghe xong, chợt bật cười.
“Đúng rồi, tôi gần như đã quên mất mình còn là vợ anh ta, đúng là nên ghen thật… A! Anh làm cái gì vậy?!”
Cô còn chưa nói xong, cổ tay đang bị Tư Vân Tà nắm đột nhiên truyền đến cơn đau.
Ngẩng lên nhìn, người này vẫn cười cười như cũ, trên mặt là sự thờ ơ bất cần, môi mỏng cong cong, nhưng tay lại làm chuyện ngược lại với nụ cười lười biếng thản nhiên này.
Sau đó anh nói một câu: “Thảo nào lại nhiệt tình đi tìm anh ta như vậy. Xem ra em rất yêu anh ta nhỉ, trả thù cũng không tính cái gì.”
Rõ ràng là cười nhưng lại khiến người ta không khỏi run lên.
Tuyên Vân Chi cảm nhận được cổ tay mình càng đau hơn, cô muốn rút tay ra nhưng không được.
Con mẹ nó, tên yêu nghiệt này!
Nhìn là biết bây giờ tâm tình của anh đang không tốt, cười đến tà mị như vậy, nhưng rõ ràng trong lòng không cười. Cảm giác chỉ cần không vừa ý anh là mọi người xung quanh đừng hòng sống yên ổn.
Cô nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, tận lực khiến cho nụ cười của mình dịu dàng một chút.
“Trả thù là quan trọng nhất, huống chi, trước đây anh ta còn bán tôi vào chợ đen, trừ phi lương tâm của tôi bị chó ăn rồi mới tiếp tục thích anh ta.”
Tư Vân Tà nhìn bộ dáng thành thật của cô, cuối cùng cũng đem cổ tay đang nắm trong tay thả lỏng một chút.
Tuyên Vân Chi cảm nhận được đau đớn ở cổ tay đã vơi bớt, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt. Đột nhiên nhấc chân đá về phía ghế, từ trong ngực anh thoát ra, xoay người đạp lên bàn, nhanh chóng khép máy tính lại, rút dây dữ liệu ra, ôm máy tính trực tiếp nhảy đến cửa ra vào.
Về phần Tư Vân Tà, bởi vì ghế kia có bánh xe, cô dùng sức đá một cái, ghế lượt trượt xa ra bên kia tường.
Nhưng Tư Vân Tà cũng không vội, anh nhướn mày, trong mắt như vừa hiện lóe lên một ánh sáng, không có động tác gì, ngược lại lại hờ hững một tay chống đầu, khuôn mặt vẫn là ý cười thản nhiên nhàn nhạt như cũ. Khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt khiến người ta không rời mắt được.
“Lại đây.”
Giọng nói thâm thúy vang lên.
Tuyên Vân Chi hừ nhẹ một tiếng.
“Tôi có bệnh mới qua chỗ anh.”
Tiếp đó lắc lắc cánh tay vừa bị anh nắm chặt kia lên, trên làn da trắng nõn đã có vết xanh tím.
Sau đó cô mở cửa phòng giám sát.
Cô liền nhìn thấy một hàng dài vệ sĩ mặc đồ đen đứng ngoài cửa, còn có Đường Nhất vừa đảo mắt nhìn qua đây.
Tuyên Vân Chi sửng sốt, sau đó lập tức đóng lại cửa phòng điều khiển.
Hai tay ôm laptop, đầu dựa trên cửa, bắt đầu không ngừng xây dựng phòng tuyến tâm lý cho chính mình.
Sao cô có thể quên mất bên ngoài vẫn còn đám người Đường Nhất chứ?
Đường Nhất là ai?
Tuy cô chưa từng giao thủ với Đường Nhất, tuy người kia đã sắp 40 tuổi.
Nhưng giống như các cao thủ có sự hiểu ngầm lẫn nhau, chỉ cần nhìn một cái là có thể đánh giá được trình độ của đối phương.
Nếu trong lúc thể lực của cô tốt nhất, cô dùng chính cơ thể của mình để đánh nhau với anh ta, cô nắm chắc 50% mình sẽ thắng, còn nửa còn lại cô chắc chắn sẽ chết trong tay anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT