Tuyên Vân Chi nhìn anh rốt cuộc cũng cầm đôi đũa lên tiếp tục ăn, động tác chậm rãi, từng cử chỉ đều mang theo khí chất cao quý, khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.

Nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài đẹp mắt này mà không để ý đến sự nguy hiểm sâu bên trong thì càng khiến người ta yêu thích hơn.

Nghĩ như vậy, cô không khỏi chậc một tiếng.

Tên này may mắn được sinh ra ở Tư gia, chứ người bình thường sao có thể nuôi nổi cái người kiêu ngạo này.

Ăn cơm xong, Tư Vân Tà có việc liền vội đi.

Dù sao cũng là chủ nhân của Tư gia, bên dưới còn nắm giữ vận mệnh của rất nhiều người.

Tuyên Vân Chi trở lại phòng của mình, nằm trên giường bắt đầu cân nhắc.

“Hệ thống 001?”

Trong đầu có âm thanh vang lên.

“Ký chủ, tìm tôi có việc gì?”

“Ngươi có cách nào điều khiển được Tư Vân Tà không? Ví dụ như có linh đan diệu dược gì, cho anh ta ăn một viên liền ngoan ngoãn nghe lời?”

Hệ thống: “…Ký chủ, không thể đầu cơ trục lợi.”

Tuyên Vân Chi nằm trên giường cũng biết chuyện này không có khả năng.

Nhưng mà việc nắm giữ được Tư Vân Tà yêu nghiệt này, trong lòng cô một chút cũng không nắm chắc.



Đời trước và đời này cô từng gặp qua vô số người nhưng đều không khó chơi như người đàn ông này.

Nghĩ hết mọi biện pháp để lấy lòng anh?

Lấy lòng?

Tuyên Vân Chi cô sống hai đời cũng không biết hai chữ này viết như nào.

Hiện tại đang ở trong nhà người ta, không thể không cúi đầu.

Dựa vào 1 chỉ số may mắn kia của cô khẳng định không thể một mình đi đối đầu với nam chính được trời ưu ái kia.

Đang lúc nghĩ ngợi, hệ thống 001 một lần nữa vang lên.

“Hệ thống nhắc nhở, ký chủ không cần nản lòng, đây chỉ là đang ở cấp độ đơn giản thôi.”

Tuyên Vân Chi nghe vậy, ngay lập tức ngồi dậy.

Không đến mức nản lòng, nếu so nhân vật phản diện trong cốt truyện này, Tuyên Vân Chi cảm thấy anh khó xử hơn Nam Cung Vũ nhiều.

Màn đêm buông xuống, Tư Vân Tà từ trong thư phòng đi ra, một bộ dáng tà tứ anh tuấn không có gì thay đổi, một tay để trong túi quần, quần áo mặc trên người là màu tối lại càng làm nổi bật khí chất kiêu ngạo tà mị của anh.

Giọng nói dễ nghe vang lên: “Cô ấy đâu?”

Lúc hỏi câu này, trong mắt hiện lên sự thâm trầm.

Anh nghĩ người phụ nữ kia chiều nay sẽ nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng anh, ai ngờ đợi nửa ngày cũng không gặp.

Trong lòng có chút không vui.



Đường Nhất nói: “Tiên sinh, Tuyên tiểu thư nửa giờ trước đã đi ra ngoài.”

Nghe được chuyện này, bước chân Tư Vân Tà dừng lại, đứng yên trên hành lang dài. Trên mặt hiện lên nụ cười tùy ý, không biết là đang nghĩ cái gì.

Một lúc sau mới nghe thấy một giọng nói vang lên, mang theo ý cười: “Đúng là không nghe lời.”

Ánh trăng trên cao xuyên qua cửa sổ hành lang chiếu lên người Tư Vân Tà, ánh sáng mờ ảo rải lên bờ vai anh, làm cho cả người anh có chút đạm mạc, dáng vẻ hờ hững thản nhiên.

Đường Nhất đứng bên cạnh, không nói gì.

Trong một KTV của thành phố X.

Tưởng Tiểu Liên mặc một bộ váy ngắn, trên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu là nước mắt không ngừng chảy ra, nức nở khóc không ngừng.

Nguyên nhân chính là vì, sáng nay, Tuyên Vân Chi tự nhiên xuất hiện gây chuyện làm ầm ĩ, lúc đó cô ta mới biết Nam Cung Vũ và Tuyên Vân Chi chưa ly hôn.

Cô ta yêu Nam Cung Vũ như vậy, anh ta lại có thể nhẫn tâm lừa cô ta như vậy, làm cô ta bị người khác chỉ trích là tiểu tam, không có chỗ dung thân.

“Sao anh ấy có thể làm như vậy với tôi?” Một vẻ như hoa lê đái vũ.

Mà ở bên cạnh cô ta, trên mặt Lãnh Băng Hàn hiện lên đau lòng cùng thương tiếc ôm cô ta vào lòng.

“Tiểu Liên ngoan, đừng khóc, em còn có anh mà.”

Một âm thanh dịu dàng ở bên tai Tưởng Tiểu Liên vang lên, khiến cô ta chỉ có thể run rẩy bất lực dựa vào người anh ta.

“Băng Hàn, em chỉ còn có anh thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play