34
Ánh sáng đom đóm
♦
Phá bỏ lời nguyền
♦
Thế giới nơi đồng hồ báo thức reo vào buổi sáng
- Tôi hứa, - tôi nói, nhưng giọng tôi có vẻ giả tạo thế nào đó, như khi ta nghe thu băng giọng nói của chính mình vậy.
- Tôi muốn nghe ông nói điều này: rằng ông sẽ không rọi ánh sáng đó lên tôi.
- Tôi sẽ không rọi ánh sáng đó lên cô, tôi hứa.
- Ông có hứa thật không? Ông nói thật với tôi chứ?
- Tôi nói thật với cô mà. Tôi không nuốt lời hứa đâu.
- Thế thì tôi chỉ muốn là, nếu ông không phiền, xin hãy rót hai ly whisky có đá rồi mang vào đây. Nhớ cho nhiều đá nhé.
Cô ta nói bằng giọng ngọng ngịu chả chớt nghe như trẻ con, mặc dù giọng nói thuộc về một phụ nữ trưởng thành, nhạy cảm. Tôi đặt cây đèn pin xuống bàn theo chiều dọc, rồi đi pha whisky. Tôi cho đá vào hai ly rồi rót whisky lên. Tôi phải hình dung rõ ràng tường tận trong đầu về từng động tác mà hai bàn tay tôi đang làm. Những bóng đen lớn chập chờn trên tường theo từng cử động của tay tôi.
Tôi đi vào phòng trong, tay phải cầm hai ly whisky, tay trái cầm đèn pin rọi lên sàn để soi đường. Không khí có vẻ lạnh hơn trước. Hẳn là khi tháo chạy trong bóng tối tôi đã vã mồ hôi khắp người mà không biết, giờ mồ hôi ráo đi mới thấy lạnh. Tôi nhớ mình đã cởi áo khoác bỏ lại trên đường chạy.
Như đã hứa, tôi tắt đèn nhét vào túi quần. Rồi tôi mò mẫm đặt một ly whisky lên bàn, đoạn cầm ly còn lại đến ngồi ở chiếc ghế có tay dựa bên cạnh giường. Tối như mực, nhưng tôi vẫn nhớ cách bố trí đồ đạc trong phòng.
Tôi như nghe tiếng những tấm ga trải giường cọ vào nhau sột soạt. Cô ta đang nhổm dậy trên đệm, tựa lưng vào tấm ván đầu đệm, ly rượu cầm trong tay. Cô ta khẽ lắc ly, khuấy đá rồi nhấp một ngụm whisky. Trong bóng tối, tất cả những âm thanh đó nghe như tiếng động nền trong một vở kịch truyền thanh. Tôi ngửi mùi thơm rượu whisky trong tay, nhưng không uống.
- Lâu lắm rồi mới gặp nhau nhỉ, - tôi nói. Giọng tôi giờ nghe có vẻ đúng là giọng tôi hơn ban nãy.
- Thế kia à? - cô ta nói. - Em không hiểu nói vậy là sao, "lâu" hay "lâu lắm"?
- Theo tôi nhớ thì chính xác là một năm và năm tháng, - tôi nói.
- Ừ thì thế, - cô ta đáp, vẻ thờ ơ. - Em không nhớ chính xác.
Tôi đặt ly của mình xuống sàn rồi bắt tréo chân.
- Lần trước tôi đến đây thì cô không có mặt phải không?
- Đương nhiên là em có mặt. Ngay ở đây. Trên giường. Em luôn luôn ở đây mà.
- Nhưng tôi biết chắc là lần đó tôi vào Phòng 208. Đây là Phòng 208 đấy chứ?
Cô xoay xoay viên đá trong ly rồi vừa nói vừa cười:
- Em thì em biết chắc là anh không biết chắc. Lần trước anh vào Phòng 208 khác, cái đó thì chắc chắn.
Có cái gì đó bất an trong giọng cô ta khiến tôi bứt rứt khó chịu. Có lẽ rượu tác động đến cô ta chăng. Tôi tháo mũ len đặt lên đầu gối.
Tôi bảo cô ta:
- Điện thoại không gọi được mà, cô biết đấy.
- Vâng, em biết, - cô ta nói, giọng có vẻ cam chịu. - Người ta cắt rồi. Người ta biết em rất hay gọi điện thoại mà.
- Họ là những người đang giữ cô ở đây phải không?
- Nói thế nào nhỉ. Em chả biết nữa. - Cô ta vừa nói vừa cười khẽ. Không khí xáo động làm nụ cười cô run lên.
Quay mặt về phía cô, tôi nói:
- Tôi nghĩ mãi về cô suốt bấy lâu nay. Ngay từ lần đầu tôi đến đây. Nghĩ về việc cô là ai, cô làm gì ở đây.
- Nghe thú nhỉ, - cô nói.
- Tôi đã tưởng tượng ra đủ thứ khả năng, nhưng chưa thể chắc điều gì cả. Tôi chỉ mới ở giai đoạn tưởng tượng thôi.
- Được rồi, được rồi, - cô nói, như thể cảm kích. - Vậy là anh chưa thể chắc điều gì cả, anh vẫn đang ở giai đoạn tưởng tượng.
- Đúng vậy, - tôi nói. - Mà tôi cũng có thể nói thế này nữa: tôi nghĩ em là Kumiko. Ban đầu tôi chưa nhận ra, nhưng giờ thì tôi càng lúc càng tin chắc thế.
- Ồ, anh tin chắc thế à? - Cô im lặng một chút rồi nói, có vẻ thích thú. - Vậy em là Kumiko?
Trong một khoảnh khắc tôi mất hết cảm giác về phương hướng, như thể tất cả những gì tôi đang làm đều trái khoáy: tôi đã đến nhầm nơi, nói nhầm lời với nhầm người. Chỉ tổ mất thì giờ, một con đường vòng vô nghĩa. Nhưng tôi cố giữ thẳng người trong bóng tối. Tôi bấu chặt cả hai tay vào chiếc mũ đặt trên lòng mình như để kiểm tra tính xác thực.
- Phải, tôi nghĩ em là Kumiko. Bởi vì mọi chuyện đều từ đó mà ra cả. Em đã từ đây mà gọi điện thoại cho tôi không biết bao nhiêu lần. Em cố truyền đạt cho tôi một thông điệp bí mật nào đó. Một bí mật về Kumiko. Một bí mật mà Kumiko thật trong đời thực không đủ sức nói cho tôi biết. Thế nên em phải làm việc đó thay cô ấy, bằng những lời như một thứ ám hiệu.
Cô ta không nói gì một lát. Cô nâng ly lên nhấp một ngụm whisky nữa, rồi bảo:
- Em không biết. Nhưng nếu anh đã nghĩ vậy thì chắc là đúng. Có thể em đúng là Kumiko thật. Nhưng em không chắc lắm. Thành thử... nếu quả thật... em đúng là Kumiko thực... thì hẳn em có thể nói với anh bằng giọng của Kumiko... Đúng không? Nếu vậy thì sẽ hơi rối một chút. Không sao chứ?
- Không sao cả, - tôi nói. Lại một lần nữa, giọng tôi như mất đi phần nào bình tĩnh và một cảm thức về thực tại.
Cô hắng giọng trong bóng tối.
- Thì đây, thử xem. Em không biết liệu có được không. - Cô lại bật cười khẽ. - Có dễ đâu mà. Anh có vội không? Anh nán lại ở đây một chút được không?
- Tôi không biết nữa, - tôi nói.
- Đợi một chút thôi. Xin lỗi. E hèm... Em xong ngay đây, bây giờ thôi.
Tôi đợi.
- Vậy là, anh đến đây để tìm em. Anh muốn gặp em, phải không? - giọng nghiêm trang của Kumiko vang lên trong bóng tối.
Đã lâu, từ buổi sáng mùa hè kia, khi tôi kéo khóa áo cho Kumiko, tôi không được nghe giọng nói của nàng. Lúc ấy nàng xức một thứ nước hoa mới ở sau tai, nước hoa của kẻ nào khác tặng. Hôm ấy nàng bỏ nhà đi và không bao giờ trở về. Dù cái giọng vang lên trong bóng tối kia là giọng thực hay giọng giả, nó đưa tôi quay lại buổi sáng đó trong một khoảnh khắc. Tôi ngửi thấy được mùi nước hoa, thấy được làn da trắng của lưng Kumiko. Khoảnh khắc đó đặc sệt và nặng trĩu trong bóng tối - có lẽ đặc và nặng hơn là trong thực tại. Tôi siết chặt chiếc mũ trong hai bàn tay.
- Nói đúng ra, anh không đến đây để gặp em. Anh đến là để đưa em về, - tôi nói.
Cô khẽ thở dài trong bóng tối.
- Sao anh lại tha thiết muốn đưa em về như vậy chứ?
- Bởi vì anh yêu em, - tôi nói. - Và anh biết em cũng yêu anh, em cần anh.
- Anh có vẻ tự tin quá nhỉ, - Kumiko - hay giọng của Kumiko - nói. Không có vẻ gì là chế giễu trong giọng của nàng. Nhưng trong giọng đó cũng chẳng có gì là ấm áp.
Tôi nghe thấy tiếng những viên nước đá trong phòng bên đổi chỗ cho nhau.
- Nhưng muốn đưa được em về, anh còn phải giải một vài câu đố, - tôi nói.
- Bây giờ mới bắt đầu thì liệu có hơi muộn không? Em sợ anh không có nhiều thời gian lắm đâu.
Nàng nói đúng. Thời gian không còn nhiều mà lại có quá nhiều thứ cần phải nghĩ. Tôi lấy lưng bàn tay lau mồ hôi đọng trên lông mày. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của tôi, tôi tự nhủ. Tôi cần phải nghĩ.
- Anh cần em giúp, - tôi nói.
- Giúp thế nào? - Giọng Kumiko hỏi. - Vị tất em đã giúp anh được. Nhưng em sẽ cố.
- Câu hỏi đầu tiên là tại sao em bỏ anh. Anh muốn biết lý do thật. Anh biết trong thư em nói gì - rằng em đã dan díu với người khác. Dĩ nhiên anh đã đọc thư. Đọc đi đọc lại, đọc mãi. Thật ra nó cũng giải thích được một phần nào đó. Nhưng anh không tin ấy là lý do thật. Nghe nó không thật lắm. Anh không bảo đó là nói dối, nhưng anh không khỏi cảm thấy đó chẳng qua chỉ là một thứ ẩn dụ thôi.
- Ẩn dụ?! - Nghe giọng cô ta thật sự sửng sốt. - Em không hiểu... Nếu ngủ với người đàn ông là ẩn dụ ột cái gì đó thì em muốn biết đó là cái gì?
- Ý anh muốn nói là anh cảm thấy giải thích như thế chỉ để mà giải thích thôi. Nó chẳng dẫn tới đâu hết. Nó chỉ lướt trên bề mặt. Càng đọc thư em, anh càng cảm thấy thế. Chắc hẳn phải có một lý do nào khác cơ bản hơn - thật hơn. Mà lý do đó nhất định là có liên quan đến Wataya Noboru.
Tôi cảm thấy cặp mắt nàng nhìn chằm chằm vào tôi trong bóng tối và chợt nghĩ, biết đâu nàng có thể nhìn thấy tôi.
- Liên quan đến Wataya Noboru? Như thế nào? - Giọng Kumiko hỏi.
- Thì... tất cả những sự kiện mà anh trải qua đều hết sức phức tạp. Đủ loại nhân vật xuất hiện trên sân khấu, rồi những sự lạ xảy ra cái này tiếp cái kia, đến độ cứ hễ cố suy nghĩ lại cho có trình tự lớp lang là y như rằng anh rối tung lên. Tuy nhiên, nếu lùi lại một chút mà quan sát thì sẽ thấy sợi chỉ xuyên suốt mọi chuyện là hết sức rõ ràng. Tất cả cơ sự là do em đã rời khỏi thế giới của anh để chuyển sang thế giới của Wataya Noboru. Bước chuyển ấy mới là cái quan trọng hơn cả. Còn dù trên thực tế em có ngủ với người này hay người nọ đi nữa thì cũng chỉ là chuyện thứ yếu. Chỉ là bề nổi thôi. Anh muốn nói là nói như vậy.
Cô ta nghiêng ly rượu trong bóng tối. Căng mắt về phía nguồn phát ra tiếng động, tôi cảm giác như có thể nhìn thấy lờ mờ những chuyển động của cô, nhưng hiển nhiên đó chỉ là ảo giác.
- Không phải bao giờ người ta cũng gửi thông điệp để truyền đạt sự thực đâu, ông Okada ạ, - cô nói. Lần này không còn là giọng Kumiko nữa. Cũng không phải giọng nhí nhảnh con gái như ban đầu. Đây là một giọng khác, thuộc về một người khác. Nó có vẻ điềm tĩnh, thông minh. - ... Cũng như không phải bao giờ người ta cũng gặp nhau để bộc lộ cái tôi thực của mình. Ông Okada có hiểu ý tôi không?
- Nhưng dù thế nào đi nữa, Kumiko đang cố gắng truyền đạt một điều gì đó cho tôi. Dù đó có là sự thực hay không, cô ấy cũng tìm tôi để truyền đạt nó. Chính đó là sự thực đối với tôi.
Tôi cảm thấy bóng tối quanh mình càng lúc càng đậm đặc hơn, như thủy triều buổi đêm dâng lên đầy tràn không tiếng động. Tôi cần phải nhanh lên. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Nếu đèn sáng trở lại, bọn họ có thể tới đây lùng tôi. Tôi quyết định liều nói ra lời những ý nghĩ đã chầm chậm hình thành trong trí tôi.
- Những gì anh nói sau đây hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng của anh. Anh đoán rằng, trong dòng máu nhà Wataya có một khuynh hướng di truyền nào đó. Khuynh hướng đó là gì anh không rõ, nhưng nó là một thứ khuynh hướng. Nó là một thứ mà em sợ. Chính vì vậy em luôn sợ có con. Khi có thai, em đã hoảng loạn vì em lo cái khuynh hướng đó sẽ lộ ra ở con của chính mình. Nhưng em đã không thể tiết lộ điều bí mật đó với anh. Toàn bộ câu chuyện bắt đầu từ đó.
Cô ta không nói gì nhưng lẳng lặng đặt cốc lên bàn ngủ. Tôi nói tiếp:
- Còn chị của em, anh tin chắc rằng chị ấy chết không phải vì ngộ độc thức ăn. Không, nguyên nhân bất thường hơn thế nhiều. Kẻ chịu trách nhiệm về cái chết của chị ấy là Wataya Noboru, và chuyện đó em biết. Chị của em hẳn đã nói điều gì với em về chuyện đó trước khi chị chết, đã cảnh báo một điều gì cho em. Wataya Noboru có một thứ năng lực đặc biệt nào đó, hắn biết cách tìm ra những người chịu khuất phục cái năng lực ấy rồi bòn rút một cái gì đó từ họ. Hắn ắt hẳn đã dùng cái năng lực đó theo một cách đặc biệt tàn bạo với Kano Creta. Cô ấy đã có thể hồi phục bằng cách này hay cách khác, nhưng chị của em thì không. Dù gì chị ấy cũng sống chung nhà với hắn nên chẳng biết chạy đi đâu. Chị ấy không chịu nổi nữa nên chọn cái chết. Ba mẹ em đã luôn luôn giữ kín chuyện chị ấy tự sát. Có đúng vậy không?
Không có câu trả lời. Người đàn bà như muốn xóa đi sự hiện diện của mình trong bóng tối.
Tôi nói tiếp:
- Anh không biết bằng cách nào và trong hoàn cảnh nào, nhưng cho đến một thời điểm, Wataya Noboru đã tăng cường cái năng lực tàn bạo đó của hắn một cách nhảy vọt. Thông qua truyền hình và các phương tiện khác, hắn trở nên có khả năng hướng cái năng lực đã được khuếch đại này ra ngoài xã hội. Giờ hắn đang cố gắng lôi ra ngoài một cái gì đó mà đa số thiên hạ vẫn giữ kín trong bóng tối vô thức của họ. Hắn muốn lợi dụng cái đó cho ý đồ chính trị của mình. Đó là một cái gì hết sức nguy hiểm. Cái mà hắn muốn lôi ra ngoài đó, nó bị vấy bẩn đến chết người bởi bạo lực và máu, nó có liên quan trực tiếp với những vực sâu đen tối nhất của lịch sử, bởi hiệu quả cuối cùng của nó là hủy diệt và xóa bỏ con người trên quy mô lớn.
Cô thở dài trong bóng tối.
- Ông có thể làm ơn pha cho tôi một ly whisky nữa được không? - Cô nhẹ nhàng hỏi.
Tôi đi lại chỗ bàn ngủ cầm lấy chiếc ly mà cô vừa uống cạn. Trong bóng tối tôi chỉ có thể làm được ngần ấy động tác thôi. Tôi cầm đèn pin sang phòng bên pha một cốc whisky mới có đá.
- Những điều ông vừa nói chỉ là do ông tưởng tượng ra thôi phải không? - Cô hỏi.
- Đúng. Tôi chỉ xâu chuỗi vài ý nghĩ lại với nhau thôi, - tôi nói. - Tôi chẳng có cách nào chứng minh được. Tôi không có cơ sở nào để bảo rằng những gì tôi vừa nói là đúng.
- Dẫu sao tôi vẫn muốn nghe phần còn lại, nếu như ông vẫn còn gì để nói thêm.
Tôi quay lại phòng trong đặt ly rượu lên bàn ngủ. Đoạn tôi tắt đèn pin và trở lại ngồi xuống ghế. Tôi tập trung chú ý kể tiếp câu chuyện của mình.
- Em không biết đích xác chuyện gì đã xảy ra cho chị gái em, trừ mỗi việc chị ấy đã cảnh báo cho em một điều gì trước khi chị mất. Khi đó em còn quá nhỏ lên chưa hiểu được cảnh báo có ý nghĩa gì. Nhưng em vẫn thấy được dù một cách lờ mờ. Em biết rằng Wataya Noboru đã làm chị em bị ô uế và tổn thương bằng cách nào đó. Và em cảm thấy trong huyết quản mình có một thứ bí mật đen tối, một cái gì đó mà em không thể nào tránh được. Thế nên, trong ngôi nhà ấy, em đã luôn luôn cô độc, luôn luôn căng thẳng, phải đấu tranh với nỗi bất an âm ỉ không thể xác định là gì, như một trong những con sứa mà chúng ta đã thấy ở công viên thủy sinh.
Sau khi em tốt nghiệp đại học, và sau bao nhiêu rắc rối với gia đình em, em đã lấy anh và rời khỏi nhà Wataya. Rồi hai chúng mình sống một cuộc đời êm ả, từng ngày ngày qua, em cũng dần dần quên đi cái nỗi bất an đen tối đó. Em bước vào xã hội như một con người mới, em dần dần hồi phục. Đã có một thời tưởng như mọi cái đều êm đẹp với em. Nhưng thật không may, chuyện chẳng đơn giản như vậy. Đến một lúc nào đó, em nhận ra rằng mình đang bị lôi kéo ngoài ý muốn về phía cái sức mạnh đen tối mà em cứ nghĩ mình đã bỏ lại đằng sau. Và khi nhận ra điều gì đang xảy ra với mình, em đâm bấn loạn. Em không biết phải làm gì. Chính vì vậy em đi nói chuyện với Wataya Noboru, hy vọng có thể biết được sự thật. Và em tìm Kano Malta, những mong cô ta có thể giúp mình. Chỉ có anh, là em không thể bộc bạch thôi.
Anh đoán mọi chuyện đã khởi đầu từ sau khi em có thai. Anh tin chắc đó là bước ngoặt. Có lẽ vì vậy mà anh đã nhận được lời cảnh báo đầu tiên từ tay nhạc công ghita ở Sapporo vào đúng cái đêm em phá thai. Việc có thai hẳn đã kích thích và đánh thức cái gì đó đang tiềm ẩn trong em. Wataya Noboru chỉ chờ có chừng ấy. Đó chính là cách duy nhất để hắn có quan hệ tính giao với đàn bà. Chính vì vậy hắn mới cương quyết giằng em ra khỏi anh mà lôi về phía hắn, một khi cái khuynh hướng đó đã lộ ra ở em. Hắn phải có được em. Wataya Noboru cần em để đóng cái vai mà chị gái em từng đóng cho hắn.
Khi tôi nói xong, im lặng sâu thẳm lấp đầy khoảng trống. Tôi đã nói thành lời tất cả những gì trí tưởng tượng đã mách bảo tôi về Kumiko. Một phần là những suy nghĩ mơ hồ tôi từng có từ trước, phần còn lại thì hình thành trong trí tôi ngay lúc tôi đang nói trong bóng tối. Có lẽ sức mạnh của bóng tối đã lấp đầy những khoảng trống trong tưởng tượng của tôi. Hoặc có thể sự hiện diện của người đàn bà này đã giúp vào đó. Nhưng đằng nào đi nữa, những gì tôi tưởng tượng chẳng dựa trên cơ sở chắc chắn nào.
- Hay quá, hay quá, - người đàn bà nói. Một lần nữa giọng cô lại là giọng nhí nhảnh trẻ con. Hình như cô đổi giọng càng lúc càng nhanh. - Thế đấy, thế đấy. Vậy là em đã bỏ anh đặng lánh mình không cho ai thấy tấm thân ô uế của em. Nghe như là Cầu Waterloo trong sương mù ấy nhỉ, Auld Lang Sync , Robert Taylor và Vivien Leigh...
- Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, tôi ngắt lời cô. - Anh sẽ đưa em về nhà, về thế giới của em, thế giới có những con mèo đuôi quặp, có những mảnh vườn nho nhỏ, có những chiếc đồng hồ báo thức vào buổi sáng.
- Bằng cách nào cơ? - người đàn bà hỏi. - Làm sao anh Okada có thể đưa em ra khỏi đây được?
- Như trong truyện cổ tích ấy, - tôi đáp. - Bằng cách phá bỏ lời nguyền.
- Ồ, em hiểu. Nhưng anh Okada đợi một chút. Có vẻ như anh nghĩ em là Kumiko. Anh muốn đưa em về nhà như là đưa Kumiko về. Nhưng nếu em không phải là Kumiko thì sao? Chừng đó anh sẽ làm gì? Có khi anh sắp đưa về nhà một kẻ hoàn toàn khác đấy. Anh có tin chắc mình đang làm gì không? Liệu anh có nên nghĩ kỹ một lần nữa không?
Tôi thò tay nắm chặt chiếc đèn pin trong túi. Đây không thể là ai khác ngoài Kumiko, tôi nghĩ. Nhưng tôi không chứng minh được. Rốt cuộc đó cũng chỉ là giả thuyết, không hơn. Mồ hôi túa ra từ bàn tay tôi đang thọc trong túi.
- Anh sẽ đưa em về nhà, - tôi lại nói, giọng khô khốc. - Anh đến đây là để đưa em về.
Tôi nghe tiếng chăn đệm sột soạt. Cô vừa đổi tư thế trên giường.
- Anh nói thế nhưng có dám chắc không? Không nghi ngờ gì chứ? - Cô hỏi, ép tôi phải xác nhận.
- Phải, anh dám chắc. Anh sẽ đưa em về.
- Anh không nghĩ lại chứ?
- Không nghĩ lại. Ý anh đã quyết, - tôi nói.
Nghe xong cô im lặng hồi lâu, như để kiểm tra sự xác thực của một cái gì đó. Rồi, như để đánh dấu đoạn kết của cuộc đối thoại này, cô thở một hơi dài.
- Em sẽ cho anh một món quà, - cô nói. - Quà chẳng lấy gì làm ghê gớm cả, nhưng có khi sẽ được việc đấy. Đừng bật đèn, cứ lại đây, chậm, thật chậm, lại gần bàn ngủ này.
Tôi rời ghế, chìa tay phải ra trong bóng tối, như để đo bề sâu của sự rỗng không. Tôi cảm thấy những cái gai sắc nhọn của không khí chọc vào đầu ngón tay mình. Rồi tôi chạm vào vật đó. Khi tôi nhận ra nó là gì, không khí dường như nghẹt lại trong cuống họng. "Quà" là một cây gậy bóng chày.
Tôi nắm chặt chỗ tay cầm, giơ thẳng gậy lên. Hầu như chắc chắn đó là cây gậy mà tôi đã lấy của gã đàn ông xách hộp đàn ghita. Tay cầm và trọng lượng y hệt. Ắt là nó rồi. Nhưng, sờ kỹ hơn, tôi thấy có cái gì đó dính vào gậy ngay phía trên chỗ nhãn hiệu. Nghe như là một sợi tóc. Tôi miết nó giữa mấy đầu ngón tay. Xét theo độ dày và độ cứng, nó chắc chắn phải là một sợi tóc người. Có mấy sợi như vậy dính vào gậy, còn thêm cái gì đó như là máu đông. Ai đó đã dùng cây gậy này để đánh vào đầu một người khác, có thể là Wataya Noboru. - Phải cố lắm tôi mới hắt chỗ không khí nghẽn trong họng ra ngoài được.
- Đây là gậy của anh phải không? - Cô hỏi.
- Chắc vậy, - tôi nói, cố giữ bình tĩnh. Giọng tôi bắt đầu có một âm sắc khác hẳn trong bóng tối dày đặc, như thể có ai đó nãy giờ lẩn lút đâu đây đang nói thay tôi. Tôi hắng giọng, kiểm chứng cho chắc xem có phải người đang nói vẫn là tôi không, rồi mới tiếp lời:
- Nhưng hình như ai đó đã dùng cây gậy này để đánh một người khác.
Người đàn bà nín thinh. Tôi ngồi xuống ghế, hạ cây gậy xuống kẹp giữa hai chân.
- Hẳn là em biết có chuyện gì... - tôi nói. - Có ai đó đã dùng cây gậy này để đánh vỡ sọ Wataya Noboru. Tin tức anh nghe được trên tivi là đúng. Wataya Noboru đang nằm ở bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Hắn có thể chết.
- Hắn sẽ không chết, - giọng Kumiko nói, hoàn toàn vô cảm. Nàng nói như thể đang tường thuật một sự kiện lịch sử từ trong một cuốn sách. - Tuy nhiên hắn sẽ không phục hồi ý thức được. Hắn có thể vẫn tiếp tục lang thang trong bóng tối, nhưng đó là loại bóng tối nào thì không ai biết.
Tôi sờ soạng tìm ly rượu dưới chân, nhấc lên. Tôi trút hết chỗ rượu trong ly vào miệng, rồi chẳng nghĩ ngợi gì, nuốt ực. Thứ chất lỏng không có vị gì đi qua họng, trôi xuống thực quản tôi. Chẳng hiểu vì sao tôi thấy ớn lạnh, kế đó là một cảm giác khó chịu như thể có cái gì đó từ xa đang chầm chậm dịch chuyển về phía tôi qua một bóng tối dằng dặc. Tim tôi đập mạnh lên như đã dự cảm được từ trước.
- Chúng ta không còn nhiều thời gian, - tôi nói. - Nếu có thể thì hãy cho anh biết chúng ta đang ở đâu?
- Anh từng đến đây rồi, anh đã biết cách đến đây sao cho vẫn sống và bình an vô sự. Anh ắt phải biết đây là nơi nào chứ. Nhưng bây giờ đó cũng chẳng phải vấn đề quan trọng nữa. Cái chính là...
Ngay khi đó có tiếng gõ cửa - một âm thanh nặng trịch, khô khốc, như ai đó đang đóng đinh vào tường. Hai tiếng, rồi hai tiếng nữa. Chính là tiếng gõ cửa tôi đã nghe lần trước. Người đàn bà thở hổn hển.
- Anh phải đi khỏi đây ngay. - Cô nói, lần này là giọng của Kumiko, không thể lầm được. - Nếu anh đi ngay bây giờ thì vẫn còn kịp xuyên qua tường.
Tôi không rõ mình đang nghĩ đúng hay sai, nhưng tôi biết chừng nào còn ở đây, tôi còn phải đánh bại cái thứ này. Đây là cuộc chiến của tôi, và tôi phải chiến đấu đến cùng.
- Lần này anh không bỏ chạy đâu, - tôi nói với Kumiko. - Anh sẽ đưa em về.
Tôi đặt ly xuống sàn, đội mũ len lên, rồi cầm lấy cây gậy đang kẹp giữa hai đầu gối. Đoạn tôi từ từ tiến lại phía cửa.
-------------------------------- 1 Tên một bài hát rất phổ biến dựa theo lời thơ của thi hào Scotland Robert Burns (1759 - 1796) - ND.