Lão Lưu do dự cả một đêm, khi bình minh vừa đến liền đi tìm Cảnh Nhạc: "Lão, lão muốn Tiểu Thạch Đầu học luyện đan với cậu, có được không?"
Nói ra thật xấu hổ, lão cảm thấy từ khi gặp Cảnh Nhạc mình đã luôn được lợi từ cậu, lương tâm cảm thấy bứt rứt không yên.
Nhưng Cảnh Nhạc đã có thể dễ dàng luyện ra được tám viên bổ huyết đan thượng phẩm, có thể thấy cậu giỏi thế nào, chẳng sợ mất thể diện, vì Tiểu Thạch Đầu lão cũng muốn cầu một lần.
"Lão đã quá già không thể chăm sóc Tiểu Thạch Đầu cả đời được. Nó từ nhỏ đã bị nhiễm hàn độc khiến kinh mạch bị tắc nghẽn không thể tu luyện. Lão chỉ mong nó có thể học được một chút bản lĩnh để mưu sinh thôi."
Cảnh Nhạc: "Ai nói Tiểu Thạch Đầu không thể tu luyện?"
Lão Lưu giật mình.
Cảnh Nhạc: "Chỉ cần Tiểu Thạch Đầu có linh căn, thì cho dù là hắn hay là ông, chỉ cần một viên bách chuyển kinh đan, kinh mạch đều có thể định hình lại, tự nhiên sẽ lại tu luyện được."
Cậu đã nhìn thấy những tai họa ngầm ẩn trong cơ thể của ông cháu họ Lưu, thấy Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn và lão Lưu cũng là một người tốt, nên cậu liền giúp một chút.
Cảnh Nhạc vẫn luôn cho rằng tu đạo tu tâm, chỉ cần trong lòng có ham muốn, thì không cần sợ bất cứ nhân quả nào. Chỉ là lão Lưu trong lòng còn có băn khoăn không nói cho cậu, cậu cũng không có nhiều lời.
Lão Lưu một lúc sau mới khôi phục giọng nói: "Công thức của Bách Chuyển Kinh đan không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Chẳng lẽ là cậu..."
Nhìn thấy Cảnh Nhạc gật đầu không chút do dự, lão Lưu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vừa tin vừa nghi ngờ, nhất thời không biết nên biểu hiện cái gì, vẻ mặt vặn vẹo hỏi lại: "Cậu, cậu thật sự biết sao?"
Cảnh Nhạc trực tiếp nói: "Nếu muốn luyện chế ra Bách Chuyển Tinh đan, vẫn cần một cây Tử Long Tu làm thảo dược chính. Ta đã hỏi qua, cây Tử Long Tu không dễ trồng, giá một trăm lượng vàng, chỉ có tứ đại thế gia ở thành Đại Nhật có, cái chúng ta thiếu hiện tại là tiền. "
"Bùm-", Lão Lưu ngất.
Đương nhiên không phải vì tiền.
Sau lần đó, mỗi ngày Cảnh Nhạc sẽ luyện một lọ Bổ Huyết đan đưa cho lão Lưu đem bán trong trấn, con cậu tập trung sức lực vào việc tu luyện.
Nhờ vào "màn trình diễn" khoa trương của Lưu Nhất, lần thứ hai lão Lưu mang đan dược đến đã nhanh chóng bán hết sạch. Mọi người đã thử hiệu quả của thuốc, cảm thấy còn tốt hơn so với Bổ Huyết đan thượng ohamar, thậm chí còn có ích cho người tu luyện trong giai đoạn đầu Luyện Khí, đây là việc mà chỉ có đan dược cực phẩm mới làm được.
"Cho nên, đây là cực phẩm đan dược?"
Lão Lưu tò mò hỏi Cảnh Nhạc, người sau phủ nhận: "Còn kém xa lắm."
Tóm lại, tin tức về thuốc tốt trên chợ dần dần lan truyền, những đan dược này đã được đẩy giá lên cao đến một trăm lượng, mỗi ngày trước bình minh đều có người đứng canh, chờ lão Lưu xuất hiện.
Nghe nói rằng ngay cả những người ở thành Đại Nhật cố ý đến để giành lấy những đan dược này.
Nếu không phải Bổ Huyết đan vốn chỉ là đan dược cấp thấp nhất, Lão Lưu đã bị y quán và dược quán ở trấn Tiểu Nhật liên hợp bóp chết rồi.
Chỉ trong vòng hơn mười ngày, Lưu lão gia đã biến thành một người giàu có, trong thôn đương nhiên sẽ có nghị luận.
Khi Vương Thúy Hoa nhận được tin này, mụ cảm thấy chua xót, biết rằng lời đe dọa của mình đã thành vô dụng. Vì vậy nhìn người nhà họ Lưu mũi không phải là mũi,mắt chẳng phải là mắt.
Nhưng tiếc thay, cũng chẳng có ai chú ý đến mụ.
Vào ngày này, lão lại đến sau núi để hái thảo mộc, trong nhà lại có một vị khách không mời mà đến.
Người đến nói hấn ta là đại quản gia của Trần gia ở thành Đại Nhật, muốn tìm Lưu Sinh hỏi một việc.
Mà Lưu Sinh đương nhiên là tên thật của lão Lưu.
Lúc này, Cảnh Nhạc cũng đã biết có tứ đại quý tộc ở thành Đại Nhật. Trong đó, Triệu gia là thực lực mạnh nhất, nắm chắc vị trí thành chủ, Trần gia đứng thứ hai, Giang gia đứng thứ ba, cuối cùng là Sở gia. Nhưng ba mươi năm trước, Sở gia bỗng nhiên hưng khởi, hiện tại có khuynh hướng đuổi kịp.
Chỉ là, đại quản gia Trần gia làm sao có thể tới thôn nhỏ này tìm lão Lưu?
Lúc này, Tiểu Thạch Đầu từ trong phòng chạy ra, đại quản gia nhìn thấy thì cung kính nói: "Đại công tử, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?"
Cảnh Nhạc nhướng mày, đại công tử?
Nhưng Tiểu Thạch Đầu không nhận ra hắn, vì vậy nó sợ hãi ôm lấy Cảnh Nhạc, vùi mặt vào eo cậu không lên tiếng.
Cảnh Nhạc cảnh giác nhìn chằm chằm đại quản gia: "Tiểu Thạch Đầu hình như không biết ngươi nha?"
Hắn nhận được ánh mắt của Cảnh Nhạc thầm nghĩ rằng mình là đường đường là đại quản gia Trần gia, ở trong thanh Đại Nhật ai mà không nể hắn vài phần? Hắn đã hạ mình đến tìm bọn họ, kết quả một kẻ phế vật và một đứa nhà quê không biết từ đâu nhảy ra nghi ngờ hắn?
Đại quản gia trong lòng cười lạnh, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn không ít: "Nếu đại công tử đã ở đây thì ta không tìm sai chỗ rồi. Lưu Sinh đâu?"
Cảnh Nhạc không biết có chuyện gì, đang muốn lừa hắn, nhưng lại nhìn thấy lão Lưu trên lưng mang theo một cái giỏ thuốc đang đi đến, cho nên nói: "Phía sau ngươi."
Quản gia sửng sốt, sau đó đột nhiên nhích người qua một bên vài bước rồi mới xoay người, như muốn tránh bị ám sát. Kết quả là Lưu Sinh còn cách xa, trong lòng lại nổi lên ma chướng, hắn chỉ cảm thấy mình cố ý bị lừa.
Bên kia lão Lưu cũng tìm được hắn, thở mấy hơi chạy tới, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Nhìn thấy Lưu Sinh vô lễ với mình, đại quản gia trong mắt hiện lên một tia bất mãn, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi này, hắn chỉ có thể hít sâu một hơi - đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho hắn!
Đại quản gia nhanh chóng nặn ra một nụ cười: "Lưu Sinh à, từ khi ngươi bị đuổi khỏi Trần gia tính đến nay đã năm năm không có tin tức gì, không ngờ ngươi lại đưa đại công tử đến sống ở vùng xa xôi hẻo lánh này, ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm thấy ngươi đấy, Ngươi nói xem, tại sao có khó khắn không cầu gia chủ giúp đỡ? Đại công tử dù đã bị xóa tên khỏi gia phả Trần gia nhưng vẫn là huyết mạch Trần gia, gia chủ nhất định không ủy khuất hắn."
Lão Lưu trợn mắt, hai tay nắm chặt, châm chọc nói: "Đây không phải là mục đích của gia chủ sao? Sao phải ở trước mặt ta giả bộ làm cái gì, ghê tởm!"
"Ngươi——" Thấy Lưu Sinh không biết thân biết phận, đại quản gia cũng không thèm lãng phí thời gian nữa, đơn giản nói rõ.
Hóa ra Trần gia muốn tích lũy trước một đợt đan dược cho Bí cảnh Đại Nhật sắp tới.
Họ nghe nói có một bậc thầy luyện đan ở trấn Tiểu Nhật, những Bổ Huyết đan đối với những tu sĩ Luyện Khí cấp một có hiệu quả cao, nên muốn gặp mặt. Nếu thực sự có năng lực, hắn sẽ được phong khách khanh chuyên luyện đan vì Trần gia.
Không ngờ, khi hắn dò hỏi, người bán thuốc hóa ra là Lưu Sinh, trưởng lão trước kia của Trần gia. Đại quản gia biết Lưu Sinh không biết luyện đan, vì vậy lần này hắn ta đến muốn Lưu Sinh tiến cử luyện đan sư.
Đại quản gia: "Ta biết ngươi có thù oán với Trần gia, nhưng dù sao lão gia chủ trước đây đối xử với ngươi cũng không tệ. Hy vọng ngươi có thể vì đại cục mà gác lại ân oán cá nhân."
"Không đi." Cảnh Nhạc đột nhiên nói.
Ông chủ lớn sửng sốt, "Không đi gì cơ?"
"Ngươi không phải là muốn mời ta làm khách khanh của Trần gia sao?" Cảnh Nhạc lười biếng nói "Ta không muốn."
"Mời ngươi? Ý là ngươi chính là luyện đan sư?" Quản gia cười lớn, chỉ là một đứa trẻ cần gì nghĩ vòng vo. Nhưng khi hắn thấy cả Lưu Sinh và cậu bé đều nhìn mình như nhìn kẻ ngốc, nụ cười trên khuôn mặt hắn chợt tắt ngúm. "Là ngươi? Không thể nào! Ngươi làm sao chứng minh?"
Lần này Cảnh Nhạc phớt lờ hắn ta, quay qua trêu chọc Tiểu Thạch Đầu.
Đại quản sự: "..."
Hắn đã thực sự tức giận! Đứa trẻ hôi hám này lại đùa giỡn hắn ta, cho dù thực sự một đứa trẻ luyện đan được thì làm sao? Chẳng qua chỉ là mấy đan dược cấp thấp, không quý giá nên hắn không đắc tội nổi!
"A, ta hôm nay tới đây mang theo thành ý. Ngươi biết thì nói, không biết thì im lặng, đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Đại quản gia duỗi thẳng thắt lưng, hơi nâng cằm lên, ngạo nghễ liếc nhìn Lưu Sinh và Tiểu Thạch Đầu. Ha hả, đại công tử thì sao? Trưởng lão thì sao? Không phải tất cả đều bị Trần gia bỏ rơi à!
Hắn ta lại nói với Cảnh Nhạc: "Ngươi còn nhỏ, bị gạt cũng là chuyện bình thường. Ta chỉ nói với ngươi rằng có một số người không thể tự bảo vệ bản thân. Nếu ngươi xảy ra chuyện, không ai có thể bảo vệ được ngươi đâu."
Lời nói của đại quản gia đầy uy hiếp, lão Lưu nghe được thì vô cùng tức giận, định nói, nhưng lại bị Cảnh Nhạc ngăn lại, cậu nói: "Vậy thì không cần lo lắng cho ta, tôi nghĩ, không có nơi nào ở thành Đại Nhật này mà Đan Hỏa Môn không thể bảo vệ. "
Đại quản gia và lão Lưu đều thay đổi sắc mặt.
Đan Hỏa Môn! Nơi có những người hướng về đại đạo!
Trong mắt Đạo môn, Tu chân thế gia chỉ như con kiến, là tồn tại thấp nhất trong giới tu chân. Mặc dù Đan Hỏa Môn chỉ là một môn phái nhỏ trong hàng ngàn hàng vận tông môn, căn bản chẳng có gì đáng nói, nhưng đối với Trần gia mà nói thì không khác gì quái vật!
Ngay cả Triệu gia, thành chủ của thành Đại Nhật, cũng là nhờ vào Sa Mạc Xà Lâu tương đương với thực lực của Đan Hỏa Môn, nên mới có thể yên tâm ở vị trí ấy.
Đại quản gia liền nghĩ, nếu những đan dược đó thật sự là do đứa trẻ trước mặt luyện ra, thì chắc chắn là người của danh môn! Mà thứ Đan Hỏa Môn giỏi nhất là thuật luyện đan, chẳng lẽ đứa trẻ này thực sự là đệ tử của Đan Hỏa Môn?
Nghĩ đến đây sắc mặt hắn tái nhợt, không dám tùy tiện uy hiếp, nếu không rất có thể mang đến cho Trần gia tai họa ngập đầu!
Hắn lại liếc nhìn đại công tử, nếu thật sự leo lên người của Đan Hỏa Môn, thì vị trí gia chủ mà nhị lão gia vất vả mưu tính cuối cùng có khả năng sẽ lung lay. Cho dù đại công tử căn bản không thể tu luyện, cũng sẽ vẫn bị trên dưới Trần gia coi trọng..
Không được! Hắn ta phải báo cáo với gia chủ ngay lập tức!
Ngay khi đại quản gia có ý định lui binh, liền nghe thấy thiếu niên nói: "Ta không làm khách khanh, nhưng ta có thể làm chút giao dịch cùng với các ngươi, chỉ cần Trần gia trả giá thỏa đáng là được."
Dứt lười, từ cánh tay của mình cậu lấy ra một danh sách, trong đó liệt kê nhiều loại linh thảo và linh tài (liệu) khác nhau, thậm chí cả Tử Long Tu.
"Cố lên."
Đại quản sự trán nổi gân xanh, Bổ Huyết đan chỉ là đan dược cấp thấp, còn cần những thứ này sao?! Hắn biết bên kia đang tranh thủ cháy nhà đi hôi của, nhưng hắn lại không dám từ chối.
Trước khi đi, Cảnh Nhạc còn nói thêm một câu: "Ta không thích chờ đợi. Nếu ngày mai không thấy gì trong danh sách, ha hả..."
Đại quản gia không dám nghĩ tới ý tứ của "Ha hả", chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bóng lưng càng ngày càng nặng.
Đám người đi rồi, lão Lưu ngập ngừng hỏi: "A Cảnh, cậu thực sự là người của Đan Hỏa Môn sao?"
"Không, tôi không có bái nhập môn hạ nào cả." Cảnh Nhạc hờ hững nói.
Lão Lưu sửng sốt, "Vậy cậu là thế nào... Nếu như bọn họ phát hiện chân tướng, nhất định sẽ không buông tha!"
Cảnh Nhạc: "Vậy thì sao? Không nói đến một tu chân thế gia, cho dù Đan Hỏa Môn tự mình tìm đến, tôi cũng không sợ."
Hắn đổi lời, "Nhưng ông, còn không muốn nói gì sao?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu kịch trường:
- ---
Lão Lưu: ngươi thật sự là đệ tử của Đan Hỏa Môn?
Cảnh Nhạc: Đan Hỏa Môn? Môn phái tuyến mười tám nào vậy?? Không liên quan.
- ---
Công, người chưa từng xuất hiện: Khi nào ta mới lên sân khấu? Không nghĩ tới đây là lần đầu tiên ta lên tiếng.
Tác giả: Không nghe, không nghe, hòa thượng niệm kinh.
Công: Có giỏi thì vĩnh viễn không cho ta xuất hiện
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT