Có một tiền bối từng viết: Năm ba mươi lăm, Sở phạt Tùy, Tùy nói: "Ta vô tội.", Sở nói: "Ta là dân man di." Ta cảm thấy rất thích hợp hình dung quan hệ của ta và Lý Tư Diễm.
Tiền bối viết câu nói này về sau vì không nghe lời mà bị cẩu Hoàng đế thời đó thiến¹. Ông dùng trải nghiệm đau đớn của cuộc đời để lại một lời khuyên nhủ: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
(1) Tìm hiểu thêm về Tư Mã Thiên và Sử ký của ông.
Để ngày mai thuận lợi xuất hành, ta chỉ có thể theo lời lão tổ tông khuyên bảo, đêm khuya chong đèn làm việc, viết cái liệt truyện đáng chết kia.
Trải giấy rồi mới nhớ ra, viết cái quần què, ngay cả mẹ Lý Tư Diễm họ gì ta cũng không biết.
Không còn cách nào, ta đến chính điện tìm Khánh Phúc đang trực đêm, hỏi ông ta: "Khánh Phúc, ông biết mẹ nhà bệ hạ họ gì không?"
Khánh Phúc kinh hãi biến sắc, giơ tay lan hoa chỉ, vẻ mặt quái đản kiểu dơ bẩn lỗ tai: "Sao ngươi có thể chửi bậy!"
Ta:... Đệch.
Ta giải thích với Khánh Phúc một hồi, ông ta mới hiểu ta muốn hỏi cái gì, thế là trả lời ta rất ngắn gọn: "Nhà ngoại Thái hậu họ Dư, trước khi vào Dịch Đình, phụ thân làm Thị lang ở Lại bộ."
Ta cảm ơn Khánh Phúc, trở về viết một tựa đề lớn trên giấy: Dư thị truyện.
Hồi lâu sau, ta thở dài một tiếng, lại nâng bút viết: Dư Thái hậu truyện.
***
Ngày hôm sau, ta mang "Dư Thái hậu truyện" vừa mới ra lò và đôi mắt thâm đen mệt mỏi đi tìm Lý Tư Diễm, mặt ủ mày chau nói: "Ta có thể ra ngoài chưa?"
Lý Tư Diễm nhìn quầng thâm mắt ta, cau mày nói: "Ngươi thức cả đêm?"
Để thể hiện sự nghiêm túc của ta đối với phần bài tập này, ta cố ý dùng phấn xám bôi cho mình cặp mắt thâm đen, cả người nhìn vô cùng tàn tạ.
Ta nhỏ giọng nói: "Không có gì đáng ngại."
Lý Tư Diễm nói: "Lần sau không được phép thức đêm, còn dám mang đôi mắt thâm sì này lượn lờ trước mặt trẫm, trẫm đánh đòn ngươi."
Hắn không thèm nhìn bản "Dư Thái hậu truyện" kia, thuận tay nhét nó vào trong thư các.
Ra khỏi cửa Tử Thần điện, ta lập tức tỉnh táo tinh thần, thúc giục Khánh Phúc: "Mau lên mau lên! Lập tức mở cửa cung, ta muốn về nhà!"
Khánh Phúc trưng ra ánh mắt khinh bỉ, từ tốn chuẩn bị kiệu giúp ta. Ta ở bên cạnh nheo nhéo: "Nhà ta rất xa, kiệu đi chậm lắm, ta muốn xe ngựa."
"Ngươi còn kén cá chọn canh!" Khánh Phúc nổi giận, vung tay áo lên, hầm hừ hô lên với tiểu thái giám: "Hổ Dược Nhi, đổi xe ngựa cho Thẩm khởi cư lang, chọn mấy thị vệ cường tráng đi theo, đừng để nàng ta chạy!"
Lúc này ta mới hài lòng, vui mừng hớn hở nói cảm ơn với Khánh Phúc, tặng một nụ hôn gió với chú ngựa kéo xe.
Xe ngựa chạy băng băng đến An Ấp phường. Ta chạy về cửa nhà ta, ra sức đập đập vòng cửa.
Cửa hông vừa mở, một đầy tớ lạ mặt đi ra.
Ta cười nói: "Ngươi mới tới sao? Mở cửa cho ta, ta chính là tiểu nương tử tiến cung làm Khởi cư lang. Hôm nay trở về thăm người thân."
Đầy tớ lắc đầu: "Chắc là tiểu nương tử đến nhầm rồi. Chủ nhà chúng tôi họ Ngô, không có nữ nhi làm quan trong cung."
Ta ngỡ ngàng, giương mắt nhìn tấm biển, đúng là viết chữ Ngô. Ta chợt nhớ ra chuyện trước đó thím từng nói muốn bán nhà, bèn vội vàng hỏi: "Ngươi biết Thẩm gia trước ở chỗ này dọn đi đâu không?"
Đầy tớ thành thật nói: "Tháng trước tôi mới được mua vào Ngô gia, không biết ngôi nhà này ban đầu là của ai."
Dứt lời, hắn khách khí mời ta rời đi. Ta hoang mang đi đến đầu ngõ, nhìn quanh bốn phía một vòng, không biết đi đâu về đâu.
Lúc này, cửa hông của Mạnh gia đầu ngõ đột nhiên mở ra, một bà tử mua thức ăn ra ngoài. Đầy tớ mở cửa cho bà ấy vô tình nhìn thấy ta, kinh ngạc nói: "Thẩm tiểu nương tử?"
Ta vội vàng túm lấy hắn, hỏi: "Đại thiếu gia nhà ngươi có ở nhà không?"
Tên đầy tớ chớp mắt, nhìn vào bốn thị vệ cao to sau lưng ta, sợ hãi hỏi: "Nương tử tìm đại thiếu gia nhà ta có chuyện gì?"
Ta nghĩ thầm, bà đây tìm hôn phu của mình không phải rất bình thường sao, nhưng nghĩ đến bốn tai mắt của cẩu Hoàng đế đi theo đằng sau, đành phải nói với hắn ta: "Ta tìm Mạnh đại thiếu gia... ờ... là muốn hỏi nhà ta dọn đi đâu rồi."
Tên đầy tớ "à" một tiếng, đi một hồi lâu, sau đó bên trong Mạnh phủ vọng tới tiếng tranh chấp. Lại một lát sau, Mạnh Tử từ cửa lớn đi ra, vừa thấy ta thì nở nụ cười ấm áp, vui vẻ nói: "Anh... Thẩm nương tử hôm nay nghỉ tắm gội sao?"
Khoảnh khắc nhìn thấy y, nước mắt ta suýt rơi xuống đất, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ cho phép ta xuất cung một ngày."
"Ừm." Mạnh Tự gật đầu: "Ta nghe đầy tớ nói nguyên do rồi. Chắc là muội còn chưa biết, thím Thẩm gia dọn khỏi An Ấp phường đến Thắng Nghiệp phường. Có lẽ muội không biết chỗ cụ thể, hay là để ta dẫn muội đi."
Trái tim ta đập điên cuồng, gật đầu nói: "Làm phiền Mạnh đại thiếu gia."
Y chớp mắt với ta: "Không có gì."
Mạnh Tự theo ta cùng lên xe ngựa. Ta ngồi bên trong, Mạnh Tự ngồi bên cạnh phu xe, bốn thị vệ đi theo sau xe. Ta nâng má nhìn bóng lưng đẹp đẽ của y, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Dù thế nào cũng không ngờ rằng, hôm qua vừa mới gặp Mạnh Tự, hôm nay lại may mắn gặp được y. Nhất định là phụ thân trên trời có linh thiêng nhận được tiền giấy ta gửi, cuối cùng cũng chịu cho nữ nhi xui xẻo của ông ấy một chút may mắn.
Ta không khỏi cười ngây ngô. Ngoài cung thật tốt, sức sống tràn trề, tự do tự tại.
Một khắc đồng hồ sau, ta đứng trước nơi ở mới thím mua, miệng há thành một hình tròn ngu xuẩn.
Chữ "Thẩm" trên cửa biển sáng rực rỡ, lấp lánh đầy khí chất của nhà giàu mới nổi. Hiển nhiên là tòa nhà vừa mới tu sửa, trên dưới đều mới tinh, hơn không biết bao nhiêu lần tòa nhà nhỏ tồi tàn ở An Ấp phường của nhà ta.
Mạnh Tự khen: "Tòa nhà này cực kỳ hiếm có, vị trí tốt, kiểu dáng đẹp, quả nhiên là thím vô cùng có mắt nhìn."
Ta khô khốc nói với thím: "Thím, không phải thím nói muốn đổi tòa nhà nhỏ chút sao? Là con hiểu nhầm về chữ "nhỏ" à?"
Thím cảm khái nói: "Ôi chao, bây giờ không giống ngày xưa. Bổng lộc của con, ba phần trợ cấp của cha, ca ca và nhị thúc con, tiền bán nhà và của hồi môn của ta, con có thể tưởng tượng được là số tiền lớn bao nhiêu không? Ta sợ có người để mắt đến số tiền đó, cho nên đổi hết thành khế đất. Chỉ mỗi tòa nhà này có tính là gì, còn có mấy chục mẫu ruộng tốt ở ngoại ô phía Tây Trường An và ba căn cửa hàng khu vực đắc địa ở chợ phía Đông nữa kìa."
Thị đắc ý khoe khoang với ta: "Lúc trước Phùng lang quan kia nói nhà chúng ta không đủ phẩm cấp, hắn không bán. Ta lập tức mang lệnh nhậm chức của Anh Anh con quăng ra trước mặt hắn, hỏi hắn Khởi cư lang ngự tiền có đủ tư cách không? Hắn xem xét lệnh nhậm chức kia rồi ỉu xìu, không nói hai lời bán tòa nhà cho ta."
Miệng ta lại mở lớn hơn, Khởi cư lang còn có tác dụng này?
Thấy dáng vẻ kinh ngạc không có tiền đồ của ta, thím tiếp tục bùi ngùi nói: "Không ngờ tới chứ gì. Lúc trước nhà chúng ta có người thì là một đám quỷ nghèo, sau khi gặp vận rủi lại trở nên giàu có. Thế sự vô thường quả nhiên nói không sai."
Ta nói: "Không còn người, có tiền có tác dụng gì?"
Thím thì lại lạc quan: "Dù sao cũng hơn mất cả người lẫn của. Thánh thượng cho phép bọn họ hạ táng theo nghi thức mệnh quan tứ phẩm, cũng coi như không hi sinh vô ích. Loại chuyện này có nhiều lắm, nghĩ thoáng chút. Chuyện cũ đã qua rồi, người sống chúng ta phải sống thật tốt mới được."
Thị lại nhìn Mạnh Tự, lộ ra nụ cười hết sức hài lòng: "Cháu Mạnh một đường vất vả, đã lâu không gặp rồi, cũng đi vào uống ngụm trà đi."
Mạnh Tự thoải mái đồng ý: "Lúc làm quan ở Trung Thư Tỉnh luôn nhớ đến trà bánh ngon của thím. Bây giờ được hưởng ké Anh Anh, vậy xin mặt dày uống trà của thím vậy."
Thím bảo đầy tớ đóng kỹ cửa lại. Thị vệ của Lý Tư Diễm bị nhốt hết ngoài cửa, cuối cùng ta và Mạnh Tự không cần giả bộ không quen nữa.
Một tay ta kéo Mạnh Tự, một tay ôm lấy thím. Dưới tình huống người thân bên cạnh, vành mắt ta lập tức đỏ lên, nức nở nói: "Thím, con không muốn ở trong cung. Tên cẩu tặc Lý Tư Diễm này, hắn luôn hành hạ con. Trước đó bảo con đi Dịch Đình đổ bô thì thôi, hôm qua Trung Nguyên, hắn còn bắt con dập đầu cho mẹ ruột đã chết của hắn. Đây là cái chuyện gì chứ?"
Thím ngơ ra: "Tại sao lại bảo con dập đầu cho... cho Thái hậu?"
Ta uể oải nói: "Con chuồn đi hóa vàng cho cha, bị hắn bắt được. Đúng lúc hắn cũng đang tế mẹ hắn, sau đó bắt con dập đầu trước linh mẹ hắn một cái. Con không muốn, đánh nhau với hắn một trận. Nhưng hắn nham hiểm xảo trá, không nói võ đức, nhân lúc con không chuẩn bị, nhấn đầu con quỳ xuống trước mẹ hắn, còn ép con viết cho mẹ hắn một bộ "Dư Thái hậu truyện" mới cho con nghỉ một ngày."
Nói nhiều như vậy, ta hoài nghi thím chỉ nghe lọt một câu: Ta và cẩu Hoàng đế đánh nhau một trận.
Nét mặt của thị cực kỳ đặc sắc, tay giơ lên lại hạ xuống mấy lần. Nếu không có Mạnh Tự ở đây, chắc chắn nữ nhân này sẽ đánh cho mông ta nở hoa ngay tại chỗ.
Lông mày Mạnh Tự cũng nhíu lại, tay nắm ta hơi dùng sức.
Y luôn là người trầm tính, dùng sức đến mức này đã là hết sức tức giận rồi.
Ta khơi lên nỗi buồn, vùi vào bả vai y khóc nức nở.
Mặc cho cẩu Hoàng đế làm nhục ra sao, ở trong cung ta đều chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng sau khi xuất cung, đủ loại ấm ức xông lên đầu. Nước mắt dồn nén những ngày qua để lại hết trên bả vai Mạnh Tự. Ta khóc không ngừng, khiến xiêm y của y ướt đẫm một mảng lớn.
Y vỗ nhẹ lưng ta, đau lòng nói: "Anh Anh khổ cực rồi, thoải mái khóc một trận đi."
Người thím tốt của ta trước giờ là người vô cùng biết xem tình hình. Từ lúc ta kề vào bả vai Mạnh Tự, thị đã từ bỏ đánh ta, biết ý rời đi, còn tri kỷ đóng cửa lại cho hai chúng ta.
Ta đếm kỹ tội trạng của Lý Tư Diễm với Mạnh Tự, từng việc từng việc một, giống như khi còn bé, ta líu ra líu ríu nói, y lặng yên nghe. Một loại cảm giác yên bình bao phủ ta, ta nói mãi nói mãi, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, gối lên bả vai y ngủ thiếp đi.
***
Lúc tỉnh lại đã là mặt trời lên cao.
Sau khi tỉnh dậy ta đấm ngực giậm chân hối hận không thôi. Một ngày nghỉ quý giá thoáng cái đã ngủ hết mất một nửa, ta đau lòng đến khóc không ra nước mắt.
Mạnh Tự cười: "Thấy tính tình muội vẫn như trước, muội không biết ta vui mừng đến mức nào đâu."
Để mừng ngày nghỉ của ta, thím cố ý gọi Tiểu Xuyên đến nhà bạn chơi trở về.
Mấy tháng trôi qua, Tiểu Xuyên lại cao hơn một chút. Nó từ trước cửa lao đến như đạn pháo nhỏ, to tiếng gọi: "Tỷ tỷ!"
Ta cũng chạy về phía nó, hô lớn: "Thẩm Tiểu Xuyên, đệ đánh nhau với bạn học trong Quốc Tử Giám có phải không!"
Tiểu Xuyên ngượng ngùng nói: "Làm sao tỷ biết?"
"Lúc Tế tửu² đến diện thánh, thằng nhóc ông ấy mang theo nói với ta. Nói đi, tại sao đánh nhau với bạn?"
(2) Chức vụ dạy học tại Quốc tử giám ngày trước, coi như vị Hiệu trưởng của trường này. (thivien.net)
Tiểu Xuyên căm phẫn nói: "Đệ chỉ hối hận lúc trước ra tay quá nhẹ! Bọn chúng xem thường đệ thì thôi, còn sỉ nhục tỷ. Tỷ tỷ không biết đâu, Tam tiểu tử nhà Sử gia đó ngứa đòn cực kỳ, mỉa mai nói đệ dựa vào tỷ tỷ bán mạng cho Hoàng đế mới được vào Thái học, còn nói con gái như tỷ làm cận thần Khởi cư lang của Thiên tử, chưa biết chừng... chưa biết chừng..."
Giọng nói nó nhỏ dần, cẩn thận nhìn sắc mặt ta, không dám nói tiếp.
Ta nắm chặt nắm đấm, đốt ngón tay kêu răng rắc, không mặn không nhạt nói: "Sử gia nào? Sử gia cả nhà đều làm gián quan đó?"
Tiểu Xuyên dè dặt gật đầu.
Lời của trẻ con phần lớn là học được từ người lớn. Xem ra Sử gián quan kia khua môi múa mép sau lưng ta không ít.
Ta cười: "Ta hiểu rồi. Không sao Tiểu Xuyên, loại tiện nhân này để ta xử lý, cho hắn biết cái gì gọi là cận thần Thiên tử, ỷ thế hiếp người."
Thím khuyên ta: "Con ở trong cung cũng không dễ dàng, chớ bận tâm vì những chuyện này."
Mạnh Tự đứng bên cạnh im lặng hồi lâu mỉm cười nói: "Thật ra cháu lại cảm thấy Anh Anh dạy cho bọn họ một bài học cũng rất tốt. Thẩm gia bây giờ gia tài kếch xù, nhưng không có nam tử chèo chống, nếu như Anh Anh có thể làm đám tiểu nhân này kinh sợ, để bọn họ biết kiêng dè, thím cũng có thể nhẹ nhõm hơn, không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ."
Đúng là ta suy nghĩ như vậy, ta tỏ ánh mắt tán đồng với Mạnh Tự.
Đây chính là thần giao cách cảm của thanh mai trúc mã!
Thím ta nghe xong cúi đầu thở dài. Tiểu Xuyên lầm bầm nói: "Đệ đã mười ba, được tính là một nửa nam tử rồi."
Mạnh Tự nghiêm mặt nói: "Đệ bây giờ chỉ là một tú tài nho nhỏ, muốn vào triều làm quan che chở người nhà, tối thiểu phải là tiến sĩ."
Tiểu Xuyên nói: "Đệ hiểu rồi. Từ sau khi cha đi, đệ ngày đêm khổ học trong Thái học, chỉ mong có một ngày có thể đón tỷ tỷ ra khỏi cung, một nhà chúng ta cùng nhau sống thật tốt."
Ta cực kỳ cảm động: "Xuyên, không uổng công tỷ tỷ thương đệ."
Thím bất đắc dĩ nói: "Được rồi, còn tiến sĩ nữa, cử nhân còn chưa thấy bóng dáng. Nhưng mà Anh Anh, con ở trong cung vẫn nên đừng quá tùy hứng. Loại chuyện đánh nhau với Hoàng đế cũng làm ra được, lá gan con quá lớn rồi đấy."
Ta nhỏ giọng giải thích: "Thím, việc này thật sự không trách được con. Không phải con chưa từng ngoan ngoãn vâng lời, nhưng cẩu Hoàng đế nói hắn ghét nhất dáng vẻ trầm lặng ủ rũ của con... Hắn thật sự có bệnh, mặt mũi tươi cười không thích nhìn, nhất định bắt con phải trừng mắt mới dễ chịu. Con cũng không còn cách nào khác."
Chuyện này vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của bạn học Thẩm Tiểu Xuyên, thằng nhóc choai choai gãi đầu, hoang mang nói: "Bên ngoài đều nói Thánh thượng nhân từ khoan dung, dễ dàng bỏ qua chuyện Sử quan Thẩm gia phạm thượng, hóa ra y còn có đam mê này?"
Đám người trầm mặc, không ngờ Đương kim Thánh thượng còn có khuynh hướng chịu ngược vi diệu, không nhìn ra nha.
***
Sau khi dùng xong bữa tối cũng sắp đến giờ khóa cửa cung. Ta tạm biệt thím và Tiểu Xuyên, một mình chui vào xe ngựa.
Bốn vách xe ngựa trống trải, chỉ có một ô cửa sổ hai cánh. Ta nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ, trông thấy ráng chiều êm dịu nổi lên phía Tây Nam Trường An, tầng mây vạn dặm đều được nhuộm một màu đỏ cam.
Sau đó ráng chiều dần dần xám xịt, cuối cùng bị ngăn lại sau tường cung.
Ta buông màn xe, hơi nhắm mắt lại.
Về tới Tử Thần điện, ta nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, tính toán thời gian: Còn có mười bốn năm lẻ tám tháng nữa, khoảng cách đến tự do còn xa như vậy.
Ta tiện tay lấy một quyển truyền kỳ ra xem để giải sầu buổi tối nhàm chán. Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu ở bên cạnh ta yên tĩnh may vá, thỉnh thoảng ta kể chuyện cho các nàng.
Vừa kể đến Hồng Phất và Lý Tĩnh đóng giả thương nhân, đêm tối chạy ra Trường An, cửa đột nhiên bị gõ vang.
Tiểu Kim Liên buông kim khâu, mở cửa ra xem, là một tiểu thái giám. Hắn sợ hãi nói bệ hạ gọi Thẩm khởi cư lang qua.
Ta nhíu mày: "Người hầu tối nay là Ngụy Hỉ Tử, gọi ta đi làm gì?"
Tiểu thái giám nói khẽ: "Khánh Phúc gia gia vừa vào diện thánh, không lâu sau thì ra, gia gia bảo nô tài đi tuyên Thẩm khởi cư lang đến."
Ta không biết cẩu Hoàng đế gọi ta làm gì, do dự một chút, thuận tay búi mái tóc lên, khoác thêm áo ngoài, đi theo hắn cùng đến Tử Thần điện.
Đi được một nửa, nghe thấy trên trời phát ra tiếng sấm rền vang.
Áng mây màu chanh đào lúc chạng vạng biến thành màu xám xịt, trĩu nặng đè trên đỉnh đầu người, mưa to sắp kéo đến.
Trong thư phòng Lý Tư Diễm thắp đèn. Hắn khoanh chân ngồi trước thư án, Ngụy Hỉ Tử và Khánh Phúc theo hầu bên cạnh.
Ngụy Hỉ Tử thậm thụt trộm nhìn ta một cái, trong mắt viết rõ hai chữ: Chạy mau.
Ta cảm giác được tình hình có vẻ không đúng, một linh cảm bất an dâng lên trong lòng.
Lý Tư Diễm buông sách, ngẩng đầu nhìn ta.
Rõ ràng hắn đang ngồi, nhưng khí thế còn cao hơn ta đứng đó một cái đầu. Khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, trong đôi mắt mảnh dài như hồ ly ẩn giấu tia ngoan độc rõ thấy.
Ta sợ nhất cẩu Hoàng đế lộ ra vẻ mặt này. Mỗi lần hắn nhìn ta như vậy, nội trong một nén nhang, ta ắt sẽ xui xẻo.
Hắn nghiêng đầu, thu lại ánh mắt, vuốt ve ngắm nghía tấm thiếp màu đỏ trong tay, hững hờ nói: "Hôm nay ra ngoài chơi có vui không?"
Ta thấy tấm thiếp màu đỏ trong tay hắn có vẻ quen quen, nhưng cách xa như vậy nên nhìn không rõ lắm. Nghe thấy hắn hỏi ta, ta cẩn thận nói: "Về nhà tất nhiên là vui."
"Ồ, đã gặp những ai rồi?" Hắn hỏi tiếp.
Ta khàn giọng nói: "Đại thiếu gia Mạnh gia, thím ta, còn có đường đệ của ta."
"À." Lý Tư Diễm bình tĩnh đáp, thật lâu sau không nói gì.
Đầu Ngụy Hỉ Tử gần như chôn vào mặt bàn, ta thấy hắn cực kỳ ao ước có thể cấp tốc rời khỏi nơi thị phi này.
Trong thư phòng bày băng, hơi lạnh tỏa ra từng chút, nhưng ta vẫn cảm thấy nóng, trên trán dần dần rịn mồ hôi lạnh. Ta không biết Lý Tư Diễm suy nghĩ cái gì, chỉ biết rằng cơn thịnh nộ như cuồng phong của hắn sắp ập về phía ta.
Con người sợ nhất chính là những thứ chưa biết, lúc này ta đang bị cảm giác bất an tra tấn.
Hắn phát hiện ra cái gì rồi? Ta lại nhìn kỹ tấm giấy đỏ mỏng manh hắn đang nghịch trong tay.
Đột nhiên, con ngươi ta co rụt lại, cả người như rơi xuống hầm băng, hai tay khẽ run lên.
Là thiếp canh, là thiếp canh của ta!
Ta ngơ ngẩn nghĩ, nó vốn nên ở chỗ Mạnh Tự, tại sao bây giờ lại đến tay cẩu Hoàng đế.
Bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của ta, Lý Tư Diễm cười, tiếng cười chói tai khó nghe giống như cú vọ.
Một tay hắn nhón tấm thiếp canh lên giống như nhấc một thứ gì bẩn thỉu, mỉm cười nói với ta: "Thẩm Anh, xuất cung gặp tình lang vui không?"
Ta há hốc miệng, vô thức muốn giải thích một phen, nhưng vừa nhìn thấy bản mặt già thản nhiên của Khánh Phúc, ta lập tức hiểu ra.
Là ông ta nói cho Lý Tư Diễm, chắc chắn là ông ta.
Lão thiến cẩu này!
"Trẫm không ngờ rằng Thẩm khởi cư lang của trẫm còn có vị hôn phu si tình có một không hai. Giấu thật kỹ, chưa từng nghe ngươi nhắc đến." Lý Tư Diễm hơi nheo mắt lại: "Mạnh Tự, Chủ thư Trung Thư mới nhậm chức của Mạnh gia, tân tiến sĩ năm ngoái, còn là trẫm tự mình chọn vào Trung Thư Tỉnh."
Ta chen vào lời hắn: "Ta đồng lý làm Khởi cư lang cho bệ hạ mười lăm năm thì nhất định sẽ không xuất giá giữa đường. Bệ hạ cứ yên tâm đi, cho dù sau này muốn gả cho y cũng là chuyện mười lăm năm sau, bệ hạ..."
Ta cực kỳ sợ hắn sẽ giận chó đánh mèo Mạnh Tự, không nhịn nổi vội vã cam đoan bừa, chỉ xin hắn có thể bỏ qua việc này.
Nụ cười của Lý Tư Diễm từng tấc cứng đờ trên mặt.
Vẻ trấn tĩnh ngụy trang từ từ rạn nứt bong ra từng mảng, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ bên dưới.
Khánh Phúc lau mặt một cái, bắt lấy Ngụy Hỉ Tử như chim cút không dám mảy may động đậy, lặng lẽ lui ra khỏi thư phòng.
Ngụy Hỉ Tử lần đầu nhìn thấy Hoàng đế giận dữ như thế, sợ đến suýt hồn phi phách tán, run rẩy nói: "Khánh Phúc gia gia, bệ hạ như vậy là..."
Khánh Phúc lạnh lùng nói: "Có nhiều thứ không nên thăm dò, muốn sống thì trước hết ngậm chặt miệng của ngươi lại."
Bọn họ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.
Lý Tư Diễm đứng lên, từng bước đến gần ta. Ta sợ đến tay chân lạnh toát, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của hắn dần dần phóng đại trước mặt ta. Ta muốn chạy, nhưng hai chân như rót chì, không thể động đậy.
Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào cổ ta, xúc cảm lạnh buốt.
"Thẩm Anh, ngươi giỏi lắm, đùa giỡn trẫm như con khỉ. Lúc trước Mạnh Tự đến đưa văn thư đã mắt đi mày lại không ít phải không, coi Tử Thần điện là miếu Nguyệt Lão sao?" Lý Tư Diễm nói khẽ.
"Thân đã ở Tử Thần điện vẫn còn tính chuyện xuất cung lấy chồng. Hay cho một đôi uyên ương số khổ, xà cao đôi én lượn vòng. Hóa ra ngay từ ngày đó ngươi đã ngóng trông cùng tình lang chắp cánh cùng bay. Cũng phải, hai bức tường cung mỏn mọn làm sao ngăn được người có tình. Nói như thế nào nhỉ? Có thể san bằng cả núi sông?"
Hắn vừa nói vừa vuốt ve mạch máu trên cổ ta.
Động tác dịu dàng tột cùng, nhưng vô cớ làm cho người ta rùng mình.
Ta cuống đến sắp khóc, cãi lại nói: "Mạnh Tự là ca ca nhà bên thanh mai trúc mã của ta. Lúc ta mười tuổi đã đính hôn với y, cũng đều là chuyện trước kia rồi. Nếu bệ hạ không thích, ta lập tức xuất cung từ hôn với nhà y, chỉ xin bệ hạ đừng làm khó y!"
Lý Tư Diễm dừng tay lại.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng mỉa mai nói: "Ồ, đây là lần đầu tiên ngươi xin trẫm, không cầu vinh hoa không cầu phú quý, chỉ cầu ta bỏ qua cho tình lang tốt thân thiết của ngươi sao?"
"Y là ca ca của ta!" Ta gần như sụp đổ, nói: "Bảo ta quỳ xuống cầu xin bệ hạ cũng được, ta... ta thật sự không biết bệ hạ không cho phép ta có hôn phu. Cầu xin bệ hạ tha cho huynh ấy, ta không muốn liên lụy người khác!"
Lý Tư Diễm sờ cổ ta, nói mê như mộng du: "Ngươi nói ngươi có thể quỳ xuống xin trẫm? Ngươi không muốn quỳ mẫu thân trẫm, lại vì thằng ất ơ đó quỳ gối trước mặt trẫm?"
Ta biết ta lại phá hỏng tất cả rồi, sự tàn độc như lỗ đen bắt đầu ngưng kết trong mắt hắn. Trong tuyệt vọng, ta chỉ có thể liên tục lắc đầu: "Không phải... không phải..."
Tàn độc trong mắt hắn bỗng nhiên bùng phát, một tay quăng ngã ta xuống đất giống như lúc trước tại Tuyên Chính điện, tức giận nói: "Ngươi dám lừa gạt trẫm, thông đồng với Mạnh Tự lừa gạt trẫm. Ngoài mặt giả vờ như không biết đối phương, sau lưng lại huynh huynh muội muội, đúng là quá giỏi. Hy vọng trẫm nhẹ nhàng buông tha cho các ngươi? Nằm mơ! Trẫm sẽ giết hắn, ném thi thể hắn ra bãi tha ma cho chó hoang ăn, để ngươi tận mắt nhìn tình lang phơi thây hoang dã, làm cô hồn dã quỷ!"
"Không được phép giết Mạnh ca ca!" Ta ấm ức la lớn: "Ta lừa gạt cái gì! Ta và y xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, chưa từng làm chuyện gì vượt quá khuôn phép. Trong Tử Thần điện giả vờ không quen biết chỉ là để tránh hiềm nghi mà thôi, làm sao bệ hạ lại nói quá đáng như vậy?"
Khánh Phúc nghe trộm bên ngoài nghe thấy câu nói này, thở dài một hơi thật sâu.
Cái miệng này của Thẩm Anh đúng là chết người mà, mỗi một câu nói đều đâm vào trái tim bệ hạ, không khác gì thêm dầu vào lửa.
Nghe xem, đồ ngốc này mở miệng một tiếng Mạnh ca ca, gọi đến là thân mật. Bệ hạ nghe mà không nổi điên mới lạ.
Quả nhiên, Lý Tư Diễm không nghe nổi ta bảo vệ Mạnh Tự, hận đến nghiến chặt răng, giống như một đố phu³ đau xót, dùng một loại ngữ điệu chua loét nói: "Hay cho câu xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa. Trẫm lại muốn xem xem các ngươi thề non hẹn biển có đủ vững vàng hay không."
(3) Người chồng hay ghen tuông.
Ta uể oải trên đất, tiện tay kéo tung búi tóc, tóc rối che khuất ánh mắt.
Ta ngơ ngác nhìn chân hắn trên đất, hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết y?"
Hắn ngồi xổm xuống, vén tóc trên trán ta, lộ ra đôi mắt của ta, nhẹ nhàng nói:
"Giết hắn? Trái lại ngươi sẽ nhớ hắn cả đời, như vậy rất không thú vị."
Không giết Mạnh Tự? Ta lại như trút được gánh nặng, cười ngây ngô một tiếng.
Cẩu Hoàng đế lạnh lùng nhìn ta nói: "Sau này ngươi đừng hòng xuất cung nữa. Không, không có trẫm cho phép, ngay cả Tử Thần điện cũng không được phép ra. Ngoan ngoãn bị giam ở trong này đi, xem xem mười lăm năm sau, ngoại trừ trẫm ra, còn ai có thể nhớ đến ngươi."
- -----
Truyện đăng tải duy nhất tại 𝔀𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @nhumocxuanphong2506. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT