Hắn như phát điên không biết mệt mỏi. Ta ngất đi lại bị hắn lay tỉnh, như bấp bênh chìm nổi trên biển cả nhưng mãi không đến được bờ.
Lúc này ta mới hiểu trong thoại bản nói bị làm đến không xuống được giường là có ý gì. Loại chuyện này... lại có thể thật sự khiến cả người không có một chút sức lực, chỉ có thể nằm giữa đệm chăn như một con búp bê vải rách.
Kẻ đầu têu xem ra cũng có chút mỏi mệt, nhưng trong mỏi mệt của hắn xen lẫn thỏa mãn đạt được ước muốn.
Nam nhân sau khi xong việc đa phần tinh thần sảng khoái, Lý Tư Diễm cũng không ngoại lệ. Hắn thấy ta bị hắn giày vò quá quắt, rốt cuộc vẫn có chút thương hại, thế là mềm giọng khe khẽ nói: "Trẫm làm quá dữ sao?"
Mí mắt ta nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã ngủ mê man. Trong mơ, ta thoáng thấy tiếng nước, hình như là hắn đang ôm ta tắm qua. Sau khi thong thả tắm cho ta thơm tho sạch sẽ, hắn lại quấn ta vào trong vải vóc đắt đỏ mềm nhẹ như mây.
Một đêm say sưa không mộng mị. Ta quá mệt mỏi, ngủ một mạch đến hoàng hôn hôm sau.
Lúc tỉnh dậy trên người nhẹ nhàng khoan khoái, đã mặc bộ áo trong mới. Lý Tư Diễm ngồi trước một chiếc bàn cách đó không xa, cầm biểu chương trong tay ngưng mày suy nghĩ.
Hồi lâu, hắn cầm bút son lên, phê một chữ "chuẩn".
Lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy ta tỉnh lại, hắn khẽ giật mình, thân thể hoạt động trước đầu óc, trông mong đi tới chỗ ta, nói: "Nàng tỉnh rồi, có đói không?"
Một giây sau, hình như chính hắn cũng ý thức được hành vi của mình có chút... hèn, như vội vã tới hầu hạ ta vậy, thế là khẽ đằng hắng một tiếng, ưỡn thẳng sống lưng, nói: "Trẫm tìm về áo cũ của nàng, thoạt nhìn còn mặc được."
Ta nhíu mày, cúi đầu nhìn bộ đồ mới trắng tinh trên người, cảm thấy đầu óc người này hình như có bệnh tật gì.
Hắn muốn tỏ vẻ bây giờ hắn không hề quan tâm ta sao? Hắn nghĩ ta sẽ tin chắc?
Hồi tưởng lại sau hai lần khoan khoái trước, hắn lấy gối kê dưới lưng ta hình như đang trông đợi có đứa con cùng ta... Ta càng chắc chắn hắn còn đang hi vọng xa vời ta có thể hồi tâm chuyển ý, chỉ là tạm thời chưa muốn thừa nhận mà thôi.
Lý Tư Diễm thấy ta không có phản ứng, chỉ ngồi ở đầu giường suy nghĩ thất thần, hắn căng thẳng lên thấy rõ, khẽ giọng sai bảo nội thị bên ngoài khoang thuyền đi mời thái y, chuẩn bị đồ ăn các thứ. Nội thị nhận lệnh rời đi, rất nhanh, một bữa ăn tinh xảo và Phạm thái y đầu đầy mồ hôi cùng được đưa đến đầu giường ta.
Phạm thái y muốn nói lại thôi, ta đoán ông ta muốn nói không thể túng dục quá độ... Nhưng nhìn sắc mặt Hoàng đế, cuối cùng ông ta vẫn không dám, chỉ nói: "Phải chú ý nghỉ ngơi lấy sức, quyết chớ có tiêu hao sức khỏe."
Hẳn là Lý Tư Diễm nghe hiểu, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, hắn cũng không có ý định tuân thủ lời dặn của thầy thuốc.
Giày vò qua đi, Lý Tư Diễm lấy ra một dây xích vàng mảnh đi đôi với hai chiếc xiềng chân nho nhỏ, cột chúng vào cổ chân ta trong tiếng kháng nghị yếu ớt của ta.
Hắn hết sức hài lòng với kiệt tác của mình, mềm giọng an ủi: "Đừng sợ, quen rồi là được."
Hắn nhìn xích chân vàng óng ánh tôn cổ chân ta càng thêm trắng trẻo đáng yêu, yết hầu hắn chuyển động, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bắp chân của ta.
Ta hung hăng đá hắn một cước, giọng khàn khàn nói: "Cút, đừng chạm vào ta!"
Hắn biết ta đột nhiên bị cầm tù, tạm thời không thể chấp nhận được, tự giác thông tình đạt lý nói: "Được, vậy trẫm đi trước..."
Hắn còn chưa dứt lời, lại một quả cầu hương bay vút về phía hắn: "Cút!"
Lý Tư Diễm sầm mặt đứng tại chỗ một lúc, sau đó "hừ" một tiếng, biết điều rời đi. Ta đầu bù tóc rối như bà điên, mắt nhìn chằm chằm xích chân, gần như trừng ra máu.
Xích chân kia chế tác tinh vi, bên trong còn lót vải mềm mại, cũng không biết là từ chất liệu gì chế thành mà kiên cố như sắt đá. Ta dùng tay kéo, dùng răng cắn, dùng đồ đạc mài, nhưng làm thế nào cũng không thể cởi bỏ nó.
Lý Tư Diễm quay về khoang thuyền đưa đồ ăn cho ta, phát hiện ta như con chuột hang thử mài đứt nó, vẻ mặt lập tức lạnh xuống. Trong một đêm, tất cả kim loại hơi cứng trong khoang thuyền đều biến mất, mà là đổi thành vật liệu gỗ hoặc là bông tơ có tính dẻo.
Các cung nữ nơm nớp lo sợ xử lý việc đổi chất liệu đều là gương mặt ta quen thuộc: Túc Tịch, Huệ Nguyệt, Thiền Nhi, Hổ Dược Nhi... Ta mím môi ngồi trên giường, rụt cổ chân đeo xiềng xích về một chút, sợ để bọn họ nhìn thấy bộ dạng chật vật, bị người ta quản chế này của ta.
Lý Tư Diễm thấy được, lạnh lùng chê cười nói: "Hà tất phải che giấu? Cung nhân nơi này, quan lại Trường An, lê dân bách tính bên ngoài, ai mà không biết Thẩm Anh nàng là nữ nhân của trẫm? Trừ khi trẫm chết, nếu không nàng đừng mơ bước ra chỗ này một bước."
Ta im lặng, cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, bỗng nhiên vung dây xích mảnh trên mắt cá chân lên quấn vào cổ.
Nam nhân cách đó không xa chợt biến sắc, gân xanh trên trán nổi lên, xông tới trước mặt ta nhanh như chớp, nắm chặt lấy cổ tay ta.
Ta cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên bàn tay hắn đang run nhè nhẹ - Hắn đang sợ.
Sợ ta không màng mà chết đúng không?
Hắn thô bạo giơ tay ta lên quá đỉnh đầu, dữ tợn nói: "Còn dám có suy nghĩ này, trẫm lập tức làm nàng ngay trước mặt bọn họ! Nàng cứ thử xem."
Thân thể Túc Tịch và Huệ Nguyệt không hẹn mà cùng run lên một cái.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, dù là các nàng đã quen nhìn sóng to gió lớn cũng cảm thấy đáng sợ tột cùng.
Mà ta... ta không sợ chút nào. Ta nổi giận giãy ra khỏi khống chế của Lý Tư Diễm, một cái tát đánh lên khuôn mặt tuấn tú kia ngay trước mặt bọn họ.
"Bốp" - Tiếng bạt tai giòn giã dứt khoát. Nam nhân bị đánh nghiêng đầu sang một bên, tóc trán rủ xuống che khuất hai mắt, ta không nhìn rõ ánh mắt của hắn.
Nhưng đại khái có thể đoán được... Hẳn là rất tức giận.
Ta lạnh lùng nói: "Rác rưởi."
Túc Tịch Huệ Nguyệt đã sợ ngây người.
Trước kia ta cũng cực kỳ lỗ mãng, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, nói tát là tát, thái độ lạnh lùng vô tình.
Lý Tư Diễm chậm chạp quay đầu, đưa tay sờ vị trí bị ta đánh, vậy mà lại phát ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười điên cuồng dữ tợn, nói với Túc Tịch Huệ Nguyệt: "Trông chừng nàng."
Dứt lời hắn nhìn ta một cái thật sâu, quay người bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, cửa khoang bị đá văng ra, một bóng người bị quăng mạnh vào trong khoang thuyền như cái bị rách. Ta sợ đến nắm chặt chăn giường. Lý Tư Diễm sải bước đến, cởi áo choàng trên người xuống bọc ta lại.
Ta mờ mịt thò đầu ra từ trong áo choàng, ánh mắt dừng lại trên bóng người bất tỉnh nhân sự kia, đột ngột hô to một tiếng: "Trương Chí?"
Y phục vải bố xanh mặc trên người người này cực kỳ quen, chẳng phải là chiếc hồi trước Tham Vi từng vá đấy sao?
Thế nhưng Lý Tư Diễm bắt hắn tới làm gì!
Ta còn đang trong cơn sợ hãi, Lý Tư Diễm đã gọi nội thị tới đè tay chân Trương Chí lại, đoản kiếm bên hông rút ra khỏi vỏ, đâm về phía bàn tay hắn.
"Đừng!" Tiếng gào của ta tê tâm liệt phế.
Mũi kiếm hơi chếch đi, đâm vào mặt thảm bên cạnh tay hắn.
Lý Tư Diễm ném đoản kiếm đi, nắm lấy cằm ta cười lạnh nói: "Nàng đánh trẫm, mắng trẫm đều không sao cả, nhưng nếu còn để trẫm biết nàng cầm dây xích thắt cổ, vậy thì những bằng hữu của nàng ở Minh châu, ở Trường An, đừng mơ có ai sống sót!"
Nước mắt của ta gần như lập tức lăn xuống, cắn một cái lên bả vai hắn, răng nanh găm vào cơ bắp rắn chắc của hắn, máu uốn lượn chảy xuống.
Bả vai hắn chồng chất vết thương, tất cả đều là dấu tay và dấu răng của ta.
"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!" Ta khóc la.
"Nàng hận trẫm đi." Hắn ôm chặt ta, lẩm bẩm nói: "Hận cũng là một loại tình cảm."
***
Từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều sẽ tới gian khoang thuyền này. Ta làm loạn với hắn, mắng hắn, đánh hắn, ném đồ đạc đập hắn, hắn lại chỉ mặc ta gây rối, chờ ta không còn sức lực sẽ đè ngã ta lên giường, làm chuyện gần đây hắn cố chấp nhất.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh trước sau như một, chỉ có lúc ở trên giường làm dữ hiếu chiến mới có thể biểu lộ ra một chút cảm xúc. Hắn vẫn có oán giận với ta, hắn chẳng hề không quan tâm như vẻ bề ngoài.
Giằng co như vậy không biết bao nhiêu ngày, ta đã không còn tâm sức đi đối kháng hắn. Hắn đến hay đi, ta đều ngơ ngác nhìn trần nhà. Ta tưởng là như vậy có thể khiến hắn cảm thấy an tâm, không ngờ rằng Lý Tư Diễm bị bộ dạng cá chết này của ta làm tức giận không nhẹ. Ngay cả vẻ ngoài lạnh lùng cũng không giữ được nữa, hắn tức hồng hộc lay bả vai ta nói: "Thẩm Anh! Nàng đừng tưởng làm ra vẻ thế này là có thể khiến trẫm ngán, không có tác dụng với trẫm đâu!"
Ta đờ đẫn nằm nghiêng trên giường, mặc hắn dựng eo ta thành một độ cong suy sụp, lại từ đằng sau nắm chặt lấy tay ta... Làm sao ta không biết như vậy không có tác dụng chứ? Nhưng chỉ là ta mệt mỏi mà thôi.
Ta như vậy làm sao có thể làm ra phản ứng khiến hắn hài lòng đây?
Dường như hắn nhận ra có điều không đúng, chậm rãi dừng động tác lại, ngược lại càng dịu dàng liếm láp dụ dỗ như đang cố gắng khơi dậy nhiệt tình của ta, nhưng cho dù hắn cẩn thận hầu hạ như thế nào, ta đều không hề có phản ứng như một con cá chết.
Hắn lại dần dần tức giận, thô bạo ôm ta đến mép giường, bóp eo đâm làm dâm loạn, cố ý phóng túng hành vi như đang giận dỗi với ta.
Giường lớn lung lay vang tiếng cọt kẹt. Mồ hôi hắn nhỏ xuống cổ ta, trong ý thức mơ hồ, hắn cáu kỉnh ép ta ngửa mặt lên nhìn hắn. Ta mờ mịt quay đầu đi, vừa mới quay được nửa chừng, trước mắt đã tối sầm, mất đi mọi ý thức.
Không biết sau bao lâu, ta chậm chạp tỉnh lại, thấy Lý Tư Diễm mặc áo đơn, thân cao như ngọc đứng trước mặt ta.
Sắc mặt hắn u ám gần như có thể nhỏ ra mực.
"Tỉnh rồi?" Hắn nói: "Lại đây, uống bát canh này đi."
Ta nhận ra canh này. Cái này là bài thuốc bí truyền độc nhất vô nhị của Phạm thái y, thập toàn đại bổ, tư âm tráng dương, đặc biệt là chuyên trị hạ đường huyết.
Ta chậm rãi ngồi dậy, chăn trượt xuống, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người đã được hắn mặc lên một bộ quần áo trong đơn bạc. Chắc là sau khi ta hôn mê, Phạm thái y đã tới khám cho ta.
Có điều, hẳn là ông ấy không khám ra ta có bệnh tật gì. Nếu như có, Lý Tư Diễm sẽ không bình tĩnh như bây giờ, còn cho ta uống canh bổ.
Ta nhìn bát canh bổ bốc lên mùi thuốc nồng, cúi đầu nói: "Ta không uống."
Hắn lạnh nhạt nói: "Không muốn uống? Muốn hành hạ mình chết, để lại cho trẫm một bộ thi thể?"
Ta ngồi ở đầu giường, không nói chuyện.
Hắn bình tĩnh cười vặn vẹo một tiếng: "Đừng mơ. Không có sự đồng ý của trẫm, Diêm Vương cũng không dám nhận nàng."
Dứt lời, tự hắn cầm bát uống một ngụm, nghiêng người mớm vào trong miệng ta, rót hết cho ta vị thuốc đắng lẫn hương bạc hà nhàn nhạt trên người hắn. Ta sặc đến ho khan dữ dội.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng ta, khẽ khàng nói: "Tại sao nàng luôn không ngoan? Rốt cuộc bướng bỉnh với trẫm có chỗ nào tốt? Dù sao chịu thiệt cũng chỉ là nàng mà thôi."
"Ta chịu thiệt, vậy còn ngươi?"
Ta cố nén cơn ho khan, gian nan đứng dậy, lộ ra một nụ cười chế nhạo: "Ngươi thích ta, ta lại nhiều lần vứt bỏ ngươi như giày rách. Tính ra, giữa ta và ngươi, trái lại là ngươi chịu thiệt nhiều hơn."
Ta ném bát canh đi thật xa, lạnh giọng cười trong ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của hắn: "Bắt ta, nhốt ta, cưỡng bức ta, ngoại trừ những điều này ngươi còn biết cái gì? Đáng đời ngươi đều bị những người quan trọng trong sinh mệnh ngươi vứt bỏ không chút do dự. Lý Tư Diễm, ngươi chính là một kẻ khốn kiếp chỉ biết dùng thủ đoạn. Cho dù cả đời ta đều phải sống phụ thuộc người khác, ngươi cũng đừng hòng khiến ta thuận theo ý ngươi!"
"Bốp, bốp, bốp" - Hắn ung dung vỗ tay.
Sắc mặt chưa thay đổi, nhưng trống rỗng trong mắt hắn ngày càng rõ ràng.
"Nàng nói nàng sẽ không thuận theo trẫm? Thế nhưng mà Anh Anh, trẫm có biện pháp khiến nàng nghe lời, chỉ là không nỡ dùng với nàng mà thôi."
Hắn tự giễu nhắm mắt lại: "Đừng nhìn trẫm như vậy, khiến trẫm giống như một trò cười đáng thương."
Lý Tư Diễm là một người cứng đầu, hắn không có trái tim pha. Có lẽ bởi vì chính hắn cũng rất chán ghét bản thân, hắn thường thường mặc ta chửi rủa, cũng khen ngợi ta mắng rất đúng.
Nhưng hình như lần này lại khác.
Người đàn ông này dường như đã bị ta đâm đau.
Ta ngập ngừng dừng lại tiếng mắng, nhíu mày quan sát hắn, không biết trong lòng hắn có mưu đồ gì.
Nhưng bản năng của ta cảm nhận được nguy cơ.
"Cũng tốt." Hắn nói: "Vốn dĩ không hạ được quyết tâm làm chuyện tàn nhẫn, bây giờ cũng có lý do rồi. Đúng lúc trẫm có một số việc muốn hỏi nàng, hôm nay cùng nhau làm đi."
Hắn cụp mắt xuống, cầm bát canh tinh xảo kia đi, sau đó cởi xuống một chiếc chìa khóa nhỏ trên cổ, bắt lấy chân ta, nhẹ nhàng tháo chiếc xiềng chân xinh đẹp kia ra.
Khoảnh khắc xiềng chân mở ra, chuông cảnh báo trong lòng ta chợt reo vang, không thể cố giả bộ giương nanh múa vuốt được nữa, nỗi sợ hãi lại chiếm cứ tâm hồn ta. Ta bất chấp bò dậy chạy vội ra ngoài, lại bị hắn kéo lấy mắt cá chân lôi về.
Ta ngã trên mặt thảm Ba Tư mềm mại. Cổ họng phát ra tiếng kêu to không rõ. Móng tay cào qua trước ngực hắn, moi rách da, để lộ thịt trắng hếu, giọt máu rơi xuống tí tách như chuỗi hạt sứt chỉ.
Hắn đều cứng rắn mà chịu.
Trước mắt một trận trời quay đất cuồng. Vào lúc ta chưa kịp phản ứng, ta đã bị hắn khiêng trên bả vai.
"Ngươi làm gì!" Ta bất giác kêu lên sợ hãi.
Hắn không trả lời ta, khiêng ta đi đến giá sách bên cạnh, rút ra vài cuốn sách, tìm thấy một cơ quan bí mật.
Ngón tay hắn ấn xuống, theo đó là một tiếng vang nhỏ, tấm ván gỗ bên cạnh cửa khoang chầm chậm mở ra, để lộ một cầu thang thật dài.
Cuối cầu thang là một vùng tăm tối.
Ta nhìn vách đá quen thuộc kia, bờ môi lại run rẩy, nắm đấm không có sức nện liên tục vào lưng hắn, thê lương kêu lên: "Lý Tư Diễm! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Nắm đấm kia đánh lên tấm lưng rắn chắc của hắn như là gãi ngứa. Lý Tư Diễm không hề quan tâm tới sự phản kháng của ta, khiêng ta đi thẳng xuống thềm đá, tiến vào một gian nhà tù âm u.
Mọi thứ trong nhà tù đều bày biện giống lao ngục Ngự Sử Đài, chỉ là...
Chỉ là đồ vật treo trên vách lại khác, không phải loại roi da côn sắt, mà là một vài công cụ cổ quái, hình dạng giống dùi giống châm, nhìn không ra công dụng.
"Răng rắc" - Hai chiếc vòng sắt khóa cổ tay ta. Lý Tư Diễm thong thả buộc đai lưng, đôi mắt hồ ly lạnh lùng nhìn ta.
Tay ta bị khóa lại, cả người chỉ có thể ngồi quỳ chân trên giường đá. Cơ thể không chỗ nương tựa, run rẩy dữ dội. Trong cơn sợ hãi sinh ra phẫn nộ, ta nói giọng khàn khàn: "Đây chính là điều ngươi muốn sao? Ta phạm lỗi sai gì để ngươi làm nhục ta như vậy!"
Hắn bật cười một tiếng: "Nàng luôn luôn như vậy, thuận theo chưa được thời gian một nén nhang đã lộ nguyên hình."