Ở ẩn ba tháng có lẻ, cuối cùng cũng chờ được đến ngày Hoàng đế nhớ tới Thanh Tư điện, Vương Phù Nương cảm thấy mùa xuân của mình tới rồi.

Vì thế rất chăm chút ăn vận một phen, bên tóc mai cài một đóa trâm hoa cúc xanh thanh nhã. Mặc dù khinh thường Thẩm Anh hồ ly mê hoặc người, nhưng để lọt vào mắt xanh của Hoàng đế nên vẫn cố ý bắt chước cách ăn mặc của nàng, mặc y phục giản dị, không đeo đồ trang sức, bên eo dắt một cái túi tiền vải rách cũ kỹ.

Ta tròn mắt nhìn, còn tưởng rằng tỷ muội song sinh đứng đối diện, không nhịn được bật cười.

Vương Phù Nương lập tức giận tím mặt.

Mẹ nó, ai ngờ được chẳng những Hoàng đế không nghiêm túc đến thăm mình, thậm chí còn mang theo một nữ nhân khác. Cười, nàng ta còn đang cười!

"Vương tài nhân, đã lâu không gặp nha." Ta cười tủm tỉm nói.

Sắc mặt Vương Phù Nương xanh xám, rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Từ biệt mấy tháng, dạo này Thẩm nương tử có khỏe không?"

"Tạm được đi." Ta thành thật nói: "Khí sắc Vương tài nhân không tệ."

Vừa rồi khí sắc còn tốt, nhưng từ lúc nhìn thấy ta, sắc mắt nàng ta đen đi trông thấy.

Lý Tư Diễm liếc mắt nhìn trang phục của Vương Phù Nương, lông mày bỗng nhăn lại, không vui nói: "Thẩm Anh không biết ăn mặc, suốt ngày mặc như cái bao tải rách, từ lâu trẫm đã cảm thấy khó coi. Mấy tháng không gặp, làm sao nàng cũng học nàng ấy rồi?"

Ta cũng tốt bụng nhắc nhở: "Vương tài nhân quốc sắc thiên hương, hợp nhất trang phục lộng lẫy, xanh vỏ cua quả thật không hợp, vẫn là màu sắc tươi sáng tôn nhan sắc của cô hơn."

Vương Phù Vương bị chê trách đến sắp khóc: "Nếu bệ hạ không thích, vậy bây giờ thiếp sẽ đi thay."

Lý Tư Diễm khoát tay: "Không cần, hôm nay nàng lui xuống trước đi, hôm khác trẫm quay lại."

Hắn vừa nói vừa kéo vai ta qua, nói: "Khánh Phúc đã đi chuẩn bị thuyền, nàng lên liễn nghỉ một lát đi."

Ta nhìn bóng lưng lạc lõng của Vương Phù Nương một cái: "Nàng không đi cùng chúng ta sao?"

Lý Tư Diễm bực bội nhíu lông mày: "Trẫm chỉ định đi qua Thanh Tư điện thôi, nàng ta nghe được tin tức quấy rầy hai chúng ta, còn ăn mặc như vậy, quả thực không tinh ý."

Ta cảm thán trong lòng, nam nhân ấy à, luôn luôn tuyệt tình với nữ tử mình không để trong lòng.

"Hai người không vui." Ta nói: "Chi bằng dẫn theo nàng đi."

Không đợi Lý Tư Diễm ngăn ta lại, ta đã vùng khỏi hai tay hắn, cao giọng nói: "Vương tài nhân, bệ hạ đổi ý, hắn muốn mời cô cùng đi du hồ!"

Mỹ nữ dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu, hai mắt sáng rỡ.

"Thật, không lừa cô." Ta chém gió: "Bệ hạ còn nói chi bằng Tài nhân thay một bộ y phục thoải mái, để tránh lát nữa hoạt động không tiện."

Mây đen trên mặt Vương Phù Nương được quét sạch, gật đầu như gà con mổ thóc.

Người này không quá thông minh, nhưng có một điểm tốt đó là mừng giận hiện hết lên mặt, diễn xuất nát bét y như ta.

Nhưng có câu nói "đi thuyền nước ngược, không tiến ắt lùi". Gần đây, để lừa gạt Lý Tư Diễm, ta dần dần nhìn ra lối đi của nghệ thuật biểu diễn, diễn xuất tiến bộ vượt bậc, nhưng Vương Phù Nương vẫn đang giậm chân tại chỗ, ngồi vững cái ghế cây chổi vàng đứng đầu cung đình.

Sau khi ta hô xong, Vương Phù Nương hoan hỉ đi thay y phục. Ta cười hì hì với Lý Tư Diễm: "Ba người du hồ, có thể nói là cuộc chơi phong nhã. Chúc mừng ngươi ngồi hưởng phúc Tề nhân¹ ha."

(1) Ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Mặt Lý Tư Diễm thối cực kỳ, đốt ngón tay siết chặt đến kêu răng rắc.

"Giận rồi à?" Ta hỏi.

Hắn lãnh đạm nhìn ta một cái, chắp tay không nói.

Ta bĩu môi: "Đáng đời, ai bảo ngươi vừa mới đắc tội ta."

"... Được rồi, lần sau không mang theo nàng nữa, như vậy được chưa?"

Biểu cảm của hắn hơi thả lỏng, nhưng vẫn không trả lời ta.

Ta lườm một cái trong lòng, nghĩ thầm kinh nghiệm yêu đương của bà đây phong phú như vậy, còn không dỗ được ngươi chắc? Ta lập tức vươn tay kéo cổ áo hắn lại, hôn "chụt" một cái lên má hắn: "Ta đã nhượng bộ rồi, được đằng chân lân đằng đầu cũng phải có mức độ thôi."

Trông Lý Tư Diễm còn muốn được đằng chân lân đằng đầu thêm chút nữa, nhưng ta không cho hắn cơ hội này, "hừ" một tiếng, quay người đi mất.

Đối phó với nam nhân quan trọng nhất một điểm chính là vĩnh viễn đừng cho hắn quá đắc ý.

Hồ Thái Dịch rộng lớn mênh mông, gần bờ trồng liễu mờ hoa sen. Gió từ Tam Sơn thổi tới, ta thoải mái hơi nheo mắt lại, nhớ tới câu thơ trước kia từng đọc: Cung oanh báo hiểu thụy yên khai, tam đảo linh cầm phất thủy hồi.

Dù cho thân hãm ngục tù, bản năng con người cũng sẽ tìm kiếm tự do hạnh phúc.

Ánh mắt Lý Tư Diễm cũng trống rỗng rơi vào phương xa, dường như trên đảo Bồng Lai có thứ rất hấp dẫn hắn. Hai người chúng ta ai nấy đều ngẩn người. Trong yên tĩnh, một con chim chân dài mảnh lướt qua mặt hồ, phá vỡ cái bóng của điện Bồng Lai.

Cái bóng vỡ nát nhanh chóng trở về dáng vẻ ban đầu, lúc này trong hình ảnh có thêm một mỹ nhân đầu đội hoa tươi. Vương Phù Nương thay y phục xong, khấp khởi rảo bước tới: "Xin hỏi bệ hạ khi nào xuất phát?"

Cứ thế, ba người chúng ta hợp thành một nhóm tạm thời đi xem chim, đồng loạt trèo lên thuyền hoa dành riêng cho Hoàng đế của Lý Tư Diễm.

Thuyền hoa này bộc lộ hoàn hảo thẩm mỹ tệ hại của nhà lão Hoàng đế được kế thừa từ đời này sang đời khác, phải nói là hoa hòe hoa sói lòe loẹt. Ấy vậy mà Lý Tư Diễm còn rất tâm đắc, chủ động hỏi ta thuyền của hắn thế nào, còn nói nếu thích thì mỗi tháng đều mang ta đi ngồi một lần.

Vương Phù Nương vẫn không biết ý như trước, còn tưởng rằng Lý Tư Diễm hỏi nàng ta chứ, được sủng mà lo chủ động nói: "Bẩm bệ hạ, thiếp rất thích, từ thuyền trông được sơn thủy, có một phong vị khác."

Nhân lúc Lý Tư Diễm đối phó với nàng ta, ta vọt đến bên cạnh Ngụy Hỉ Tử theo hầu, đập mạnh lên vai hắn, nói: "Hỉ Tử lão ca, hai chúng ta làm thơ đi."

Ngụy Hỉ Tử kinh hãi, nắm chặt giấy bút, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước: "Vi thần không dám!"

Ta trông về phía Bồng Lai đang độ thu về, cảnh đẹp lá rụng trắng rừng, hứng thơ đã lâu không có chợt nổi lên, lưu loát múa bút làm một bài thơ thất luật.

Chỉ tiếc không ai tình nguyện giao lưu với ta, ngược lại cẩu Hoàng đế đến xem một chút, đánh giá vô vị một câu "rất hay", ta hỏi hắn hay ở chỗ nào, hắn cho ta xem cái gáy lặng thinh.

Một khắc sau, Vương Phù Nương nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn, cười bắt chuyện với hắn, nhưng mà trông sắc mặt Lý Tư Diễm thì hắn rất hi vọng đại mỹ nhân trước mặt mau mau biến mất.

Ta ở bên cạnh xem kịch vui vẻ vô cùng, nhân lúc Vương Phù Nương xung phong nhận việc đi cầm dây lụa cho Lý Tư Diễm, ta chớp chớp mắt, kéo cổ áo hắn qua, ghé vào tai hắn nói khẽ: "Ngươi muốn cho nàng không làm phiền ngươi không? Ta có cách đó."

"Cách gì?"

Lý Tư Diễm liếc xéo ta, cơ thể lại bất giác cúi xuống bằng chiều cao của ta, dường như hy vọng ta dùng sức thêm chút nữa vậy.

"Nếu như ta có thể làm được, ngươi cho ta ôm con mèo về nhé." Ta không đợi hắn đồng ý đã buông tay xuống, đẩy hắn đến đuôi thuyền: "Cứ quyết định như thế."

Không bao lâu sau, Vương Phù Nương thướt tha đi tới, nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Lý Tư Diễm, lộ ra vẻ thất vọng.

Ta mời nàng ta cùng ngắm cảnh, Vương Phù Nương không mấy vui vẻ nhìn ta, nhã nhặn trả lời: "Phù Nương thô tục, không quấy nhiễu nhã hứng của Thẩm nương tử."

Nói xong nàng ta hất cái cằm cao quý của mình.

Ta nói: "Thật sự không ngắm ư? Không sao, chỉ ngắm cảnh thôi, không làm thơ."

Vương Phù Nương kiêu ngạo nói: "Thẩm nương tử cứ tự nhiên."

Ta phụt cười một tiếng.

"Thật đáng tiếc, ta vốn định truyền thụ cho Vương tài nhân thuật quyến rũ của ta, nhưng Tài nhân khinh thường chút tài vặt này của ta vậy thì coi như ta chưa nói gì." Ta làm bộ tiếc nuối, đứng dậy rời đi.

Còn chưa đi được bước thứ hai, tay áo đã bị nàng ta kéo lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi thật sự biết mị thuật! Ngươi là Hoàng đại tiên sao?"

"Hoàng đại tiên?" Ta hơi không bắt kịp suy nghĩ của nàng ta.

Vương Phù Nương nghiêm túc nói: "Nếu ngươi thật sự là Hoàng đại tiên, dựa vào mê hoặc tâm trí bệ hạ mới được sủng ái, vậy bản cung khuyên ngươi mau chóng rời đi, không thì bản cung sẽ mời các đạo trưởng của đền nổi danh thiên hạ đến tróc nã ngươi."

Nàng ta thấy ta không có phản ứng thì luống cuống: "Đạo trưởng của đền Huyền Đô pháp lực tinh thông! Yêu nghiệt ngươi ắt không đường chạy trốn!"

Ta nghĩ nát óc xem Hoàng đại tiên rốt cuộc là thứ quỷ gì, nửa ngày mới nhớ ra, hình như trước kia từng thấy trong quyển bút ký nào đó, đây là tôn xưng của nông thôn phương Bắc với chồn vàng đại tiên.

"Tài nhân nhầm rồi, mê hoặc nam nhân phải là hồ ly mới đúng, liên quan gì đến chồn?" Ta kiên nhẫn sửa lại.

Vương Phù Nương im lặng hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Mặc kệ ngươi là yêu quái gì, nếu như ngươi truyền thụ một chút... yêu pháp của ngươi cho bản cung, bản cung sẽ không vạch trần việc này."

"Muốn học?" Ta nói: "Ghé tai qua đây."

Vương Phù Nương lập tức ngồi xuống.

"Ta thiết kế cho cô một kịch bản, cô dựa vào đó diễn thử xem." Ta nói: "Đầu tiên cô phải giả vờ không hề có lòng ái mộ với bệ hạ, ngày thường ẩn ý đưa tình chỉ là lấy lệ với hắn mà thôi, nói ngắn gọn tất cả đều là giả vờ."

"Tại sao?"

Ta lải nhải nói: "Tính người vốn tiện, cô càng không thèm để ý đến hắn, hắn càng không xa được cô."

Vương Phù Nương trầm ngâm: "Ngươi nói có lý, nhưng ba tháng trước ta còn không gặp mặt bệ hạ, cũng đâu thấy người không xa được ta?"

Ta chỉ đành phải nói: "... Cô cứ tìm đạo sĩ thu phục ta trước đi."

"Không được." Nàng ta nói: "Bất kể có hữu dụng hay không, ta đều phải cố gắng thử một lần vì bệ hạ."

Lúc này người bất an đến lượt ta.

Thực ra lúc trước chỉ là nhất thời nổi hứng muốn trêu chọc Vương Phù Nương một chút, không ngờ nàng ta dễ bị lừa như vậy, dễ lừa đến mức ta bắt đầu nghi hoặc tại sao Vương gia lại đưa nàng ta vào cung? Không sợ trí lực của nàng ta giảm sút, kéo toàn tộc xuống nước sao?

Đang nói đến đây, Huệ Nguyệt đi tới, nói Lý Tư diễm đang gọi hai chúng ta qua. Vương Phù Nương nhìn ta không thôi, chợt nhớ tới lời ta dạy bảo, khuôn mặt nhỏ đanh lại, cao ngạo nói: "Đúng là phiền phức."

Huệ Nguyệt nhướn lông mày không tỏ vẻ gì.

Ta suýt nữa cười ra tiếng, đột nhiên cảm thấy thực ra Vương Phù Nương cũng rất đáng yêu.

Chắc chắn là trong lúc ông trời nặn mặt cho nàng ta không cẩn thận đá bay bình đựng trí khôn mới tạo thành hậu quả khôi hài như thế.

***

Lúc ta đang lừa gạt Vương Phù Nương, Lý Tư Diễm đang câu cá.

Hắn gọi chúng ta qua không gì khác ngoài muốn khoe khoang con cá chép to mình câu được thôi.

Ta cổ vũ một cách không có tình cảm như thường lệ: "Con cá này chắc chắn là cực kỳ thơm ngon."

Vương Phù Nương đầu tiên là giả vờ không hề cảm xúc, sau đó mới nhếch khóe miệng cười một tiếng: "Bệ hạ thật giỏi."

Lý Tư Diễm lại mang hai bọn ta đi xem tiên hạc.

Ta viết lách lâu năm, thị lực không tốt, chỉ có thể nhìn thấy một đống loài chim trắng phau nhảy tới nhảy lui trên bãi ven hồ, thuận miệng khích lệ nói: "Đẹp quá." Sau đó cúi đầu suy nghĩ làm thơ nhất bán.

Vương Phù Nương cũng cố gắng kiềm chế ham muốn nịnh hót của mình, đôi mắt đẹp liếc xéo đi, lạnh nhạt nói: "Tiên sơn tiên hạc chính là dấu hiệu điềm lành, nhờ phúc của bệ hạ mà được trông thấy, thiếp vui vô cùng."

Lý Tư Diễm kinh ngạc nhìn nàng ta một cái.

Hoàng đế bình thường nào sẽ gặp phải tình huống quái lạ như vậy, mang hai nữ nhân ra ngoài du hồ, hai nữ nhân lại đều xa cách với hắn.

Ta thì cũng đành, dù sao Lý Tư Diễm đã sớm quen sự lạnh nhạt của ta, nhưng Vương Phù Nương một khắc trước con ân cần như con bươm bướm, chớp mắt đã trở nên lạnh lùng như băng, điều này thật dễ khiến người ta khó hiểu.

***

Ban đêm sau khi trở về Tử Thần điện, Lý Tư Diễm cố ý đến hỏi ta bỏ thuốc mê gì cho Vương Phù Nương mà lại khiến nàng ta lần đầu tiên yên tĩnh.

Ta cười hì hì thuật lại cuộc đối thoại ban ngày một lần, nhân tiện chế giễu Lý Tư Diễm tìm vợ bé quá ngốc, kéo tụt chất lượng hậu duệ Hoàng gia.

Không ngờ Lý Tư Diễm gật đầu nói: "Ngốc thì ngốc vậy, những nữ tử này chẳng qua là lễ vật đại tộc thế gia đưa tới, trẫm vốn cũng không có ý định sinh con với bọn họ."

Ta gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, ú ớ nói: "Ta cũng nhìn ra rồi, ngươi không thích gọi các nàng thị tẩm, đương nhiên các nàng không sinh được con."

Hắn xoa xoa đầu ta cách một bàn: "Đương nhiên, không phải nữ nhân mình chọn, ngủ cùng cũng có ý nghĩa gì?"

"Nhưng ta nghe người ta nói, nam nhân đều gặp người nào yêu người đấy, cho dù không thích cũng không ngại lấy về làm người nhà."

"Chỉ có nam nhân dung tục mới như thế." Lý Tư Diễm nói: "Tiên hoàng chính là như vậy. Mặc dù ái mộ Quý phi, nhưng vẫn hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài. Loại người này không xứng làm chồng cũng không xứng làm cha, để ông ta chết tử tế là trẫm đã khách khí rồi."

Nghe hắn nói xấu Tiên hoàng, ta thân là thần tử tốt của quốc triều tự giác bịt lỗ tai.

Sau khi yên lặng ăn mấy miếng cá xong, ta lại hiếu kỳ hỏi: "Ngươi thật sự chưa từng sủng hạnh cung phi nào sao? Ta nhớ mấy tháng ta bị ngươi đuổi đến Dịch Đình, ngày nào cũng có người nói ngươi lâm hạnh người mới..."

"Đó là để chứng minh không phải cứ là nàng mới được." Hắn buông mắt, tự giễu nói: "Kết quả nàng cũng biết đấy, trẫm không có cách nào động lòng với bọn họ. Lúc nói cười với nữ tử khác, trong đầu vẫn nghĩ đến nàng."

"Ngươi đúng là đồ cặn bã đùa giỡn nữ tử." Ta nói: "Chẳng khác gì Tiên hoàng."

Hắn cười cười: "Khi còn bé hận ông ta, thề tuyệt đối không làm người như vậy, nhưng về sau trẫm cũng càng lớn càng hư. Nàng nói đúng, trẫm đúng là cặn bã, bại hoại, vô liêm sỉ, sớm muộn cũng gặp báo ứng."

Mỗi lần Lý Tư Diễm thản nhiên thừa nhận mình rác rưởi, ta đều rất khó mắng tiếp. Người này đã tự nguyện từ bỏ lằn ranh đạo đức, trong phạm trù ngôn ngữ của nhân loại không có từ ngữ hắn không thể chấp nhận.

"Nhưng có lẽ nàng có thể lôi trẫm ra khỏi vũng bùn." Hắn chăm chú nhìn ta, nói: "Yêu là cái gì, tôn trọng là cái gì, làm quân tử thế nào, nàng đều có thể dạy trẫm. Chỉ cần có thể đổi lại một lòng một dạ của nàng, trẫm đều bằng lòng học."

Ta nghe lời này cảm thấy vô cùng quen tai, nhíu mày nghĩ một lúc: "Ngươi sao chép lời kịch từ trong thoại bản truyền kỳ nào thế?"

"Tỏa song u mộng, bản thảo lúc ấy nàng để lại cho Thục phi, trẫm vô tình nhìn thấy."

Ta trợn trắng mắt.

Dùng lời thoại ta viết để bẫy ta, cẩu Hoàng đế thật quá xấu xa.

Sau khi dọn bát xong, ta duỗi chân tay như một con mèo nhỏ, lười biếng nhoài người đến bên cạnh Lý Tư Diễm, nhắc nhở hắn: "Ban ngày ngươi đã đồng ý nếu ta khiến Vương Phù Nương im lặng, ngươi sẽ cho phép ta nuôi mèo, đúng không?"

Tư thế này có thể nói là mập mờ, ta như một tờ giấy mỏng manh dán trên tay áo hắn, cằm nhọn chọc chọc vào vai hắn, cảm nhận rõ ràng cơ thể của hắn hơi cứng ngắc.

"Thường ngày không phải nàng nói lý lẽ nhất sao? Làm sao bây giờ lại học ép mua ép bán rồi?" Hắn xoa lưng ta cách y phục mỏng, hôn lên trán ta một cái.

"Không thích sao?" Ta duỗi người một cái: "Ngươi thật không hiểu phong tình. Đây không gọi là ép mua ép bán, đây gọi là làm nũng."

"Sai rồi, trẫm rất thích." Giọng nói trầm thấp của hắn quanh quẩn bên tai ta: "Nếu như nàng chủ tâm lấy lòng, thiên hạ không ai có thể ngăn cản được."

Hai chúng ta dựa vào rất gần, gần như có thể cảm nhận được tiếng hít thở khe khẽ của đối phương, nhưng mỗi người đều mang trong mình lòng riêng.

Ánh nến trên bàn ấm áp chiếu lên mặt chúng ta tựa như phủ một tầng sa vàng ấm, đến mức khuôn mặt chúng ta bắt đầu mờ ảo, như là một đôi phu thê bình thường nhất trên thế gian.

"Tại sao nhất định phải nuôi mèo?" Lý Tư Diễm nhỏ giọng hỏi ta.

Ta nghĩ ngợi: "Bởi vì mèo đáng yêu, còn biết bắt chuột."

Lý Tư Diễm nói: "Tử Thần điện của trẫm trông coi nghiêm ngặt, đừng nói đến chuột, ngay cả con ruồi cũng không vào được. Nuôi nó cũng vô dụng."

"Ngươi không thích động vật nhỏ mềm mại sao?"

"Trẫm không thích mèo chó, nuôi mình nàng là đủ rồi."

Ta đổi tư thế, chậm rãi nói: "Thực ra còn có một lý do, nhưng có chút khiên cưỡng."

"Nói nghe thử xem." Hắn nghịch ngón tay ta, thấp giọng nói.

"Gia đình Trường An phần lớn đều nuôi ít động vật, chó giữ nhà, mèo bắt chuột, còn có chim, vẹt. Không có những con vật nhỏ này làm ồn bên cạnh, luôn cảm thấy nơi này không giống như là nhà."

Lý Tư Diễm im lặng không nói.

Hắn có thể cho ta thứ quý giá nhất thế gian, nhưng Hoàng cung vĩnh viễn không thể nào trở thành nhà của ta. Hắn hiểu rõ, ta không thuộc về nơi này.

"Lúc bệ hạ làm Hoàng tử không nuôi thú cưng sao?" Ta thử tán gẫu với hắn.

"Không nuôi." Hắn nói: "Lúc còn bé từng nhặt một con chó con, chưa được mấy ngày đã bị người ta chọc chết, từ đó trẫm không nuôi động vật nữa."

"Thật đáng tiếc." Ta than thở: "Nhưng bây giờ ngươi làm Hoàng đế rồi, bảo vệ được thú cưng của mình, sao không nuôi mấy con thử xem?"

Ta nhúng ít nước trà, viết lên bàn một chữ "nhà" kiểu triện, chỉ vào nói: "Nơi ở có người, có heo, có động vật, tất cả đều vui vẻ nháo nhiệt mới gọi là nhà."

Vẻ mặt Lý Tư Diễm mang sự mê mẩn nhàn nhạt.

Hắn chưa một ngày thể nghiệm sự ấm áp của gia đình, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc với con chữ này, nhưng sự xuất hiện của ta nhen nhóm sự ngóng trông của hắn đối với khái niệm này, hắn bắt đầu động lòng.

Cạy mở vách ngăn trái tim, chú trọng một điều tuần tự nhi tiến. Hôm nay hắn nhượng bộ một lần thì về sau có thể nhượng bộ trăm ngàn lần.

***

Lý Tư Diễm không tùy tiện đồng ý với ta, chỉ nói sau này bàn lại.

Hôm sau hắn thượng triều trở về, có ít chính sự còn phải xử lý nên đi Duyên Anh điện trước.

Ta thì ở trong sân dạy nhóm cung nhân cốt cán của ta học chữ.

Dạy được nửa chừng, Lý Tư Diễm và mấy thần tử tâm phúc từ Duyên Anh điện đi ra. Sau khi chào hỏi vài câu, lại thuận đường xuất cung. Cách một bức tường cung, ta nghe thấy giọng của Lý Tư Diễm vọng tới đứt quãng: "Chó mèo nhà các khanh gần đây có đẻ con không? Nếu có thì ôm tới cho trẫm một con."

Ta khum tay thành hình cái loa, hô to ra phía ngoài: "Phải là mèo hoa nhé!"

Tiếng nói vừa dứt, âm thanh trò chuyện ngoài tường im bặt.

Các tiểu cung nhân học chữ thi nhau mím miệng cười.

Tinh thần ta nhàn nhã, chuyển cái ghế ngồi xuống, cười tủm tỉm nói với bọn họ: "He he, chuột trong điện chúng ta đều gặp họa rồi."

***

Hoàng đế muốn mèo, xem như là một chuyện đáng ngạc nhiên. Tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài, các nhà thi nhau đưa mèo con mới sinh của nhà mình vào cung cho Hoàng đế lựa chọn, đủ các loại mèo hoa.

Hình thức có thể so được với cuộc tuyển tú quy mô nhỏ.

Ta và đám người Lý Tư Diễm, Khánh Phúc, Huệ Nguyệt đảm nhiệm vai trò đồng giám khảo của cuộc tuyển tú lần này, đưa ra lời bình về mọi mặt từ tính nết, màu lông, gia thế của mấy chục tuyển thủ kêu meo meo.

Cuối cùng Lý Tư Diễm, Huệ Nguyệt và Khánh Phúc nhất trí chọn một bé mèo con của nhà Thái phủ khanh trông cực kỳ trầm ổn, ngoan ngoãn, còn ta ầm ĩ đòi con giọng to nhất của nhà Hữu bộc dạ kia cơ.

"Mấy người không hiểu, giọng to, trọng tình cảm." Ta đấu lý.

Kết quả bỏ phiếu ba với một, cuối cùng do Lý Tư Diễm chốt hạ: "Nghe nàng."

Ta vui vẻ ôm con mèo giọng to của nhà Hữu bộc dạ, vuốt vuốt đỉnh đầu tròn của nó, quyết định đặt cho nó một cái tên kêu nhất.

"Huệ Nguyệt tỷ tỷ có tên gì hay không?" Ta hỏi Huệ Nguyệt, bởi vì nàng thường phụ trách đổi tên cho cung nhân mới tới.

Huệ Nguyệt lắc đầu: "Đã là thú cưng của Thẩm nương tử, tất nhiên là nên do Thẩm nương tử đặt tên. Nô tỳ không dám làm thay."

Khánh Phúc cũng ôm tay áo, vẻ mặt không liên quan đến mình, nói: "Lão phu cũng không rành xem tướng mèo."

Ta quay sang Lý Tư Diễm: "Bệ hạ thì sao?"

Trí tưởng tượng của Lý Tư Diễm tương đối nghèo nàn, nhìn chằm chằm con mèo nhỏ mềm mại trong tay ta hồi lâu, ngập ngừng nói: "Đạp Tuyết? Ngư Văn? Tướng Quân Chuột?"

Ta không hề nể tình chế giễu hắn: "Ngươi gọi một tiếng Tướng Quân Chuột ở An Ấp phường, mèo của nửa cái phường đều xông tới chỗ ngươi, xấu hổ lắm."

"Vậy nàng bảo gọi là gì?" Lý Tư Diễm cũng cảm thấy hơi nhàm.

Ta nói như chém đinh chặt sắt: "Gọi là Đại Mễ."

Lý Tư Diễm, Huệ Nguyệt và Khánh Phúc đồng thời câm nín.

Ta lại hùng hồn nói: "Mấy người không hiểu, tên xấu mới dễ nuôi! Lúc còn nhỏ sức khỏe ca ca ta yếu, về sau đặt một cái nhũ danh là Lư Nô mới chuyển biến tốt. Đại Mễ dù sao nghe cũng hay hơn Lư Nô nhé."

"Vậy còn nàng? Nàng cũng có nhũ danh?" Lý Tư Diễm nổi hứng thú.

"Đại danh của ta là Thẩm Anh, nhũ danh Anh Anh, tự Trạc Trần, hiệu Thương Lang." Ta dương dương đắc ý nói: "Cả họ lẫn tên không có một cái nào khó nghe."

"À." Lý Tư Diễm khá là tiếc nuối.

Ta giơ mèo con lên ngang mặt, đối diện với mặt mèo suy sụp của nó, nghiêm mặt nói: "Sau này mi tên là Thẩm Đại Mễ, phải bắt chuột thật giỏi. Chỉ cần làm tốt là sẽ có điểm tâm ăn."

Lý Tư Diễm ngồi bên cạnh chọc ngoáy: "Cái đầu nó còn không to bằng con chuột. Nàng phải nhốt nó vào, đừng để nó bị chuột bắt nạt."

"Không được phép đả kích người bạn nhỏ." Ta nói: "Đại Mễ là bé mèo tuyệt nhất."

Đại Mễ nghe không hiểu ta đang khen nó, chỉ phát huy ưu thế của nó, ngoác cổ họng kêu to meo meo, làm cho Khánh Phúc bực bội lườm một cái.

"Bé ngoan, đây chính là nhà của mi đó." Ta thỏa mãn vuốt nó mấy cái, đặt nó vào trong ổ mèo đã chuẩn bị từ trước.

Lý Tư Diễm ở bên cạnh nhìn, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, ánh mắt dịu dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play