Trước kia bằng hữu Giang ngự sử của ta từng dạy ta: Lời nói của nam nhân lúc ý loạn tình mê có thể lập tức coi như đánh rắm.

Lúc Lý Tư Diễm nói hắn có thể cho ta giang sơn, ta quay lưng về phía hắn điên cuồng trợn trắng mắt: Đúng là nam nhân, mở miệng là khoác lác giang sơn làm sính lễ, cũng đâu thấy hắn cho ta đi dạo trong giang sơn của hắn một chút.

Hôm nay Lý Tư Diễm cực kỳ dính người. Lúc dùng bữa tối, hắn còn cố ý phê bình bánh Hồ ta làm cho hắn lúc sáng, nhưng hắn không phải loại người "ăn cá nhả xương, ăn đường nuốt chậm", đương nhiên không nói ra được lời kiểu cách gì, chỉ có hai chữ lời ít mà ý nhiều: Khó ăn.

Ta tức giận đập bàn nói: "Bánh ta làm chỉ có vị thế thôi. Muốn ăn ngon thì bảo tam cung lục viện làm cho ngươi đi."

Lý Tư Diễm bị ta tỏ thái độ, chẳng những không giận, thậm chí còn nhướn mày, cười ra tiếng.

"Ngươi còn cười!" Ta tức mà như đấm bị bông.

Hắn thôi cười, gắp một miếng thịt nướng vào trong bát vàng của ta, nói: "Mặc dù khó ăn nhưng trẫm lại rất thích."

Một lời khó nói hết, thật là một lời khó nói hết. Ta ngậm miệng cúi đầu ăn cơm, cảm giác được ánh mắt nhóm cung nhân nhìn ta ngày càng vi diệu mờ ám.

Nhất là Tiểu Kim Liên, mẹ nó, dáng vẻ nha đầu này ra sức nén cười cực kỳ giống người dì thích nhất làm mai mối cho ta.

Sau khi dọn bát đũa, ta lười biếng dựa nghiêng ở đầu giường đọc sách. Bác vật chí hôm qua đọc hết rồi, hôm nay đổi sang bộ Sưu thần ký.

Tối nay Lý Tư Diễm không có công vụ phải xử lý, cũng dựa chung một chỗ cùng ta đọc sách. Ta không có hứng thú nhìn sang: Tam quốc chí.

Đọc một lát, ta chợt thấy trong miệng ngòn ngọt, Lý Tư Diễm nhét một viên mứt quả vào trong miệng ta.

Ta ngậm viên mứt quả này nghiêng đầu sang chỗ khác. Lý Tư Diễm vắt chéo đôi chân dài, đổi sang một tư thế thoải mái, nói: "Quả mơ này làm không tệ."

Ta nhai nhai, đúng là hương vị vô cùng ngon. Dù sao cũng là đầu bếp Hoàng đế tự mình chọn, tay nghề không cần phải bàn.

Dạo này hắn sinh ra hứng thú rất lớn với việc cho ta ăn. Mỗi ngày đổi một cách thức nhồi cho ta các loại sơn hào hải vị, đồ ăn vặt mứt hoa quả, cứ như gấp rút vỗ béo ta rồi xuất chuồng.

Hầy, vỗ béo thì vỗ béo đi, dù sao từ lâu ta đã là lợn chết không sợ nước sôi.

Hai người chúng ta không nói câu nào ngồi đối diện đọc sách, bên tay mỗi người thắp một ngọn đèn men xanh.

Hoàng gia xa xỉ, trên đèn khoảng chừng mười mấy ngọn nến, chiếu căn phòng sáng như ban ngày.

Không bao lâu sau, ta đọc mệt rồi, ngáp một cái, nói với Lý Tư Diễm: "Bệ hạ, ta buồn ngủ."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta một chút, buông sách xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh ta nói: "Muốn nghỉ ngơi?"

Ta vươn chân vươn tay như một con mèo, lười biếng nói: "Để Kim Liên Kim Liễu gỡ tóc giúp ta trước đã."

Từ sau khi khỏi bệnh, ta đã mất đi đặc quyền đầu bù tóc rối. Mỗi ngày Huệ Nguyệt kiên trì chải cho ta một đôi xoắn ốc ngay ngắn.

Ta không quá thích kiểu tóc này, luôn cảm thấy căng đau da đầu, nhưng hình như Lý Tư Diễm rất thích bộ dạng ta đội một cặp sừng, không có việc gì là thích nắm hai búi tóc, vô cùng ấu trĩ, cứ khiến cho ta nhớ tới cậu bé bàn sau hay trêu ta lúc còn nhỏ.

Lúc ta đang ngẩn ra, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên búi tóc ta, đầu tiên là vuốt ve, sau đó cởi dây gấm buộc tóc ra.

Mái tóc dày mất đi dây buộc xõa xuống. Ta quay đầu hoang mang nhìn Lý Tư Diễm, không biết tại sao hắn đột nhiên tiện tay như vậy.

Người kia da mặt cực dày, thản nhiên nói: "Chỉ là gỡ tóc mà thôi, trẫm có thể giúp nàng."

Hắn vòng qua sau lưng ta, hỏi ta: "Lược bí của nàng ở đâu?"

Ta trợn trừng mắt, kinh hãi suýt rơi xuống giường, ôm chặt lấy tóc mình, lắp bắp nói: "Bệ hạ muốn chải tóc cho ta?"

Hắn nói một cách đương nhiên: "Có gì không được? Lại đây đi."

Cửa điện có tiếng động nhỏ, Huệ Nguyệt vẫn luôn hầu ở ngoài cửa rất biết ý trình lên một chiếc lược bí sừng tê nhỏ nhắn, sau đó càng biết ý hơn tức tốc lui ra khỏi nội điện.

Ta đội một đầu tóc tổ chim, bị cẩu Hoàng đế tâm huyết dâng trào nhất quyết ấn xuống trước bàn trang điểm, trong lòng chỉ có tuần hoàn gào thét hai chữ: Cứu mạng.

Theo tập tục đương thời, buộc tóc là một chuyện hết sức trịnh trọng, có liên hệ rất sâu với chế độ lễ pháp, cho nên chỉ có người thân cận nhất mới được chải đầu rửa mặt cho nhau.

Lý Tư Diễm cầm lược sừng tê trong tay, chọn lấy một lọn tóc để ra tay. Có lẽ là lần đầu tiên hắn giúp người khác chải tóc, động tác không biết nặng nhẹ, ta chỉ cảm thấy da đầu căng chặt, lập tức kêu đau một tiếng.

Đau quá, ta rơm rớm nước mắt nhìn cẩu Hoàng đế chân tay luống cuống trong gương, cắn răng nói: "Để ta tự làm!"

Lý Tư Diễm đuối lý nhưng vẫn cứng đầu đứng thẳng người, nói: "Không được nhúc nhích.", vừa thử gỡ lọn tóc kia một lần nữa.

Ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nguyên tại chỗ, mặc hắn hì hụi.

Trước mặt là một giá trang điểm cao, được chế thành từ gỗ mun tốt nhất, khảm nạm các loại bảo thạch quý giá, hiếm có được vận chuyển tới từ Tây Vực. Tấm gương hoa lệ này nên soi chiếu mỹ nhân khuynh quốc mới phải, nhưng giờ phút này, ngồi trước mặt nó lại là một người bình thường không có gì đặc sắc, chỉ có một chút ưa nhìn như ta.

Từ nhỏ ta đã biết mình không phải đại mỹ nhân, trong cuộc thi tuyển hoa khôi nội bộ An Ấp phường có thể cố ép chen lên hàng ba, nhìn ra toàn bộ Trường An, cùng lắm chỉ có thể cọ qua hàng năm mươi.

Nếu như mấy năm trước có người nói cho ta: Sau này ta sẽ mê hoặc Hoàng đế đến thần hồn điên đảo, chắc chắn ta sẽ tóm người này đưa đến viện tâm thần, khuyên hắn chữa bệnh trước đi đã, việc này không kéo dài được.

Ta nhìn khuôn mặt thanh tú quật cường mang theo chút tiều tụy trong gương đồng, rồi lại nhìn Hoàng đế chăm chú chải tóc cho ta, ta cảm thấy ông trời thật sự quá hóm hỉnh, cho Lý Tư Diễm một khuôn mặt sáng sủa tuấn tú, lại không cho hắn một đôi mắt có thẩm mỹ bình thường.

Ta mở miệng, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra lời: "Tại sao nhất định phải là ta?"

"Tính tình ta xấu như vậy, làm bánh Hồ khó ăn, diện mạo cũng bình thường..." Ta liệt kê khuyết điểm của mình: "Nhân khẩu trong nhà đơn bạc, còn có một thanh mai trúc mã... Tóm lại bệ hạ là chủ nhân thiên hạ, muốn kiểu nữ nhân gì mà không được? Nhất định phải dây dưa ta làm gì chứ... Á!"

Hóa ra là Lý Tư Diễm không gỡ được mấy cọng tóc kia, dứt khoát kéo đứt luôn, lại không khống chế tốt độ mạnh, làm cho da đầu ta đau nhói.

Hắn nắm mấy sợi tóc đứt này, dường như vô ý thắt chúng lại, cất vào một chiếc túi thơm. Sau khi làm xong những việc này, hắn lại cầm lược bí lên, túc tắc chải mái tóc cũng coi là mượt của ta.

Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của ta, chẳng tỏ rõ ý kiến nói: "Không có nguyên do gì, trẫm vui thôi."

"Người đọc sách các nàng lúc nào cũng vô cớ nghiên cứu ra rất nhiều điều mục, khảo cứu tính toán rõ ràng từng cái, hình như vấn đề gì cũng phải có lời giải đáp mới được." Lý Tư Diễm bình thản nói: "Nhưng chuyện thiên hạ đa số đều không theo đạo lý nào."

Ta truy hỏi hắn: "Có phải bởi vì tính tình ta đúng sở thích của ngươi? Là ngươi muốn nắm trong tay một con chim cứng cỏi?"

Lý Tư Diễm cong ngón tay, búng trán ta một cái: "Cũng không hoàn toàn đúng, quan trọng nhất là bởi vì trẫm thích con người nàng thôi."

Thích con người nàng thôi.

Nếu như là người khác thổ lộ cõi lòng với ta như vậy, chắc chắn ta sẽ mừng thầm, tự sướng, nhưng Lý Tư Diễm nói như vậy chỉ làm ta cảm thấy đồ chó này lại đang qua loa lấy lệ với ta.

Hắn vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của ta, giữ đầu ta ngay thẳng, nói với gương đồng: "Huống hồ nàng trông cũng không tệ. Nếu như ví von với chim, nàng cũng được coi là một con chim tước xinh đẹp."

Ta lại cẩn thận quan sát khuôn mặt bình thường trong gương đồng, một lần nữa khẳng định khiếu thẩm mỹ của Lý Tư Diễm ít nhiều có chút khuyết tật.

Ngón tay hắn lùa vào tóc ta, nhẹ nhàng xoa hướng xuống dưới, nói khẽ: "Nàng dùng cái gì gội đầu? Không giống hồi trước, mùi rất thơm."

"Bồ kết, còn có tô hợp hương Huệ Nguyệt xông." Ta đáp.

Hắn ậm ờ trả lời một tiếng, cúi đầu hôn lên tóc ta, rồi lại chạm đến cổ, sau lưng, để lại một chuỗi tạp âm nhu hòa.

Dáng vẻ vô cùng quyến luyến si mê, tự dưng làm ta hơi rùng mình.

Ta sợ hãi loại thân mật quá mức này, tư thái của hắn như thú dữ đang ngửi lương thực dự trữ, chuẩn bị xuống miệng bất cứ lúc nào.

Để né tránh miệng chó xuất quỷ nhập thần của hắn, ta vội vàng co rụt sang bên cạnh, cố gắng đổi chủ đề: "Tại sao hôm nay bệ hạ đột nhiên tốt với ta như vậy? Rất không quen."

Lý Tư Diễm vẫn câu nói đó: "Trẫm vui."

Đêm nay hắn lại ôm ta ngủ, tư thế ngang ngược đầy ý chiếm hữu, giống như đứa trẻ ôm món đồ chơi hình người cho an tâm vậy.

Ban ngày phương Bắc mặt trời như lửa, cực kỳ độc địa. Sau khi đêm đến, có gió từ hồ Thái Dịch thoang thoảng thổi tới, xua tan hơi nóng Kinh thành.

Mặc dù hơi lạnh, nhưng ta hoàn toàn không cần đắp chăn. Lý Tư Diễm rèn luyện thân thể cần mẫn, ban đêm tự mang công năng tỏa nhiệt. Ta bị hắn ôm, chỉ cảm thấy như có một cái bếp lò khổng lồ cháy hừng hực sau lưng.

Ta không hề khách khí đạp hắn: "Nóng quá, ngươi cách xa ta ra tí."

Hắn vén mí mắt nhìn ta một chút, cánh tay vắt ngang ngực ta hơi cử động, sau khi ngưng lại một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.

Ta tiếp tục nói: "Sang chút nữa, ta sắp không có chỗ ngủ rồi."

Hắn nghe lời dịch một chút ra bên ngoài.

Lúc này ta mới hài lòng, một mình ôm chăn nhắm mắt lại.

Tên Lý Tư Diễm này ấy mà, tính cách khó đoán, làm việc điên điên cố chấp, thế nhưng hình như sâu trong nội tâm lại có một chút khuynh hướng chịu ngược như vậy.

Lúc mới bị bắt vào, ta lo lắng cho người thân bạn bè, suốt ngày hoảng hốt lo sợ, không biết nên ứng đối thế nào với hắn. Có lúc uốn mình theo người, cũng có lúc lòng như tro tàn, thờ ơ không quan tâm, hắn nhìn thấy ta như vậy thì cực kỳ tức tối, nói không ít lời khó nghe, dọa ta sợ hãi không yên một ngày.

Bây giờ ta đổi sách lược khác, nhăn mặt cáu kỉnh giống như đối với Mạnh Tự, nên ăn thì ăn nên chơi thì chơi, ngược lại hắn cực kỳ hưởng thụ, không nghiêm mặt nữa, cũng không còn xỏ xiên uy hiếp ta.

Mặc dù ta chưa hiểu rõ loại tâm lý này của hắn đến từ đâu, nhưng lại rất vui mừng vì mình tìm được phương pháp có thể để hắn giữ tâm trạng vui vẻ. Tâm trạng hắn tốt thì sẽ không đi gây phiền phức cho hai nhà Thẩm Mạnh, ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trong đêm tối, ta nằm nghiêng, vừa tính toán làm sao được đằng chân lân đằng đầu một chút, lừa hắn chia cho ta một gian cung thất mới.

Tốt nhất cách xa Tử Thần điện một chút, như vậy sẽ không cần mỗi ngày nhìn thấy hắn.

Lúc đang mơ mộng đẹp, đỉnh đầu đột nhiên phủ xuống một bóng đen, che chắn quầng sáng lờ mờ của dạ minh châu.

Ta chưa kịp giả vờ ngủ đã bị Lý Tư Diễm bắt quả tang. Hắn chống người dậy, lấy tay đỡ quai hàm, ngậm cười nói: "Nàng vừa mới nói muốn ngủ, lên trên giường rồi lại không ngủ, mắt trừng lớn đến như vậy, đang suy nghĩ cái gì?"

Ta soạn xong lý do từ sớm, mở miệng nói ngay: "Nghĩ đến bánh Hồ buổi sáng, nếu như ta nấu thêm hơn nửa chén trà nữa, chắc chắn mùi vị sẽ ngon hơn."

"Ồ?" Lý Tư Diễm nói: "Quản sự nói nàng làm xong là đi, một miếng cũng không nếm thử, làm sao biết được mùi vị thế nào?"

Người này truy cứu đến cùng, thật là đáng ghét.

Ta "hừ" một tiếng nói: "Tất nhiên là lúc ra nồi đã biết rồi, nhìn màu sắc đó khác với bánh Hồ bình thường, không thì có thể cho ngươi ăn hết được sao?"

Lý Tư Diễm phì cười.

Hắn vừa cười vừa nói: "Vậy lần này tha thứ cho nàng trước, lần sau phải làm tốt hơn."

Ta "ừ" một tiếng.

Hắn đưa tay khép mắt ta lại, giọng nói vang lên trong bóng tối: "Tối hôm qua nàng từng nói nàng không thể quên được chuyện quá khứ, không thể quên được thì thôi, chỉ cần sau này cũng giống như hôm nay là được. Nàng có thể đưa ra yêu cầu với trẫm, tức giận với trẫm, ngoại trừ rời khỏi trẫm ra thì làm cái gì cũng được."

Hắn từng nói lời tương tự như vậy rất nhiều lần, chỉ có lần này hết sức trịnh trọng mà thái độ khiêm nhường, gần như thỉnh cầu.

Ta không có gì hào hứng, khẽ gật đầu trong bóng đêm, xem như trả lời.

... Khoan đã!

Đột nhiên linh cảm lóe lên trong đầu, ta bỗng ngồi dậy, xáp lại trước mặt Lý Tư Diễm nói: "Ngươi nói làm cái gì cũng được? Thật sao?"

Hắn nói: "Cũng không phải thật sự cái gì cũng được. Nàng nói nghe thử xem?"

"Ngươi có thể đừng lâm hạnh ta không?"

"Cho trẫm một lý do." Lý Tư Diễm không tỏ rõ ý kiến.

"Để cướp nàng về, trẫm chịu không biết bao nhiêu nước bọt, nói không động vào nàng là không động sao?"

Ta nói: "Có rất nhiều lý do. Hôm đó Phạm thái y cũng đã nói, nửa năm nay ta bị rất nhiều cơn bệnh nặng, còn chịu một đao ở ngự tiền, liên tục tổn hại, thân thể sa sút rất nhiều, không chịu nổi giày vò."

"Vả lại..." Ta kéo dài giọng buồn bã tủi thân, đáng thương nói: "Ta không vượt qua được cửa ải kia trong lòng mình, hơn nữa cũng chưa chuẩn bị xong... Cha ta trên trời có linh, nếu thấy ta tùy tiện nương thân cho kẻ thù giết ông ấy, ông ấy sẽ báo mộng đến mắng ta."



Lý Tư Diễm nói: "Vậy lúc ông ấy báo mộng, nàng giải thích rõ ràng với ông ấy là trẫm ép buộc nàng hầu hạ, nàng bất đắc dĩ bị ép, cực kỳ trong sạch."

"Cha... cha ta không thèm quan tâm đâu. Ông ấy sẽ chỉ cảm thấy ta không có khí khái."

"Đừng sợ, trẫm chịu mắng cùng nàng là được." Da mặt Lý Tư Diễm dày gấp đôi ta.

Trong lòng ta thầm mắng hắn tinh trùng lên não, không hề có một chút lòng đồng cảm, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ai da, bệ hạ cứ đồng ý với ta đi. Dù sao sớm muộn gì ta cũng là của bệ hạ, sẽ không để bụng chờ thân thể ta khá hơn đâu đúng không?"

Hắn ngẫm nghĩ, vươn tay ra, ngón tay thon dài đẹp đẽ chải mái tóc dài của ta.

Hắn im lặng chừng nửa chén trà mới gom hết tóc ta ra sau gối đầu, nói: "Thân thể nàng đã sa sút, vậy thì bồi dưỡng khỏe trước rồi nói. Chỉ có điều, tính kiên nhẫn của trẫm không tốt, chớ có để trẫm chờ quá lâu."

Cuối cùng cũng kéo dài việc này ra được một chút, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tạ ơn bệ hạ."

Về sau, Lý Tư Diễm hạ lệnh thu hồi thị vệ dư thừa về, cũng không nhắc lại chuyện ta hầu hạ hắn trên giường nữa.

Nhưng trừ cái đó ra thì tất cả vẫn như cũ. Mức độ cuộc sống của ta vẫn ở tiêu chuẩn cấp Thái hậu, chỉ cần ta mở lời cần thứ gì, Lý Tư Diễm tuyệt đối không nói nửa chữ "không".

Một hôm ta tâm huyết dâng trào, bảo hắn cầm Ngọc tỷ truyền quốc cho ta vẽ một con dấu. Vốn là chỉ nói chơi, không ngờ hắn không chút do dự đưa cho ta, còn hỏi ta có muốn cầm Ngọc tỷ riêng của hắn chơi không.

Hắn nói đến là nhẹ nhàng, ta lại sợ đến suýt nữa ngã từ trên bàn xuống. Ngọc tỷ riêng của Hoàng đế quan trọng biết bao, cho dù là Lý Tư Diễm, lúc phát chiếu thư văn cáo đều phải tự mình đóng dấu. Hắn tùy tiện cho ta chơi như vậy, không sợ ta nổi ý đồ xấu sao?

Lý Tư Diễm dửng dưng nói: "Đến cả dũng khí giết trẫm, nàng cũng không có, trẫm còn có gì không yên lòng."

Ta không cam lòng nói: "Chẳng phải vì ngươi là Hoàng đế sao?"

"Đúng, đây chính là chỗ tốt của Hoàng đế." Lý Tư Diễm bóp mặt ta một cái, cười nói: "Chỉ có đứng trên vạn người mới có thể nắm trong tay thứ mình muốn lâu dài."

Hắn cười thực sự quá ngứa đòn, dẫn đến trong khoảnh khắc này, ta vô cùng muốn thuê một cao thủ thích khách lấy mạng chó của hắn.

Thời gian ngày ngày trôi qua, khuôn khổ cuộc sống mới dần dần ổn định. Sáng sớm hắn vào triều ta ngủ bù, buổi chiều hắn làm việc ta đi dạo, qua giờ Thân, hắn gác bút tan làm, ban đêm ôm ta cùng ngủ.

Hắn cho phép ta ra khỏi Tử Thần điện, nhưng không cho đến chỗ ngự nhai phía Bắc, nhất là không được là cà đến cung uyển khác.

Ta một mình làm tổ ở Tử Thần điện, mỗi ngảy tỉnh dậy lại nhìn thấy cung đình tráng lệ, cảm thấy bản thân ở trong một cái kén xa hoa mà cô độc.

Lý Tư Diễm không thích nhìn bản mặt khổ qua của ta, cố ý bảo Huệ Nguyệt chọn một nhóm tiểu cung nữ đến bầu bạn với ta. Hai ngày sau, hắn lại phái Ý Đắc được đào tạo cấp tốc đến để cho ta sai bảo.

Ý Đắc không thể nào ngờ tới mình lại có phước phận lớn như vậy, hôm đó tới cả người đều mơ màng. Tiểu Kim Liên kéo nó xoay đủ hai vòng trong nội điện, nó mới hơi bình thường lại.

"Tại sao Thẩm nương tử muốn chọn đệ?" Sau khi hầu hạ ta ăn cơm xong, Ý Đắc tìm thời gian rảnh, rụt rè hỏi.

Ta xoa đầu quả dưa của nó: "Đệ rất giống đệ đệ ta, nhưng mà đệ ngoan hơn nó một chút."

Ta lại nói: "Lát nữa ta sẽ gặp mặt nó, đệ cũng tới đi."

Đúng vậy, cuối cùng Lý Tư Diễm cũng thực hiện lời hứa của hắn, gọi Tiểu Xuyên vào cung.

Địa điểm gặp mặt sắp xếp ở một gian điện phụ ngoài Tử Thần điện. Ta vừa vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều thị vệ uy nghiêm vây chặt quanh Tiểu Xuyên nhỏ bé. Nó thấy ta, ra sức chớp mắt ngăn lệ rơi xuống, nhỏ giọng gọi ta: "Tỷ tỷ."

"Thằng nhóc thối." Ta nói: "Tay đệ khỏi chưa?"

"Khỏi rồi." Tiểu Xuyên đáp.

Ta càng không yên tâm, bảo nó viết mấy chữ cho ta xem. Quả nhiên lực bút yếu đi rất nhiều, xem ra tổn thương trên ngón út vẫn chưa khỏi hẳn.

"Mỗi ngày thái y đều đến hỏi bệnh, ông ấy nói là không đáng ngại." Tiểu Xuyên trông thấy mặt ta mây đen giăng kín, nói bổ sung.

Ta thở ra một hơi nặng nề, cố gắng để mình trông thoải mái ôn hòa một chút: "Thím thế nào? Trong nhà vẫn tốt chứ?"

"Rất tốt." Tiểu Xuyên nói: "Thánh thượng ban thưởng đồ rất nhiều lần."

"Vậy còn đệ? Đồng môn ở Thái học có bắt nạt đệ không?"

Vừa hỏi câu này, cuối cùng Tiểu Xuyên cũng lộ ra vẻ mặt thả lỏng: "Ai dám bắt nạt đệ chứ. Bọn họ nịnh bợ đệ còn không kịp."

Ta làm một động tác xin rửa tai lắng nghe.

Tiểu Xuyên cười khổ nói: "Một đám người tầm thường sao hiểu được chỗ thân bất do kỷ của chúng ta, đều cảm thấy tỷ tỷ của đệ được sủng hạnh ngất trời, sắp kéo toàn bộ Thẩm gia bay lên cao đấy."

Nó nói: "Thói đạp thấp bợ cao của Thái học không thể chịu nổi. Tỷ tỷ, đệ muốn..."

Ta nói như chém đinh chặt sắt: "Thẩm Xuyên, nếu như đệ dám tự tiện nghỉ học, ta đánh cho mông đệ nở hoa!"

Nó lấy làm kinh hãi: "Làm sao tỷ biết..."

"Đệ nghe đây." Ta nắm lấy vai nó, ánh mắt trầm tĩnh như nước: "Ta không trông mong đệ làm quan tể, nhưng ngón nghề dựa vào bút kiếm cơm của Sử quan thì không thể vứt. Dù là đi làm một tiên sinh thư viện, làm biên soạn đều được cả, chỉ có một điều: Không được phép bỏ học."

"Nhưng..."

"Ta cho đệ biết, Thẩm Xuyên, bà đây vứt bỏ nửa đời sau không phải là để đệ làm càn! Đừng hòng chối bỏ trách nhiệm đệ nên gánh, không thì bà đây có biện pháp xử lý đệ!"

Tiểu Xuyên muốn phản bác nhưng thấy ta hiếm khi nghiêm túc một lần, không dám phật ý ta, gật đầu đồng ý.

"Được rồi, đừng ủ rũ nữa. Tỷ của đệ sống cũng khá tốt." Ta bày cho nó xem chiếc vòng vàng cố ý đeo trên cổ, còn có áo tơ tằm mềm mại mát mẻ: "Hoàng đế thật sự thích ta, đổi nhiều cách tặng cho ta các thứ đồ tốt, cũng không ép buộc ta làm gì cả."

"Huống hồ..." Ta tiến đến sát bên tai nó, dùng giọng nói chỉ có hai người chúng ta có thể nghe được: "Bây giờ tình thế bắt buộc, không thể không cúi đầu. Nhưng nếu sau này có cơ hội, ta vẫn sẽ nghĩ cách ra ngoài."

"Tỷ, không hổ là tỷ." Tiểu Xuyên rất vui mừng, ánh mắt sáng lên trông thấy.

Không sai, tỷ của nó chính là một nữ tử dù thân ở cống ngầm cũng phải kiên trì làm mưa làm gió.

Nơi nào có áp bức thì nơi đó có đấu tranh, giao đấu với Lý Tư Diễm là một trận đánh giằng co lâu dài, ta tuyệt đối không dễ dàng nhận thua.

Tiễn chân đệ đệ đi rồi, ta mang theo cặp đôi Kim và Ý Đắc trở về Tử Thần điện.

Muốn gây chuyện, trước hết phải chiêu binh mãi mã, ta bắt đầu kiểm kê tài nguyên nhân mạch trong tay.

Tài nguyên hiện có rất thảm thương, một đôi Kim, một Ý Đắc... Trong đó cặp đôi Kim nghe lời Huệ Nguyệt hơn nghe lời ta nhiều, không có tác dụng lớn.

Nếu như sau này ta muốn dọn đi cung điện khác, ba người này có thể chính là nhân viên thân cận trước nhất của ta. Dựa theo con đường thăng tiến của cung nhân, sau này bọn họ còn phải làm tổng quản và đại cung nữ...

Đại cung nữ và đại tổng quản tương lai lúc này vẫn còn là ba mầm giá đỗ ngây thơ.

Nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của ba bọn họ, ta ra sức lắc đầu, quyết định không thể bỏ mặc bọn họ sinh trưởng hoang dại được.

Nhưng ta cũng không biết tôi luyện bọn họ như thế nào, thế là áp dụng phương pháp mình quen thuộc nhất: Mở lớp giảng bài tư nhân trước, dạy bọn họ biết mấy con chữ rồi nói tiếp.

Ở thời đại này, biết chữ là chuyện hiếm có. Ba người nhận được cơ duyên này, đều mừng rỡ như điên.

Tiểu Kim Liên kích động thổn thức nói: "Kiếp trước Kim Liên đã tích phúc gì mới được đi theo nương tử. Sau này nhất định đầu rơi máu chảy báo đáp ân tình của nương tử!"

Vành mắt Ý Đắc cũng đỏ lên, âm thầm siết chặt nắm tay, dường như đã đưa ra quyết tâm gì đó.

Ta thở dài trong lòng, đây chính là những đứa trẻ lương thiện lớn lên trong gian khổ. Có người tiện tay dìu dắt chúng, chúng đều sẽ mang ơn. Nào giống như những công tử bột Trường An kia, trưởng bối nâng đỡ như thế nào cũng không biết hài lòng.

Biết được ta muốn mở lớp giảng bài, Huệ Nguyệt cố ý xin chỉ thị Lý Tư Diễm. Chẳng bao lâu sau, Hổ Dược Nhi đầu đầy mồ hôi chỉ huy mấy tiểu thái giám khiêng đến mấy cái bàn cát nặng trịch, vừa thở vừa nói: "Bệ hạ dặn dò chuẩn bị đầy đủ dụng cụ dạy học. Đây là bảng cát và thước Thượng Quan thái phó năm đó từng dùng. Nương tử cần đồ gì khác thì cứ sai bảo một tiếng là được."

Thượng... Thượng Quan thái phó?

Ta kinh hãi: "Gia gia Tiểu Lan từng dùng? Ta không muốn! Ngươi đổi cho ta cái khác!"

Hổ Dược Nhi sững sờ, mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Lúc này ta mới nhìn thấy đầu hắn đầy mồ hôi, chợt sinh lòng trắc ẩn, thất bại nói: "Thôi, cái này cũng được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play