Tháng ngày ở Dịch Đình thư thái hơn ở Tử Thần điện nhiều. Có Phú Quý Nhi giúp đỡ, có mèo con để vuốt, ban ngày còn có phần lớn thời gian nhàn hạ có thể chơi đùa.

Điểm không hoàn hảo duy nhất là không có sách đọc, văn hóa giải trí hơi khiếm khuyết, mà lao động chân tay tương đối nặng nề, buổi tối phải đi đổ bô một lượt.

Lý Tư Diễm đúng là rất thiếu trí sáng tạo. Trong những năm đen tối nhất thuở thiếu thời của hắn là từng đổ bô, từ đó về sau cảm thấy đổ bô là trừng phạt cực nặng. Thực ra công việc này cũng không đáng sợ như trong ký ức của hắn, chí ít trong mắt ta, làm Khởi cư lang cho hắn còn chán ghét hơn nhiều.

Lại nói hôm đó bị ta châm biếm một trận xong, chắc là Lý Tư Diễm đóng cửa rút ra kinh nghiệm xương máu. Để chứng minh bản thân "được", mà còn rất "được", hắn phẫn nộ ra một thánh dụ để Vương Phù Nương, Ngụy Uyển Nhi, còn có mấy nương tử chọn ra từ thị tộc nhỏ khác ban đầu đã định sẵn phải vào cung vào cung trước thời hạn.

Cực kỳ gấp gáp, rất mất thể diện.

Lúc nghe được tin tức này, ta đang tiến hành công việc sáng tác tiểu thuyết truyền kỳ của ta.

Gần đây tương đối rảnh rỗi, ta bắt đầu thử nghiệm viết truyền kỳ để giết thời gian.

Công việc Sử quan nhiều năm gây dựng nền móng chữ nghĩa giàu đẹp cho ta, cho nên dù ta chưa đọc được mấy quyển truyền kỳ, ta cũng lên tay rất nhanh với thể loại hoàn toàn mới này, cũng phát triển được mấy độc giả trung thành.

Chẳng hạn như Phú Quý Nhi thân yêu của ta. Từ sau khi hắn đọc tác phẩm đầu tay của ta xong, lập tức hóa thân thành ma điên giục bản thảo, hận không thể bảo ta lấy hết mười hai canh giờ ra sáng tác, khẩn trương ra quyển tiếp theo làm phong phú cuộc sống cung đình tịch mịch của hắn.

Tác phẩm mới nhất của ta kể về một thư sinh tá túc bên ngoài, trên đường đi thi phát triển mối tình tuyệt diệu cùng Hồ tiên cô nương thổ thần miếu hoang. Bởi vì hành văn sầu bi dai dẳng trên cốt truyện máu chó, quyển truyền kỳ này nhanh chóng trở thành tác phẩm vang bóng một thời trên đường phố Trường An. Lượng tiêu thụ áp đảo tập thơ Đỗ đại gia mới xuất bản, danh tiếng lẫy lừng không thể kể hết.

Vì sợ bị Lý Tư Diễm tra được, ta còn sử dụng một bút danh xấu hổ: Thương Lang cư sĩ.

Lúc nghĩ ra cái tên này ta còn có phần lo lắng sợ bị người ta nhận ra, nhưng nghĩ lại với trình độ văn hóa thấp lè tè của cẩu Hoàng đế, hắn tuyệt đối sẽ không hiểu được điển cố "Nước Thương Lang trong thì ta giặt khăn đầu"¹.

Thế là ta lớn mật lấy tên Thương Lang cư sĩ đẩy mạnh giới văn học ở Trường An.

Ban đầu ta cũng không có dã tâm sáng tác gì, chỉ là rất vui vì Phú Quý Nhi thích truyện ta viết mà thôi. Mãi cho đến một ngày, nữ quan Thượng cung cục đến Nội thị cục làm việc nhắc đến gần đây có một bộ truyền kỳ cực hay, câu chuyện kể về Hồ tiên Đồ Sơn - Tiểu Duy mê hoặc thư sinh qua đường. Một người một yêu trải qua muôn vàn trắc trở cuối cùng cùng nhau định cư tiên sơn hải ngoại.

Ngoài đẩy mạnh đề cử ra, nữ quan Thượng cung còn vô tình tiết lộ Thương Lang cư sĩ bây giờ chính là tác giả nổi tiếng được các nương tử khuê phòng trong Trường An săn lùng, thậm chí có gánh hát đã nhăm nhe dự định dùng bản của y để sửa vở kịch, vé bán trước đã được phu nhân tiểu thư các nhà mua sạch từ lâu. Hôm bắt đầu diễn, nàng ấy đến muộn, trong rạp hát không có cả chỗ đặt chân...

Ta được sủng mà lo, sung sướng đến mức lăn lộn trong chăn mấy vòng, thậm chí quên cả đòi gánh hát phí bản quyền.

Bắt đầu từ việc này, nhiệt huyết sáng tác của ta dâng lên bừng bừng, ngày ngày trầm mê trong sự nghiệp truyền kỳ. Thậm chí lúc Hạ Phú Quý buôn chuyện Lý Tư Diễm triệu gọi chúng mỹ nữ vào cung với ta, ta cũng chỉ tùy tiện phất tay nói bà đây biết rồi, sau đó lại vùi đầu vào sáng tác.

Hạ Phú Quý hóng hớt nói: "Nghe nói Vương Phù Nương cực đẹp, có thể sánh cùng nhật nguyệt."

Ta loạt xoạt đưa bút, qua loa nói: "Là thật, ta từng gặp người thật rồi, là đại mỹ nhân. Ngươi từng gặp Tạ Tu Nương mỹ nữ số một Giáo Phường Ti chưa? So sánh với Vương Phù Nương giống như một người mây trên trời, một người bùn dưới đất vậy, ngay cả xách váy cho người ta cũng không xứng."

Hạ Phú Quý tặc lưỡi: "Uầy đỉnh vậy sao! Tạ Tu Nương kia đã xinh đẹp như tiên nữ, vậy chẳng phải Vương Phù Nương kia đẹp ngang với Vương Mẫu nương nương hay sao!"

Ta chợt có linh cảm, đầy phấn khích nói: "Đúng lúc nhắc đến nàng ta, chi bằng quyển truyền kỳ tiếp theo ta sẽ viết câu chuyện về tỳ bà nữ Giáo Phường Ti và công tử vọng tộc Trường An đi. Hai người quen biết trong chốn phong trần, động lòng mà không biết, nhiều năm sau gặp lại, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...

Sự chú ý của Hạ Phú Quý nhanh chóng bị ta hấp dẫn, thúc giục một tràng nói: "Cái này hay, viết đi, mau mau viết đi! Nếu viết ra cái này thật, ta thấy thậm chí lượng tiêu thụ có thể còn vượt qua bộ "Du Hồ tiên quật" nữa!"

Ta cực kỳ hưng phấn, múa bút viết tên quyển này - "Tỳ bà cơ tiểu truyện".

***

Cứ thế, Lý Tư Diễm và nhóm vợ bé mỹ nữ của hắn lập tức bị ta ném ra sau đầu, trong tim ta chỉ có văn học, ta yêu văn học.

Thế nhưng Lý Tư Diễm là ác bá to nhất cung đình, luôn thích thể hiện cảm giác tồn tại của mình vào thời điểm không đúng lúc, không phải muốn quên là có thể quên.

Hôm đó, lúc ta đang đắm chìm trong sáng tác văn học không thể nào thoát ra, Hạ Phú Quý đột nhiên lo lắng cuống cuồng chạy tới, một tay kéo ta dậy, nói cho ta: Bệ hạ phái người đến đánh roi ngươi rồi!

Ta sợ đến vùng dậy khỏi giường, thu dọn hết tất cả chăn bông dày cộm, bút mực giấy nghiên, đồ ăn vặt ăn thừa, cấp tốc chuyển sang phòng Hạ Phú Quý từ cửa sau. Nếu những thứ này bị nhóm tai mắt của Lý Tư Diễm thấy được, những ngày an nhàn của ta xem như hoàn toàn chấm dứt.

Để cho chân thực, Hạ Phú Quý còn rắc lên mặt ta một nắm tro than, còn phái mèo con ra sức đạp mấy phát lên đầu lên mặt ta, tạo thành tóc tai bù xù, xây dựng hiệu quả thị giác tiều tụy.

Hạ Phú Quý không hổ là chuyên gia trong việc làm giả, làm như thế ta còn đổ bô cái gì nữa, lập tức đến chợ phía Đông xin cơm đầu đường được rồi.

Người đến hành hình không phải Khánh Phúc, là một đồ đệ Khánh Phúc mới thu nhận năm ngoái, mang theo mấy nữ quan nội thị chuyên thực thi hình phạt. Một đám người rồng rắn tiến vào Dịch Đình.

Ta đi một bước khuỵu ba bước tới, khàn giọng nói: "Hổ Dược Nhi..."

Hổ Dược Nhi quen nhìn dáng vẻ tươm tất của ta khi đi theo bên cạnh Hoàng đế, nhìn thấy ta thê thảm như thế quả thực lấy làm kinh hãi, không khỏi nói: "Thẩm nương tử, cô thế này là...."

Ta còn chưa trả lời, Đại tổng quản Dịch Đình Hạ Phú Quý gần nửa canh giờ trước còn đang chuyện trò vui vẻ với ta đã chói sáng lên sàn. Thằng này khá, phải gọi là khí thế hùng hổ, bước đi khoa trương, cả sân gần mười cặp mắt đồng loạt nhìn về phía hắn.

Hắn quay về phía ta, dồn khí đan điền, gầm lên một tiếng: "Quỳ xuống!"

Hổ Dược Nhi: "Chờ... chờ đã!"

"Tội phụ Thẩm thị động chạm bệ hạ, làm người ta cực kỳ sục sôi, lòng đầy căm phẫn! Tội phụ này đã rơi vào Dịch Đình ta, tuyệt đối không thể để cho nàng ta sống yên ổn!" Hạ Phú Quý xông lên trước quát: "Thẩm Anh, ngươi có nhận tội không!"

Ta co rúm lại một chút, lao đao quỳ xuống, nghĩ thầm Phú Quý Nhi này diễn thật tròn vai, hắn còn làm Tổng quản Dịch Đình cái gì nữa, đi làm chỉ đạo diễn xuất ở gánh hát Nam Thành không tốt hơn sao?

Đương nhiên ta cũng không kém cạnh, mọi người đều biết kỹ năng diễn xuất của ta chỉ có khi đối mặt với cẩu Hoàng đế mới tương đối giả trân, lừa gạt loại tiểu tử vắt mũi chưa sạch như Hổ Dược Nhi thì vẫn không có vấn đề. Ta lập tức khóc rấm rứt nói: "Ta không dám nữa, không dám nữa."

"To hơn nữa! Không nghe thấy!"

"Ta không dám nữa!" Ta thê lương thảm thiết kêu lên một tiếng, suy sụp dưới đất, che mặt mà khóc.

Hổ Dược Nhi thấy sự phối hợp ăn ý của ta và Hạ Phú Quý kinh ngạc đến không ngậm được miệng.

Mẹ nó ai mà ngờ được, Thẩm khởi cư lang vô pháp vô thiên trước mặt Hoàng đế tiến vào Dịch Đình lại phục tùng như thế này. Hạ tổng quản này có lai lịch gì? Trước khi vào cung từng làm người thuần thú sao?

Ánh mắt nhìn về phía Hạ Phú Quý cũng kính nể hơn mấy phần.

Hạ Phú Quý thấy Hổ Dược Nhi nhìn chằm chằm vào mình còn tưởng là mình diễn chưa đủ, ra sức hơn mà rống lên với ta: "Sao còn chưa bái kiến Hổ Dược gia gia của ngươi, không hiểu quy củ! Ngứa da có phải không!"

Hổ Dược Nhi vội vàng ngăn hắn lại: "Không cần, không cần. Hôm nay là đến thi hình roi cho Thẩm nương tử, không cần đến những nghi thức xã giao này."

Ta không nhúc nhích. Hổ Dược Nhi là đứa trẻ trung thực, nếu ta thật sự cúi đầu với hắn, khéo khi hắn còn không được tự nhiên.

Hạ Phú Quý "hừ" một tiếng, hung dữ nhe răng với ta, đi đứng mẹ cha từ chối nhận, kiêu căng lui trận.

Trọn bộ biểu diễn hoàn chỉnh, thật không hổ là nam nhân diễn xuất đỉnh nhất cung đình.

Hổ Dược Nhi thở phào một hơi, nói với ta: "Thẩm nương tử, cô chịu đựng chút." Nói xong, hắn gọi nữ quan cầm roi tới, lúc này một nữ quan khác đè ta quỳ rạp xuống đất. Tiếng roi dài xé không trung vang lên, hình phạt bắt đầu.

Quá trình hành hình ta không muốn miêu tả, chính là đau, đau thuần túy. Cuộc sống cung đình thiếu rèn luyện trong thời gian dài cướp đi sự khỏe mạnh của ta, mỗi một roi đều đánh ta đến nội thương.

Quá đau, ta nhe răng trợn mắt, chỉ số thù hận với Lý Tư Diễm lại tăng lên tầm cao mới.

Hai mươi roi đó! Sau khi đánh xong cái mông ta còn nhìn được nữa sao?

Sau khi đã được năm roi, Hổ Dược Nhi sai bảo nữ quan hành hình thu tay lại, mặt mũi ta giàn giụa nước mắt quay đầu lại, sụt sịt mũi nói: "Không phải hai mươi roi sao?"

Hổ Dược Nhi nói: "Bệ hạ sợ Thẩm nương tử không chịu nổi, cho phép chia hai mươi roi thành bốn lần đánh, mỗi lần năm roi, một tuần một lần."

Ta không muốn, hét lên: "Ta không thèm chia ra đánh! Sớm chết sớm siêu sinh, đánh xong một lần rồi thôi, chia ra bốn lần tra tấn làm cái gì!"

Hổ Dược Nhi tỏ vẻ khó xử: "Thẩm nương tử chớ làm khó chúng ta, đây là bệ hạ đích thân dặn dò, chúng ta cũng không dám làm trái lệnh. Nếu nương tử thật sự không chịu được, chúng ta cũng có thể giúp truyền lời cho bệ hạ, xin bệ hạ..."

"Nực cười, đánh chết bà đây cũng sẽ không xin hắn!" Ta kêu gào nói.

Vết thương đau đến nóng rát, ta bất lực ngã xuống, nghĩ đến loại đau khổ này còn phải chịu ba lần nữa, ta điên cuồng chửi mắng mười tám đời tổ tông Lý Tư Diễm trong lòng.

Đợi bọn họ đi xa, Hạ Phú Quý vội vàng thò mặt ra phân phó nhóm tiểu thái giám dưới trướng hắn nâng ta về phòng. Hắn giả bộ uy hiếp ta vài câu trước mặt tiểu thái giám, sau đó lại âm thầm chạy vào từ cửa sau.

Ta ấm ức vô cùng, che mông hu hu kêu đau.

Hạ Phú Quý tưởng là ta thật sự thoi thóp, sốt sắng nói: "Ta xem xem, bị thương có nặng không?"

Ta lộ vết thương ra cho hắn nhìn. Hắn câm nín một lát, sau đó tỏ vẻ khinh thường với sự già mồm của ta: "Khỏi phải gào, xem ra ngươi chưa từng thấy đại hình thật sự trong cung. Đây chỉ là trầy chút da mà thôi, còn chưa cả chảy máu. Rõ ràng là các tỷ tỷ hành hình ra tay nể tình, hôm nào nhớ cảm ơn người ta."

Ta không tin nổi, nói: "Thế này còn nhẹ?"

Hạ Phú Quý kéo lại quần áo cho ta, cảm thán nói: "Chẳng phải vậy? Nhớ năm đó lúc Thánh thượng ở Dịch Đình từng chịu một lần trượng hình, nằm trên giường một tháng mới đỡ, suýt nữa không còn mạng."

Hắn lại sờ vết thương của ta nói: "Vết thương nhẹ như ngươi nghỉ ngơi mấy ngày là đỡ rồi. Dù sao ngươi nằm trên giường cũng nhàn rỗi, đi viết câu chuyện tỳ bà nữ Giáo Phường và công tử xá nhân kia đi."

Rất tốt, có câu này của hắn, tối nay ta muốn đình công.

***

Bởi vì chịu hình phạt, công việc đổ bô của ta tạm dừng, có nhiều thời gian dùng cho việc sáng tác hơn.

Cơ thể đau xót dùi mài ý chí ta cứng như sắt. Linh cảm của ta tuôn ra như suối, viết xong bản thảo quyển "Tỳ bà cơ tiểu truyện" kia siêu nhanh.

Hạ Phú Quý tin tức nhanh nhạy, mang đến tin giải trí mới nhất cho ta trong lúc dưỡng bệnh.

Một hôm vào tháng mười hai, hắn nói cho ta, các mỹ nữ của Lý Tư Diễm tiến cung rồi.

Còn nói với ta, cẩu Hoàng đế rất gấp gáp, đêm đó đã sủng hạnh tiểu Thái nữ² Đỗ Niệm nương tử và Thượng Quan bảo lâm². Nghe nói là đầy mặt thỏa mãn ra khỏi Tử Thần điện, tâm trạng tốt đẹp cả ngày.

(2) Thái nữ, Bảo lâm: Một tước vị phi tần.

Ta chép miệng khen ngợi: "Khá lắm, một đêm hai cô. Lúc trẻ không tiếc thận thủy, đến già chỉ có hắn hối hận!"

Ngày hôm sau, Hạ Phú Quý lại mang đến cho ta tin tức mới mẻ hơn, Hoàng đế sủng hạnh Vương Phù Nương ở Thanh Tư điện, còn hứng khởi cho nàng ta cả tòa Thanh Tư điện làm tẩm cung, còn ban cho nàng ta phân vị Tài nhân.

Nghe nói Vương Phù Nương uyển chuyển tạ ơn, ngẫu hứng múa một đoạn "Lục yêu" trên thủy tạ. Thánh thượng long nhan vui vẻ, gõ nhịp mà ca, còn khen nàng ta có tài năng của Phi Yến Hán cung.

Ta cảm khái nói: "Lấy Triệu Phi Yến để khen người thật là không may mắn!"

Ngày thứ ba, Ấu Lan thứ nữ Bá gia Vĩnh Ninh, ngày thứ tư, cặp vũ cơ sinh đôi Thái úy tặng, ngày thứ năm...

Được rồi, biết ngươi tinh lực dồi dào rồi, cầu xin ngươi cho các mỹ nữ nghỉ ngơi đi!

Tết năm nay, từng ngóc ngách trong cung đều đang lan truyền chuyện Hoàng đế hàng đêm sênh ca³. Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên vì Hoàng đế đột nhiên thông suốt.

(3) Chỉ cuộc sống ăn chơi sa đọa của vua chúa.

Thậm chí còn có tin đồn rằng đêm giao thừa, Hoàng đế rủ rê ba vị mỹ nhân vừa ý nhất cùng nhau chơi bài cả đêm trên giường ngự. Tiếng cười trong Tử Thần điện không ngớt, phải gọi là ôn hương nhuyễn ngọc, ý xuân hòa thuận.

Mặc dù ta cứ cảm thấy hành động chơi bài đêm giao thừa... làm sao nghe kỳ kỳ.

Về phần ta ấy à... Làm như vậy, mọi người đều biết Hoàng đế rất "được", rất sung sướng, vợ bé rất nhiều. Thế là thảo luận xung quanh ta cũng dần dần biến mất, mọi người đều cảm thấy ta thất sủng rồi, lẻ loi bị nhốt trong Dịch Đình, kết cục thê lương.

Sau khi bị đồng nghiệp đổ bô chế nhạo hai mươi ba hồi xong, ta vô cùng buồn bực hỏi Hạ Phú Quý: "Bọn họ đều cảm thấy ta rất thảm sao?"

Hạ Phú Quý nói: "Trong cung là như vậy, đạp dưới nâng trên."

Ta nhai mì khô, thỏa mãn thở dài: "Hầy, Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?"

Tùy bọn họ nghĩ thế nào cũng được! Thân là người trong cuộc, có thể nói là ta vui mừng vô cùng:

Cuối cùng Hoàng đế cũng nhận ra vợ bé thú vị hơn cũng ngủ ngon hơn Khởi cư lang nhiều! Ta đợi ngày này đã hai năm, hai năm rồi!

Hạ Phú Quý nhìn vẻ mặt hoan hỉ của ta, hình dung ta như người mẹ già cưới vợ cho thằng con ngốc, sau hôm động phòng lén lén lút lút vào nhà, cầm khăn thám trinh của tân nương lên lộ ra nụ cười thỏa mãn biến thái.

Hay cho một phép tu từ sinh động!

- -----

(1) Điển cố "Ngư phủ"

Khuất Nguyên bị đuổi, dạo trên bờ đầm, vừa đi vừa ngâm, vẻ mặt tiều tuỵ, dáng người gầy còm.

Ông chài trông thấy liền ướm hỏi: "Tam Lư đại phu đấy phải không? Vì sao mà đến nông nỗi ấy?"

Khuất Nguyên bèn đáp lại ung dung: "Mọi người đều say, mình ta tỉnh, khắp đời đều đục, mình ta trong, vì thế mà bị đuổi."

Ông chài nói: "Thánh nhân không câu nệ, theo đời mà biến thông. Mọi người đều say, sao không uống tràn cho ngây ngất đi? Khắp đời đều đục, sao không theo dòng mà sục ngàu lên? Lại cứ nghĩ sâu làm cao, để đến nỗi bị đuổi nào!"

Khuất Nguyên nói: "Ta nghe, người mới gội thì phủi khăn, người mới tắm thì giũ áo, ai lại đem tấm thân trong vắt, mà nhuốm lấy nhớp nhơ của vật? Thà nhảy xuống dòng Tương, chôn trong bụng thuồng luồng, sao lại đem cái tiết sáng ngời mà vùi vào bụi bặm của đời?"

Ông chài tủm tỉm cười, chèo thuyền mà đi. Hát vang sông: "Nước Thương Lang trong a, thì ta giặt khăn đầu; Nước Thương Lang đục a, thì ta rửa chân vào." Chèo thuyền thẳng đi, không nói thêm gì.

(Nguồn: Sở từ, NXB Văn học, 1974)

("Nước Thương Lang trong thì ta giặt khăn đầu" phiên âm là "Thương Lang chi thuỷ thanh hề, khả dĩ trạc ngã anh". Từ "Anh" ở đây trùng với tên nữ chính nên nữ chính mới mượn điển cố này.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play